Có Muốn Quản Tiền Của Anh Không?

Có Muốn Quản Tiền Của Anh Không?

Bác sĩ Nghiên Kỳ

"Bác sĩ Nghiên, có mấy người bị thương ở công trường đang được đưa đến đây, cô chuẩn bị ra sảnh bệnh viện ngay nhé."

Nghiên Kỳ tặc lưỡi liếc nhìn hộp cơm vừa ăn được mấy miếng, nhanh chóng đi tới bồn rửa tay, vừa sát khuẩn vừa nói với y tá Lưu đang đứng chờ ở cửa

"Cô chờ tôi một lát, tôi rửa tay đã."

Sau đó hai người nhanh chóng di chuyển ra đại sảnh của bệnh viện thì thấy đã có vài bác sĩ và y tá ở đó. Trong lúc đứng chờ xe cứu thương tới, Nghiên Kỳ quay đầu hỏi chuyện y tá Lưu

"Công trường có chuyện gì sao?"

"Nghe nói công trường bị sập giàn giáo, có nhiều người bị thương khá nặng."

Nắm được tình hình sơ bộ, Nghiên Kỳ chỉ lơ đãng "À.." một tiếng. Làm việc ở bệnh viện đã mấy năm, những tình huống như thế này cũng không còn quá xa lạ nữa.

Thấy Nghiên Kỳ ung dung xoay xoay cổ tay, y tá Lưu nhớ đến chuyện Nghiên Kỳ còn kịp chưa ăn cơm thì áy náy nói:

"Tôi biết là cô vừa trực suốt đêm hôm qua. Lúc nãy tôi tới phòng cấp cứu thì mới biết sáng nay phần lớn bác sĩ phòng cấp cứu đều đi tập huấn, vì vậy tôi đành phải tới gọi cô."

Nghiên Kỳ vẫn tiếp tục mát xa các ngón tay, tuỳ ý đáp: "Có gì đâu, cái nghề này không cần câu nệ như thế."

Chưa kịp để y tá Lưu đáp lời, một giọng nói mỉa mai đã vang lên giữa đại sảnh:

"Ôi chao, cho dù có là bông hoa đẹp nhất cái bệnh viện này thì cô ta cũng chỉ là bác sĩ quèn mà thôi, y tá Lưu không cần nịnh bợ như thế đâu. Ai mà chẳng vất vả cơ chứ."

Nghiên Kỳ liếc về phía Tô Yến một cái rồi quay đi, không thèm so đo với cô ta. Nói đến mối nghiệt duyên của hai người cũng thật là phong phú. Nghiên Kỳ và Tô Yến học chung một trường đại học, sau này đều làm việc tại khoa Ngoại của bệnh viện A.

Chẳng qua, điều làm hai người bọn họ "cơm không lành, canh không ngọt" bắt nguồn từ một vị đàn anh ở trường đại học. Lúc mọi người còn là sinh viên Trường Đại học Y khoa Giang Thành, Lục Vũ Hải là một nhân vật phong vân, anh ta cực kì nổi tiếng với vẻ ngoài đẹp trai lẫn kiến thức chuyên ngành uyên bác. Bây giờ anh ta đã là một bác sĩ khoa tim mạch rất nổi tiếng ở Đức, có thể nói phụ nữ muốn bò lên giường anh ta không thể đếm xuể.

Khi Nghiên Kỳ học năm thứ 3, vô tình gặp Lục Vũ Hải tại một buổi thực tập ở bệnh viện A, lúc đó anh ta có chuyến công tác ngắn ngày tại đây.

Sau khi thấy Nghiên Kỳ, anh ta liền công khai theo đuổi cô, cũng hết lòng nâng đỡ cô trong quá trình cô thực tập tại bệnh viện. Mặc dù Nghiên Kỳ vẫn luôn không để tâm, nhưng Lục Vũ Hải vẫn rất kiên trì, mãi đến khi chuyến công tác kết thúc, anh ta trở về Đức thì mọi chuyện mới chấm dứt.

Đối với Nghiên Kỳ, cô đương nhiên sẽ không cho rằng tình cảm của Lục Vũ Hải là thật lòng. Khi bọn họ còn học ở Trường Đại học Y khoa Giang Thành, anh ta đã là một tay chơi có tiếng, rất nhiều nữ sinh đau khổ vì anh ta.

Tuy nhiên, sẽ không có gì đáng nói nếu như trong một lần Tô Yến tỏ tình với Lục Vũ Hải , anh ta đã lấy Nghiên Kỳ làm lí do từ chối Tô Yến trước mặt mọi người. Từ đó Nghiên Kỳ đã là cái gai khó nhổ trong lòng Tô Yến.

Mấy năm sau Nghiên Kỳ và Tô Yến đều làm việc tại bệnh viện A, trò cười của Lục Vũ Hải đã qua đi từ lâu, không ai còn nhớ đến nói nữa. Nhưng do có nhiều điểm chung nên Nghiên Kỳ và Tô Yến vẫn thường xuyên được đặt lên bàn cân để mọi người so sánh.

Chính vì mối quan hệ có phần nhạy cảm như vậy, Nghiên Kỳ cũng tránh va chạm với Tô Yến. Thế mà không hiểu tại sao một năm trở lại đây, Tô Yến đối chọi vô cùng gay gắt với Nghiên Kỳ, thường xuyên nói lời châm chọc cô trước mặt các đồng nghiệp khác.

Đối với lời khích bác của Tô Yến, y tá Lưu còn định đáp trả thay cho Nghiên Kỳ thì tiếng còi xe cứu thương truyền đến, lúc này thì mấy vị bác sĩ khác cũng không còn tâm trạng hóng chuyện nữa, nhanh chóng chạy tới để hỗ trợ.

Nghiên Kỳ và y tá Lưu đứng ở gần lối đi nhất nên hai người nhanh chóng tiếp cận chiếc xe cứu thương đầu tiên.

Cửa xe vừa mở ra, y tá Lưu kinh ngạc hô lên một tiếng, Nghiên Kỳ cũng nhíu mày nhìn người đàn ông đang nằm trong xe cứu thương. Ông ta tầm 60 tuổi, chân phải bị đứt lìa, máu tươi thấm đẫm tấm trải giường.

Khi bệnh nhân được đưa vào phòng cấp cứu, Nghiên Kỳ liền ra hiệu cho các y tâ thực hiện các thao tác kiểm tra dấu hiệu sinh tồn cho bệnh nhân, cô nhíu mày nhìn các số liệu

"Tình hình không tốt lắm, huyết áp 80/40, nhịp tim 140/phút, nhiệt độ cơ thể 39,8°C, tiêm cho bệnh nhân 5mm morphine rồi đưa đi xét nghiệm, chụp cắt lớp và chuẩn bị 2 gói hồng cầu nữa."

Sau khi bệnh nhân được đưa đi, Nghiên Kỳ hỏi người lính cứu hộ đứng bên cạnh: "Tình huống của bệnh nhân là sao vậy?"

Người lính cứu hộ sắc mặt không tốt lắm, nhanh chóng trả lời: "Ông ấy bị rơi từ tầng 17, chân bị gạch đá đè lên, một phần của chân gần như nát vụn. Chúng tôi đã cầm máu và sơ cứu tại hiện trường."

Nghiên Kỳ gật đầu với anh ta rồi quay sang dặn dò y tá: "Tôi cần bàn bạc với bác sĩ Phùng một chút, cô tìm cách liên lạc với người nhà bệnh nhân nhé. Bệnh nhân đã hôn mê nên không thể kí vào giấy làm phẫu thuật được."

Một lúc sau, kết quả chụp phim đã có, Nghiên Kỳ đang bàn bạc với bác sĩ Phùng thì có một nữ sinh hớt hải chạy tới, trên người còn mặc bộ đồng phục của trường trung học, chắc là chạy thẳng từ trường đến bệnh viện.

Cô bé níu lấy tay của Nghiên Kỳ, run rẩy hỏi: "Bác sĩ, bố em sao rồi ạ?"

Nghiên Kỳ ra hiệu cho bác sĩ Phùng vào chuẩn bị trước rồi mới quay sang trả lời cô bé: "Chân phải của bố em cần phẫu thuật gấp, chúng tôi cần người nhà kí một số giấy tờ, trong nhà em còn ai nữa không?"

"Mẹ em mất lâu rồi, chỉ còn bố và em thôi ạ."

Đối diện với khuôn mặt đẫm lệ của cô bé, Nghiên Kỳ chỉ có thể vỗ vai an ủi: "Chị sẽ cố gắng hết sức, bây giờ em tới quầy bên kia gặp y tá để làm thủ tục nhé, chúng ta không còn nhiều thời gian nữa đâu."

Nghe vậy cô bé cũng không kịp nói gì thêm, khẽ gật đầu rồi nhanh chóng chạy đi. Nhìn bóng dáng liêu xiêu ấy, Nghiên Kỳ thở dài, hít một hơi thật sâu rồi bước vào phòng phẫu thuật.

Khẽ nhìn bệnh nhân đang nằm trên giường phẫu thuật, Nghiên Kỳ gật đầu với bác sĩ Phùng, bắt đầu tiến hành phẫu thuật.

Bốn tiếng sau, Nghiên Kỳ nhìn các chỉ số trên điện tâm đồ rồi khẽ thở phào nhẹ nhõm. Sau khi hoàn thành khâu cuối cùng, cô nhẹ nhàng nói với bác sĩ Phùng và các y tá: "Bệnh nhân đã ổn định, cảm ơn mọi người."

Mọi người vừa cởi đồ phẫu thuật vừa xua tay tỏ vẻ không có gì. Trong bệnh viện A này, ai cũng biết đây là thói quen của bác sĩ Nghiên. Mỗi khi phẫu thuật cho bất kì ca bệnh nào, dù thành công hay không thì cô đều nói cảm ơn với ekip phẫu thuật cùng mình ngày hôm đó.

Trước khi tan ca về nhà, Nghiên Kỳ còn cố ý ghé qua phòng bệnh của người đàn ông kia. Vừa đến trước cửa phòng, cô đã nghe thấy tiếng khóc nức nở, đoán chừng là của cô bé đó.

Nghiên Kỳ điều chỉnh lại tâm trạng một chút rồi mới gõ cửa. Người đàn ông vẫn chưa tỉnh lại, Nghiên Kỳ nhìn qua các chỉ số trên điện tâm đồ, khẽ lên tiếng:

"Bố em sẽ nhanh chóng tỉnh lại thôi, em đừng khóc, bố em nghe được sẽ buồn đấy."

Cô bé nhìn Nghiên Kỳ nức nở: "Mất đi một chân, bố em phải làm sao bây giờ?"

Nghiên Kỳ bước tới gần giường bệnh, khẽ vươn tay xoa đầu cô bé an ủi: "Giữ được sinh mệnh đã là điều may mắn nhất rồi, sau này cái gì cũng có thể giải quyết được."

Đáp lại Nghiên Kỳ chỉ có tiếng khóc của cô bé. Làm việc trong bệnh viện mấy năm, việc phải liên tục chứng kiến cảnh sinh ly tử biệt đã khiến Nghiên Kỳ cảm thấy còn sống đã là điều may mắn nhất.

Nhìn qua đồng hồ đeo tay đã gần 5 giờ chiều, Nghiên Kỳ dời sự chú ý của cô bé bằng một câu hỏi: "Em đã ăn cơm chưa?"

Cô bé cắn chặt môi, chậm chạp lắc đầu.

Nghiên Kỳ nhìn bộ đồng phục đã có phần sờn cũ thì hiểu được đôi chút hoàn cảnh của hai cha con, cô suy nghĩ một chút rồi nói với cô bé:

"Vì em chưa đủ 18 tuổi nên bệnh viện sẽ có hỗ trợ, lát nữa chị sẽ báo lại với y tá đưa phiếu ăn cho em, đến bữa em cứ tới nhà ăn của bệnh viện nhé."

Cô bé kinh ngạc xác nhận lại lần nữa: "Đồ ăn sẽ được miễn phí ạ?"

Nhìn gương mặt mừng rỡ của cô bé, Nghiên Kỳ bật cười: "Đúng vậy. Bệnh viện bọn chị có phải rất ngầu không?"

Đối với lời bông đùa của Nghiên Kỳ, cô bé cũng đã dần bình tĩnh lại, không khóc nữa, liên tục gật đầu nói cảm ơn.

Sau khi chào tạm biệt cô bé, Nghiên Kỳ đi tới quầy gặp y tá trực ban: "Người đàn ông ở phòng 302 đã nộp viện phí chưa?"

Y tá Lâm kiểm tra hệ thống trên máy tính rồi lắc đầu: "Vẫn chưa thanh toán hết. Con gái ông ấy chỉ mới nộp một nửa."

Nghiên Kỳ nghe vậy thì lưu loát mở túi xách, cô đưa thẻ tín dụng cho y tá Lâm rồi cẩn thận dặn dò:

"Như cũ nhé, cứ nói là bệnh viện có chương trình hỗ trợ là được."

Có vẻ như đã quen với việc Nghiên Kỳ thanh toán viện phí giúp bệnh nhân, y tá Lâm chỉ mỉm cười quẹt thẻ.

Cất hoá đơn xong xuôi, Nghiên Kỳ nhìn đồng hồ đeo tay rồi gấp gáp nói với y tá Lâm: "Tôi muốn trả tiền ăn cho con gái của bệnh nhân phòng 302. Lát nữa cô đi ăn cơm tối, có thể giúp tôi nói với nhà ăn một tiếng được không? Bây giờ tôi hơi vội."

"Được ạ. Tôi sẽ bảo nhà ăn in luôn phiếu cơm cho cô bé."

"Từ giờ đến ngày bố cô bé xuất viện, cô cứ bảo họ ghi tên tôi, tôi sẽ thanh toán sau."

"Vâng, tạm biệt bác sĩ Nghiên."

"Ừ tạm biệt mọi người."

Chờ cho đến khi bóng dáng Nghiên Kỳ khuất hẳn, y tá Lâm mới quay sang hóng hớt với y tá Lý đang sắp xếp hồ sơ ở bên cạnh

"Sao bác sĩ Nghiên hào phóng thế nhỉ? Chắc lương của cô ấy cao lắm."

Y tá Lý bình thản đáp: "Không chỉ có lương cao thôi đâu, bạn trai của cô ấy còn giàu nữa."

Như nghe được tin động trời, y tá Lâm há hốc mồm kinh ngạc: "Bác sĩ Nghiên đã có bạn trai? Không phải là bác sĩ Phùng đấy chứ."

"Đương nhiên không phải. Cô mới vào nên không biết đấy thôi, cứ vài ba bữa sẽ có một chiếc Bentley đưa đón bác sĩ Nghiên đi làm."

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play