...Fiction: Câu chuyện mang nhiều yếu tố tâm linh, kì ảo và nhiều khung cảnh được dàn dựng theo trí tưởng tượng của tác giả để “tạo thêm sự lôi cuốn cho người đọc. Mong mọi người đừng bắt bẻ nhiều quá, mình cảm ơn.
...
Đi được nửa đường thì cuối cùng chúng tôi cũng dừng chân tại một trạm giữa đèo Bảo Lộc, lúc đó trời vẫn còn tối sầm và đồng hồ trên xe đã điểm gần 2 giờ sáng. Chuyến đi có lẽ sẽ nhanh hơn nếu như chúng tôi không bị kẹt xe đến tận 2 tiếng đồng hồ. Dù mọi người đang rất buồn ngủ nhưng đều phải xuống xe để giải quyết nỗi buồn trước khi đi tiếp. Tôi cũng chẳng chợp mắt được nhiều: phần vì diện tích xe không quá rộng để một người trưởng thành có thể nằm sõng soài ra ngủ, phần vì đường kẹt cứng và liên tục bóp thắng khiến đầu tôi giờ như muốn nổ tung. Bản thân liền nhanh chóng đi xuống và tiến ngay vào cửa hàng, tôi định sẽ mua chút gì đó uống trong lúc chờ những đoàn du khách khác ra khỏi nhà vệ sinh. Điều khiến tôi thấy ngỡ ngàng là lượng khách du lịch trong đây tương đối ít, thành ra nhìn cả gian hàng nơi đây khá trống trãi và rộng đến lạ thường. Tôi cũng không suy nghĩ nhiều, mua vài bịch bim bim và chai nước uống cho đỡ khát. Được một lúc sau thì mọi người mới ra khỏi nhà vệ sinh, nhường chỗ cho những vị khách khác. Để ý một chút thì các buồng ở đây được đánh số từ 1 đến 8, tôi không để ý nhiều đến chi tiết này và nhanh chóng đi vào buồng số 5. Đoạn khi tôi đương hình sự, giọng nói của một bạn nam nào đó liền cất lên:
- “ Ờ!! Bạn gì đó ơi… làm phiền bạn một chút… bên buồng số 6 của mình hết giấy vệ sinh rồi nên lát nữa bạn đi xong thì…lấy hộ mình cuộn giấy ngay chỗ bồn rửa tay nha !!!”.
- “ À… oke để mình lấy cho…”. Tôi vui vẻ đáp.
Sau đó tôi nhanh chóng nhấn nút xả và bước ra khỏi buồng, toan định tiến ra phía bồn rửa tay thì cậu bạn đó lại nói thêm:
- “ À… có gì cho mình cảm ơn trước nha!!!”.
- “ Không có gì đâu!!”.
Tôi tiến đến bồn rửa tay ngay trong nhà vệ sinh để lấy cuộn giấy, sau đó đi ngược lại về buồng số 6 gõ nhẹ cửa:
- “ Bạn gì đó ơi… mình thẩy cuộn giấy vô nha!!”. Tôi nói.
Kì lạ là không nghe thấy bên trong trả lời lại, tôi nghĩ tại mình nói nhỏ quá nên cất tiếng hỏi lớn lần nữa:
- “ BẠN ƠI!! Mình lấy giấy rồi, mình ném vô cho bạn nha…!!”.
Đáp lại tôi vẫn là sự im bặt đến gai người, đột nhiên sống lưng tôi lạnh toát, nhà vệ sinh từ lúc nào chỉ còn lại tôi và cậu bạn kia. Bỗng một tiếng TÁCH vang lên từ bên trong khiến tôi giật bắn mình- đây là tiếng khi ai đó vặn tay nắm cửa để mở khoá và bước ra ngoài. Lúc này tôi thầm nghĩ:
“ Ủa bạn này giải quyết xong rồi chăng, vậy kêu mình lấy giấy chi vậy ta??”.
Nhưng khi tôi đương đứng chờ một lúc để người trong đó bước ra thì tuyệt nhiên… không thấy động tĩnh…
“ Quái lạ!! Bình thường khi tiếng tách cửa vang lên là phải bước ra liền rồi, đằng này cứ im ỉm trong đó, mình gọi cũng không thèm trả lời…”.
Đột nhiên tôi ngầm hiểu ra một điều gì đó, tay chân có phần run rẩy. Tôi hít một hơi thật sâu, chầm chậm chạm vào tay nắm cửa và mở toang ra… cảnh tượng trước mắt khiến mặt tôi cắt không còn một giọt máu: bên trong nhà vệ sinh không có người:
Tôi thất kinh đánh rơi cuộn giấy liền chạy một mạch ra khỏi chỗ quỷ quái này, tôi vụt thẳng ra tới khu ghế đá nơi khách du lịch đang tập trung đông đúc… tôi mới dám thở hắt ra lấy lại bình tĩnh:
“ Chuyện quái quỷ gì vậy!! Rõ ràng lúc đó có người kêu mình… nếu như cậu ta ra ngoài trước thì mình phải thấy rồi vì chỗ để giấy sát bên cửa ra vào mà… Còn một cái nữa: tiếng tách vang lên lúc đó là sao vậy…”.
Cứ nghĩ về những gì mình mới trải qua, đặc biệt là lúc bản thân còn nói chuyện vọng lại với buồng bên kia… sống lưng tôi lạnh toát, mồ hôi túa ra không ngừng, cảm giác vừa sợ hãi vừa nghi ngờ chính mình…
- “ Ê Minh Khôi !! Sao không mua gì uống đi… ngồi đây chi vậy”.
Tôi ngước mặt lên nhìn, ra đó là con Ngọc, nó vừa hỏi tôi vừa thưởng thức cây kem đang cầm trên tay…
- “ À… không có gì đâu, tại tao mệt nên ngồi đây nghỉ xíu đó mà”. Tôi cố gắng giấu gương mặt tái mét của mình bằng nụ cười sượng.
- “ Mệt thì mua cái gì ăn vào đi, tao đảm bảo lát nữa không ngủ được đâu, kiểu này đêm nay thức trắng…”. Ngọc nói.
- “ Ờ… tao biết rồi!!”.
Được ít phút thì tôi bình tâm lại, nhưng da gà cứ nổi lên liên tục khi nhớ về cuộc nói chuyện chưa đến nửa phút đó:
“ Đã ra khỏi Đà Lạt rồi nhưng vẫn còn bị trêu sao??... không sao… không sao, chắc mình mơ ngủ thôi!!”.
Tôi tự trấn tĩnh bản thân và bỏ qua tất cả những chi tiết đó, nhưng tôi nào có biết được… đây chỉ mới là khởi đầu.
Nhóm bạn nhanh chóng có mặt hết trên xe và bắt đầu nửa chuyến đi còn lại, vì đã ra khỏi Đà Lạt nên không khí se se lạnh cũng dần được thay thế bằng cái nóng đặc trưng của Sài Gòn… Trong suốt đoạn đường về, chúng tôi cứ liên tục ôn lại toàn bộ những nơi cả nhóm đã từng ghé qua… lôi từng bức ảnh trên điện thoại và chia sẽ chúng lên mạng xã hội. Nói là không ngủ nhưng độ tầm 4h sáng là ai nấy đều lim dim ngủ chập chờn trong cơn mộng mị… Một lần nữa, giấc mơ kì lạ đó lại xuất hiện :
Tôi đương đi trên một con đường mòn, nắm chặt tay phải là cô bé hôm bữa tôi thấy trong giấc mơ, bên trái là cậu nhóc với đôi mắt xanh thẫm đặc trưng, không lẫn đi đâu được. Tôi cứ thế đi trong sự bảo vệ của hai nhóc này, nói đúng hơn tôi vẫn ở trong thân xác của một đứa nhóc:
- “ Ủa!!! Hoàng nè…”. Chợt cô bé đó liền cất tiếng.
- “ Sao á!!”.
- “ Mấy đứa còn lại về hết chưa, giờ này ở ngoài tớ cũng thấy lo lo”.
- “ Cậu yên tâm, chắc Dũng kêu tụi nó về hết rồi!!”. Cậu nhóc tên Hoàng đó trả lời.
Đi được hồi lâu, tôi nhìn thấy xa xa có một vài căn nhà nhỏ, hình như nhà cửa ở đây ít hơn khu dân cư trên kia… Đi được thêm một đoạn thì hai nhóc kia dừng lại:
“ Tới nơi rồi sao ??”.Tôi tự hỏi.
Đó là một căn nhà khá cũ kĩ với mái được lợp sơ sài bằng mớ rơm đã ngả màu vàng. Tuy vậy, tôi vẫn có thể nhìn rõ sâu dưới đống rơm đó cũng được lợp gỗ tương đối kín. Bước vô sâu hơn sẽ thấy một vườn rau tươi tốt với nhiều giống lạ mà tôi chưa thấy bao giờ. Đằng sau vườn rau nhỏ là một cái giếng cũ kèm theo một động cơ để bơm lấy nước phục vụ sinh hoạt. Tôi cũng không quên đảo mắt nhìn xung quanh, phía cách khu này tầm 4-5m cũng có những ngôi nhà với thiết kế tương tự nhưng có phần “giàu” hơn… Đang mải mê nhìn mọi thứ xung quanh…
- “ Nè tiểu Khải, em mau vô nhà đi, mọi người đang chờ đó…”. Hoàng gọi tôi.
Tôi bất giác không thể giải thích được chuyện gì đã xảy ra nên chỉ biết nghe theo lời cậu nhóc kia:
“ Mình sẽ thử đóng vai cậu nhóc tên Khải này xem sao”.
Tôi dạ một tiếng rồi nhanh chóng tiến vào nhà… Điều khiến tôi ngạc nhiên là trong nhà có rất đông người, đến độ tầm khoảng 9-10 người. Vừa thấy cậu nhóc Hoàng và cô bé kia bước vào thì cả lũ nhóc trong đó liền ùa ra như thể chào đón ba mẹ trở về:
- “ AAA… mừng hai anh chị trở về… sao hai người đi lâu thế ạ…”. Lũ nhóc nhốn nháo.
- “ Rồi… rồi chị xin lỗi, nay gặp chút xíu rắc rối nên chị về trễ, bây giờ mình cùng chuẩn bị bữa tối thôi!!”.
- “ Mấy cậu mới về đó hả?”.Một cậu nhóc khác cũng trạc tuổi Hoàng từ trong nhà bước ra, hỏi.
- “ Nè cậu coi… cậu chăm sóc người bệnh kiểu gì mà để Khải nó đi vòng vòng quanh chỗ lấy thực phẩm vậy, Hoàng nó không tới kịp là xong rồi đó!!”. Cô nhóc càm ràm.
- “ Tớ đâu có bỏ bê em ấy đâu, mới ngoảnh mặt đi ra vườn tưới miếng nước là nó trốn ngay rồi”. Cậu nhóc trả lời.
Lúc này, tôi mới nhìn kĩ ngoại hình của cậu nhóc: Vẫn là bộ trang phục tựa tựa như của Hoàng, mái tóc có phần gọn gàng hơn nhưng hơi ngả sang sắc xám khói, sống mũi cao dọc dừa và đôi mắt to tròn sâu hun hút mang một màu hổ phách tuyệt đẹp, nước da bánh mật cùng chiều cao nhỉnh hơn…
- “ Nhưng mà tớ thấy trong chuyện này cũng đâu phải lỗi của mình tới đâu, không phải cậu cũng hứa sẽ đưa Khải ra ngoài khu dân cư chơi hay sao”. Cậu nhóc mắt hổ phách đó cười khoái chí.
Nói rồi cô bé đó bất chợt quỳ rạp xuống đất quay sang nhìn tôi:
- “ Khải nè !! Nghe chị Yoko nói, sau này nếu như không có sự giám sát của chị hay hai anh lớn còn lại… thì em phải tuyệt đối… tuyệt đối không được bước ra ngoài dù chỉ là nửa bước. EM NHỚ CHƯA!”.
Tôi ngớ người, mặt ngờ nghệch ra, chỉ đành dạ cho qua chuyện. Nói rồi cô bé tên Yoko nhanh chóng cùng với 2-3 bé gái còn lại hí hứng bước ngay vào gian bếp để nấu bữa tối, những người còn lại thì phụ trách lau bàn ăn và sắp chén bát… Đoạn tôi đương hoang mang vì không biết lấy muỗng ăn cơm ở đâu thì một tiếng lay người đã làm tôi tỉnh giấc:
- “ Ê!! Dậy đi sắp tới nới rồi”. Giọng Như văng vẳng bên tai.
Updated 91 Episodes
Comments
Gia Nghị
truyện hay lắm cả nhà owiiiiiii
2022-05-01
1
Gia Nghị
ma này bít đi ị :Đ
2022-05-01
1
Cô nương
hay nek nhưng mik cứ thấy nó thiếu thiếu j á
2022-03-07
1