Năm cô 6 tuổi, à không phải nói đúng hơn là chưa tròn 6 tuổi thì phụ thân cô đã nạp thêm một người vợ lẽ. Chuyện này cũng chẳng có gì to tát nếu bà ta_ Lâm Ánh Nguyệt không dẫn về thêm 2 đứa trẻ, một trai một gái.
Cậu nhóc kia thì hơn cô tận 4 tuổi, còn bé gái thì hơn cô một tuổi. Phụ thân ép cô phải gọi là "ca ca, tỷ tỷ".
Ban đầu cô cứ tưởng là con riêng của bà ta, nhưng đến khi phụ thân nói tên của cậu trai là Hạ Kiến Khang còn đứa bé gái là Hạ Kiều Kiều. Cô mới sực tỉnh ra, là họ Hạ, vậy đây chẳng phải là con riêng của ông ta hay sao.
Cưới mẫu thân được 8 năm vậy mà đã là 2 người con riêng, tài diễn trò của ông ta phải gọi là tốt hơn cả diễn viên hát kịch. Đã 10 tuổi, nếu vậy trước khi cưới mẫu thân cô ông đã...
Nếu đã như vậy tại sao ông còn lấy mẫu thân cô_ Trịnh Tuyên làm gì. Đây cũng là câu hỏi làm mẹ và ông ta cãi nhau. Đến một hôm, trong lúc lỡ lời ông đã nói "Vì phụ thân cô... vì ông ta là thượng thư, làm hiền tế của ông ta dù là chức tước hay bổng lộc ta đều chỉ có tăng chứ không giảm".
Những lời đó làm cô khắc tạc trong xương tủy. Cũng vì những lời nói ấy mà mẫu thân cô lâm trọng bệnh, gắn gượng được 2 năm thì qua đời. Lúc đó cô chỉ mới là tiểu cô nương 8 tuổi cũng đâu biết làm gì.
Trong khi đó, người đàn bà kia dần dần trở thành nữ chủ nhân mới của nơi này, luôn cùng 2 người con tìm đủ mọi cách ức hiếp, chà đạp cô.
Đến lúc cô thật sự không thể chịu đựng nữa thì chuyển về Trịnh gia. Ngày ngày được sống bên cạnh ông ngoại, dù không có mẫu thân cô cũng rất ít khi buồn.
Cô cứ thế dần lớn lên trong tình yêu thương của ông, được 15 tuổi thì quen biết Tông Chính Minh Thành_ thái tử Diên Tề.
Cứ tưởng mọi thứ đã đi đúng quỹ đạo của nó, nhưng không ngờ một thời gian sau ông lại trúng độc mà qua đời. Mọi chuyện chưa được điều tra rõ ràng thì đã vội kết án, nói cái gì là do bệnh cũ tái phát.
Lúc đau khổ nhất bênh cạnh cô ngoài tổ phụ ra chỉ có Tông Chính Minh Thành, hắn là người an ủi, quan tâm cô. Hắn nói cô nên quay về Hạ phủ, đợi qua một thời gian sau hắn sẽ xin phụ hoàn chỉ hôn cho 2 người.
Giờ nhớ lại mới thấy trước đây cô không chỉ nhu nhược mà còn là một kẻ ngốc nghếch. Những lời hắn nói cô điều xem là thật, nhất mực tin tưởng.
Dọn về phủ cô cũng chẳng dễ dàng gì, luôn bị mẹ con Hạ Kiều Kiều tìm cách làm khó dễ.
Những lúc đó, phụ thân cô cũng chẳng nói gì cứ mặc họ muốn làm gì thì làm, dần về sau họ còn quá đáng hơn lúc thì đánh đập, lúc thì chà đạp cô.
Có hôm còn không cho cô ăn cơm, nhưng cô lúc đó không những nhu nhược lại rất nhút nhát, thường chỉ biết cam chịu.
Một thời gian sau, cứ tưởng mọi bi kịch cứ thế là dừng lại, ông Hạ Khiết lại lâm trọng bệnh mà qua đời, còn không ngờ được chính là chỉ sau một đêm toàn bộ Trịnh phủ điều bị giết.
Chuyện này đối với cô là một đả kích không nhỏ, cảm giác cô đơn, lạc lõng bao trùm cô.
Muốn tìm ai đó để tâm sự, người đầu tiên cô nghĩ đến là Tông Chính Minh Thành. Đến phủ tìm hắn, vô tình lại nghe được cuộc nói chuyện giữa hắn với Hạ Kiều Kiều.
Thì ra hắn chưa từng thật lòng yêu cô, đối với cô chỉ như một quân cờ để giúp Hạ Kiều Kiều chữa bệnh.
Quay trở về cô như người mất hồn, cô vẫn chưa thật tin hắn không yêu cô. Còn nghĩ chắc hắn có nỗi khổ gì nên mới nói ra những lời như vậy.
Đợi một lát, hắn đến tìm cô, hỏi lại cuộc trò chuyện khi nảy.
Thay vào lời giải thích cô muốn nghe thì hắn lại trơ trẽn nói:"Nếu đã biết rồi thì ngoan ngoãn ở lại đây làm thuốc dẫn giúp Kiều nhi trị bệnh. Biết điều một chút thì sau này không phải chết trong đau đớn".
Cứ thế hắn rời đi, nhốt cô trong phòng củi, mỗi ngày điều đến lấy đi từ cô không ít máu.
Đến khi bệnh của Hạ Kiều Kiều khỏi hẳn thì hắn bỏ mặc cô ở đó đến chết. Đúng là một kẻ độc ác, cô tự trách bản thân sao có thể yêu được con người như vậy....
Cô vô thức đặc tay lên bàn thạch suy tư. Cùng lúc này, ông ngoại cô cũng vừa trở về, thấy cô cháu gái đang ngồi suy tư thì lên tiếng hỏi:
-"Con làm gì mà ngồi ngây người ra vậy?"
-"Đâu có ạ, tại ở nhà một mình nên cảm thấy hơi chán". Nghe tiếng ông vang lên, kịp thời đưa cô trở về thực tại.
-"Con đó, suốt ngày chỉ quanh quẩn trong phủ, có thời gian thì nên ra ngoài". Vừa nói ông vừa bước lại bàn ngồi xuống ghế.
-"Cái đó... bên ngoài cũng chẳng có gì thú vị..." nói được nữa chừng thì cô dừng lại, nghĩ một lát rồi nói:
- "ông, con nghe nói người có giao tình rất tốt với Cố ngự y. Ông có thể nói với ngài ấy cho con theo học một chút y thuật được không?"
-"Sao tự dưng lại muốn học y". Ông nhìn cô ngạc nhiên hỏi.
-"Aida...con thấy người đã lớn tuổi, nên muốn học một ít, sao này tiện chăm sóc người". Cô nhìn ông bắt đầu bật chế độ nịn nọt.
-"Dẻo miệng như vậy, được rồi, được rồi, ta sẽ nói với ngài ấy". Ông cười khà khà sảng khoái.
-"Đa tạ ông, con sẽ cố học thật tốt". Cô vui vẻ cười.
Kiếp này trùng sinh lại, cô sẽ chẳng sống vì bất kỳ ai. Lí do mà cô cố gắng sống tiếp chính là bảo vệ ông thật tốt, không để ông phải chịu bất kỳ tổn thương nào.
Lí do cô học y cũng vậy, chỉ muốn giải được chất độc của ông. Nếu làm được coi như cô trùng sinh lại không vô ích...
Updated 35 Episodes
Comments