Nấu bữa tối cho Tiêu Trạch xong, cô cũng không có gì làm, chỉ về phòng lên mạng hóng hớt chút.
Trên diễn đàng của các trường đại học đều đầy ắp hình của Lâm Ngôn. Cô ấy tỏa sáng như một thiên thần, xinh đẹp sạch sẽ không vướng bụi trần.
Bên dưới còn có vô vàn bình luận dễ nghe. Một tài khoản tên là [Kẻ si tình] đã viết một đoạn dài thế này:
[Hôm nay tôi đi ngang qua Đàm Vận, gặp nữ thần đi phỏng vấn đó a. Tôi bảo, ngoài đời nữ thần so với trong ảnh còn xinh đẹp hơn vạn lần, khí chất thần tiên như vậy, năm sau tôi cũng nhất định nộp đơn vào Đàm Vận. Tôi sẽ cố gắng để trở thành đồng nghiệp của nữ thần.]
Phía dưới nữa, một tài khoản khác tên là [Bí ngô] trả lời cậu ta:
[Cậu nằm mơ sao? Đàm Vận là nơi cậu nói vào là vào sao? Đẳng cấp như nữ thần mới xứng, cậu không xứng.]
Bọn họ nói qua nói lại. Đúng lúc này, tài khoản weibo của Lâm Ngôn bình luận một câu, khiến diễn đàng trở nên bùng nổ.
Lâm Ngôn để lại một bình luận:[Cảm ơn mọi người đã yêu quý tôi nhé.]. Phía sau còn chèn thêm một cái trái tim.
Bình luận vừa đăng lên, cả diễn đàng mấy ngàn người liền bùng nổ. Mọi người đều ầm ĩ cả lên, bình luận của Lâm Ngôn nhận được hàng trăm lượt tim, lượt trả lời.
Hướng Tranh xem được một lúc liền thoát ra ngoài. Đám người này mỗi người hai, ba câu, nói một hồi thành một đống bình luận. Cô đọc không nổi, mới chuyển qua tìm game chơi.
Mới chơi được một lát, Weibo của cô đã thông báo có một yêu cầu kết bạn mới. Hướng Tranh tò mò click vào xem thử, có chút không ngờ là Lâm Ngôn.
Nữ thần của hàng ngàn người ngoài kia, lại cứ như vậy add cô sao? Hướng Tranh đồng ý, sau đó quay về tiếp tục chơi game, không để tâm đến nữa.
Mấy giây sau, Lâm Ngôn lại gửi tin nhắn cho cô. Hướng Tranh cau mày, một lần nữa thoát game, vào Weibo.
Lâm Ngôn gửi cho cô một tin nhắn:[Chào cô, tôi là Lâm Ngôn. Sau này đều là đồng nghiệp rồi, giúp đỡ nhau nhé.]
Nói vậy, Lâm Ngôn cũng thuận lợi qua vòng phỏng vấn rồi. Hướng Tranh nhấn xuống trả lời:[Được, xin chỉ giáo.]
Hai người nói thêm mấy câu. Đều là Lâm Ngôn chủ động hỏi. Hướng Tranh đều rất lịch sự trả lời từng câu một.
Cốc cốc.
Cửa phòng bị gõ mấy cái. Hướng Tranh mở cửa, gương mặt đẹp trai của Tiêu Trạch lấp ló, cầm một túi khoai tây chiên hỏi cô:"Cùng ăn không?"
"Anh rảnh rỗi quá hả? Rảnh rỗi quá thì lau dọn nhà cửa chút đi." Cô cau mày nói, muốn đóng cửa, kết quả bị tay Tiêu Trạch ngăn lại.
Tiêu Trạch:"Thật ra em không cần ra ngoài đi làm đâu, tôi có thể nuôi em."
Nghe mấy chữ tôi nuôi em, Hướng Tranh vô cùng cảm động. Trong lòng cô mát lạnh, lại có hơi ngứa ngứa. Nhưng ngoài mặt cô vẫn bình tĩnh, hỏi ngược lại:"Vì sao không thể đi làm chứ?"
Thanh âm của Tiêu Trạch thanh lạnh, vừa đủ nghe:"Người ta sẽ cảm thấy gả cho tôi em thiệt thòi."
"Không phải là sự thật sao?"
Mặt mũi của Tiêu Trạch viết lên hai chữ không vui, há miệng:"Thiệt thòi?"
Hướng Tranh lườm anh:"Mỗi ngày đều vất vả nấu cơm cho anh, anh còn không biết tốt xấu đòi hỏi cái này cái kia."
Người họ Tiêu lập tức biện minh:"Tay nghề của em vừa hay hợp với tôi, nấu cũng không khó khăn, em cằn nhằn cái gì?"
Cô biết rằng bản thân có cãi cũng không cãi lại tên mặt lạnh này, vậy nên chỉ im lặng, giơ năm ngón tay:"Vậy tôi không ra ngoài đi làm, một tháng anh cho tôi năm vạn?"
Tiêu Trạch sững người một lát, cô còn nghĩ là anh bị cô dọa cho sợ rồi, mới phì cười nói:"Tôi đùa thôi, anh đừng nghĩ là thật nhé."
"Được."
Chỉ như vậy ném xuống một chữ, trực tiếp cắt dứt lời của Hướng Tranh. Đổi lại, hiện tại cô mới là người sững ra.
Năm vạn? Chỉ như vậy đồng ý thôi sao?
Tuy cô chỉ đùa, nhưng câu nói của Tiêu Trạch khiến cô suýt chút thì gật đầu. Suy cho cùng, cô yêu tiền nhất mà.
"Là, là năm vạn đó? Anh nghe có rõ không?"
Hướng Tranh trợn mắt, nhấn mạnh câu nói một lần nữa, trống ngực sớm đã loạn cào cào lên. Người đối diện lại chỉ thờ ơ nhìn cô, trong mắt rõ ràng mấy chữ "điên rồi sao".
"Tai của tôi rất tốt."
"Á." Hướng Tranh không nhịn được hét một tiếng, túm lấy anh:"Nói thật đi, anh làm chuyện xấu có đúng không, sao lại nhiều tiền như vậy?"
Tiêu Trạch cũng bị tiếng hét của cô dọa cho giật mình, lạnh lùng nhìn cô:"Nhìn tôi giống lắm sao?"
"Chẳng lẽ, anh bán sắc?" Cô nhìn anh một lượt, vô cùng có nhan sắc, chỉ cần đứng một chỗ, cũng có vô số phụ nữ muốn ngả vào lòng anh.
Sắc mặt Tiêu Trạch u ám, đẩy cô ra:"Nói nhảm. Năm vạn, chắc chắn?"
Cô xua tay:"Nói đùa thôi, ai lại làm thế? Anh kiếm tiền cũng không dễ dàng mà."
"Mà là rất dễ a." Tiêu Trạch sờ sờ cằm, nói.
Trán của Hướng Tranh chảy xuống ba vạch đen, cô mắng anh:"Thần kinh, tránh ra. Tôi không muốn nói chuyện với anh."
Cạch. Cửa phòng bị Hướng Tranh đóng lại. Vẻ mặt Tiêu Trạch ngơ ngác, quay về sô pha, tiếp tục xem phim ăn vặt.
Di động trong túi áo của anh reo hai tiếng, anh cau mày nghe máy. Trợ lý Dương Xán nói rằng có khách hàng muốn gặp anh, cô ta nhất định không gặp được anh thì không ra về.
Bất đắc dĩ, Tiêu Trạch ừ một tiếng. Sau đó anh thay quần áo, lái xe đến công ty một chuyến.
Vị khách hàng này, không ngờ lại chính là Hướng Kim. Vừa nhìn thấy Tiêu Trạch, Dương Xán đã hốt hoảng chạy đến:"Lão đại, cuối cùng anh cũng đến rồi."
"Tiêu tổng, tôi đợi anh lâu lắm rồi đấy." Hướng Kim cười nhạt nhìn anh, người phụ nữ với dung mạo xinh đẹp quyến rũ.
Tiêu Trạch thờ ơ nhìn cô ta:"Tôi và Hướng tiểu thư hợp tác từ khi nào vậy?"
"Tôi không hợp tác, là bố tôi hợp tác." Hướng Kim cười nói, từ trên ghế đứng lên, tiến về phía Tiêu Trạch:"Hôm nay tôi thay mặt bố tôi, đến mời Tiêu tổng ngày mai cùng đi ăn bữa cơm. Bố tôi đã có lòng như vậy, hi vọng Tiêu tổng cũng không từ chối."
Theo phản xạ, Tiêu Trạch lùi về sai cách xa cô ta ra, mùi nước hoa trên người cô ta khiến anh không thở nổi. Anh lạnh nhạt từ chối:"Hợp tác thì hợp tác, nhưng đi ăn cơm thì không cần đâu."
Mấy ngón tay được tô vẽ tỉ mỉ của Hướng Kim không an phận lướt trên ngực Tiêu Trạch, nheo mắt:"Tiêu tổng nể mặt chút chứ?"
Vẻ mặt anh tối sầm, gạt tay Hướng Kim ra, lạnh lùng nhắc nhở:"Xin tự trọng."
Người phụ nữ đối diện cười hai tiếng:"Ngại cái gì, trước sau đều là người một nhà cả."
Tình huống này nên nói cái gì đây? Dương Xán đứng một bên bị dọa cho sợ hãi. Cậu biết rõ, lão đại đang rất nhẫn nhịn. Nếu không nhịn, sợ là giờ này Hướng Kim làm gì có thể đứng yên đó nói nhảm được.
"Chú ý hành động của cô. Tôi là người đã kết hôn."
Thanh âm không cao không thấp, lại biểu lộ sự thiếu kiên nhẫn vô cùng rõ ràng. Mấy chữ kinh tởm viết trên mặt của Tiêu Trạch, anh không nhịn được xuống cơn buồn nôn.
Hướng Kim lại không hề có chút mặt mũi nào cứ ngả vào người anh, cười nói:"Tôi xinh đẹp lại hoàn hảo như vậy, đàn ông đều thích tôi, tôi không tin Tiêu tổng không có ý gì với tôi?"
Tiêu Trạch không chút lưu tình lui về sau, dùng tay phủi phủi áo chỗ Hướng Kim vừa ngả đầu vào, khiến cô ta loạng choạng suýt ngã. Anh đanh giọng nói:"Nếu cô không có chuyện gì thì tôi đi đây."
Nói xong, không đợi Hướng Kim trả lời, anh đã quay người đi. Dương Xán mặt mày hết xanh lại trắng, cũng không dám nói tiếng nào, vội vội vàng vàng thu dọn đồ đạc đi về.
Hướng Kim bị anh làm cho mất mặt, vẫn không từ bỏ. Cô ta nhấn xuống một dãy số, rất nhanh được kết nối, cô ta nói vào di động:"Ngày mai tôi muốn gặp cô."
Phía bên kia, Hướng Tranh nhàm chán hỏi:"Làm gì? Ngày mai tôi không rảnh."
"Ngày mai tôi đợi cô ở nhà hàng đối diện Đàm Vận."
Người phụ nữ này nhàm chán thật, Hướng Tranh nghĩ thế, nhưng vẫn ừ cho qua chuyện. Vừa hay ngày mai cô cũng định đi mua sắm ở gần Đàm Vận. Sau đó cô thẳng thừng cúp điện thoại.
Không lâu sau đó, Tiêu Trạch về nhà. Bên ngoài trời đã bắt đầu mưa, anh quay về cũng dính một ít trên vai áo và tóc. Vừa đẩy cửa vào, anh đã nhìn thấy Hướng Tranh nằm lười nhác trên sô pha nghịch di động.
Cô còn không buồn ném cho anh một cái nhìn, chỉ hỏi:"Bên ngoài mưa sao?"
"Ừ." Tiêu Trạch thờ ơ đáp, dùng tay phủi phủi vai áo, lại cào cào tóc mấy cái, sau cùng cuối người thay dép.
Từ trên sô pha, Hướng Tranh lại hỏi:"Đi đâu vậy?"
"Đi gặp một người phụ nữ điên." Tiêu Trạch buồn bực nói, khi không mất công chạy một chuyến đến công ty nghe Hướng Kim nói nhảm.
Cuối cùng Hướng Tranh cũng nhìn anh một cái, vẻ mặt vô cùng khó hiểu:"Ai?"
Tiêu Trạch chậm rãi đi về phía tủ lạnh, vừa lấy sữa bò vừa trả lời:"Hướng Kim."
"Chị ta tìm anh làm gì? Vừa rồi chị ta còn gọi cho tôi đó."
Hướng Tranh từ trên sô pha ngồi dậy, hai mắt mở to, rốt cục thì Hướng Kim muốn làm cái gì?
Trước vẻ mặt tò mò thắc mắc của cô, Tiêu Trạch chỉ nhàn nhạt trả lời:"Không biết."
Vẻ mặt Hướng Tranh không nóng không lạnh, chỉ lẩm bẩm trong miệng:"Chị ta muốn làm gì chứ?"
Tiêu Trạch đi ngang qua vỗ lên vai cô, ngắn gọn:"Đừng nghĩ nữa, nên đi nấu cơm rồi."
Nấu cơm, nấu cơm, nấu cơm.
Mỗi ngày đều là nấu cơm, nấu cơm. Hướng Tranh mỗi lần nghe hai chữ này đều phát hoảng, quay sang trừng Tiêu Trạch:"Anh ăn ít một chút cũng không có vấn đề gì đâu. Đừng có lúc nào cũng như trẻ con đòi ăn nữa."
"Đột nhiên thèm há cảo, có biết nấu há cảo không?"
Bỏ ngoài tai lời cô nói, Tiêu Trạch vẫn vô cùng thản nhiên nói chuyện thức ăn. Thái độ của anh chọc cho Hướng Tranh tức điên lên, ném xuống mấy chữ:"Không biết."
Tiêu Trạch mờ mịt nhìn cô:"Thật không?"
"Tôi gạt anh làm cái gì?" Hướng Tranh chỉ vào gương mặt xinh đẹp ôn tồn kia, lớn tiếng.
Dọa cho Tiêu Trạch giật mình, nhìn cô với vẻ mặt kì lạ:"Em nổi giận cái gì?"
"Ngày mai rồi ăn há cảo." Hướng Tranh thở ra, chậm rãi trả lời, đối diện với đôi mắt phượng không biểu lộ chút cảm xúc nào kia, cô lại mềm lòng.
Đôi khi cô còn tự hỏi, sao Tiêu Trạch lại có đẹp đến như vậy chứ? Nhan sắc của anh cũng quá là yêu nghiệt rồi. Chỉ cần nhếch mép một cái, là đã có vô số phụ nữ tình nguyện vì anh mà lên núi đao xuống biển lửa.
Tiêu Trạch tiếp tục:"Vậy hôm nay ăn cái gì?"
"Ăn lẩu."
Một trận gió lạnh tạt vào mặt Hướng Tranh. Cô vùi trong cái áo lông to dày, mũ áo cũng sắp che kín mắt của cô rồi, cô hỏi Tiêu Trạch đi bên cạnh:"Vì sao không lái xe?"
Tiêu Trạch đi bên cạnh cô ung dung hơn nhiều, chỉ mặc một chiếc áo lông dài, chậm rãi trả lời: "Ngay bên cạnh, lái xe làm gì?"
"Nhưng bên ngoài rất lạnh a." Cô than vãn, hối hận khi mời tên mặt lạnh này đi ăn lẩu.
Hai người rẽ vào quán lẩu trước mắt, bên trong khá vắng vẻ. Ngày mưa lạnh thế này mà quán lẩu không đông khách, khiến Hướng Tranh hơi ngạc nhiên. Nhưng vắng vẻ như vậy cũng tốt, đỡ phải chen chúc ồn ào.
Cô và Tiêu Trạch gọi hai suất lẩu, một cay và một không cay. Sau đó còn gọi thêm rất nhiều xiên que, thịt nướng. Hướng Tranh ăn vô cùng hăng say, Tiêu Trạch lại vất vả thả thức ăn vào lẩu. Bao nhiêu thành quả đều bị Hướng Tranh ăn sạch.
Hướng Tranh còn hào hướng gọi hai chai bia, muốn Tiêu Trạch cùng uống với mình. Kết quả hai chai bia mang ra, bị Tiêu Trạch nói là đổi thành hai chai nước khoáng. Vẻ mặt anh lạnh tanh nói:"Không uống bia."
"Anh nhàm chán quá đấy. Ăn lẩu uống nước khoáng là kiểu suy nghĩ cũ rích nào vậy?"
Hướng Tranh buồn bực nói, môi miệng đều bóng loáng dầu, hai mắt cong cong như trăng lưỡi liềm, xem ra rất vui vẻ. Tiêu Trạch vẫn lạnh tanh như vậy không thay đổi, đón lấy hai chai nước khoáng từ tay nhân viên phục vụ, liếc liếc cô:"Không muốn về nhà nữa sao?"
"Được rồi, được rồi. Không uống bia thì không uống bia." Cô dùng giấy lau miệng, mở nắp chai nước uống một ngụm lớn.
Lẩu của quán này vừa miệng thật, Hướng Tranh đến sung sướng cả người. Cô nhìn Tiêu Trạch: "Anh ăn vừa miệng không?"
"Không tệ." Tiêu Trạch chỉ đơn giản ném xuống hai chữ, nhưng hai chữ này lại vô cùng có sức nặng.
Hướng Tranh liền cười với anh:"Vậy sau này lại đến nữa."
Người đối diện gật đầu. Ăn xong xuôi, Hướng Tranh giữ lời hứa mời anh ăn, đi thanh toán. Sau đó hai người cùng tản bộ quay về. Khi nãy Hướng Tranh ăn hơi nhiều, bụng no căng. Cái bụng nhỏ phẳng lì hơi nhô ra một chút.
Tiêu Trạch ăn cũng không ít hơn cô, nhưng trạng thái vẫn vô cùng tốt, bụng vẫn phẳng lì không hề nhô ra. Hướng Tranh ghen tị chết đi được, tự nhủ sau hôm nay sẽ giảm cân thôi.
"Thoải mái quá, lạnh như vậy ngồi ăn lẩu nóng hổi còn gì bằng."
Hướng Tranh vui vẻ lên tiếng.
Tiêu Trạch chậm rãi đi phía sau, lại không hề có chút phản ứng nào. Bình thường đều là vậy mà, đều là cô nói một mình, anh chỉ nghe thôi. Đôi khi khiến Hướng Tranh hơi cụt hứng, nhưng cô sớm quen rồi.
Anh không trả lời cô, vậy thì cô nói tiếp:"Ngày mai tôi muốn đi mua sắm, anh đi cùng tôi nhé?"
"Không rảnh." Tiêu Trạch ngắn gọn đáp, mặt không đổi sắc.
Hướng Tranh phản ứng:"Tại sao chứ?"
Anh nhìn cô:"Có một cuộc họp, em tự đi."
"Vậy được a." Hướng Tranh đành miễn cưỡng gật đầu, đi một mình lại phải tốn mớ tiền bắt xe rồi.
Đang đi, cô lại đột nhiên nói: " Ngày mai đến ngày anh đi họp lớp có phải không? "
Tiêu Trạch lạnh lùng:"Ừm."
"Có cần chờ cửa không?"
Hướng Tranh hỏi, ngày mai không có Tiêu Trạch, cô ăn qua loa là được, đỡ mất công nấu nướng cầu kì làm gì.
Anh nhàn nhạt chậm rãi nói:"Cần."
Cô như không tin vào tai mình, quay đầu nhìn mặt lạnh Tiêu Trạch:"Thực sự chờ cửa sao? Không phải mấy ngày như thế thì nên đi tụ tập thâu đêm hả?"
Anh nheo đôi mắt phượng lại nhìn cô, há miệng:"Em định làm chuyện xấu gì sao?"
Updated 44 Episodes
Comments
Kyle
A nhà là thực thần chăng
2021-09-24
4