Chú Ơi, Em Lỡ Thích Chú Mất Rồi!
“Con không muốn! Dù có chết con cũng phải học thiết kế. Nó là ước mơ cả đời của con ba biết không? Xin mọi người đừng áp đặt con nữa!” Cô gái đứng giữa gian phòng khách được bài trí xa hoa, lên giọng quát, phát tiết tất cả uất ức trong lòng.
Người đàn ông trung niên tay bưng tách trà đặt "cạch" một tiếng xuống bàn, nước trà bắn tung tóe. Dường như rất tức giận chỉ thẳng tay vào mặt con gái mà quát. “Mày còn nói là ước mơ của mày? Mày xem mấy năm nay ước mơ của mày tao thấy còn ít à? Mày xem có ước mơ nào mà mày chịu nỗ lực chưa hay mày chỉ đốt tiền thôi?
Mày bảo mày ước mơ thành tỉ phú, mày muốn kinh doanh, ừ... tao cho mày tiền đầu tư, cả thằng anh mày cũng giúp mày nữa. Kết quả thì sao? Lãi chẳng được một đồng mà còn đốt bao nhiêu tiền của! Mày làm tao mất mặt với bao nhiêu người, còn chưa đủ à?”
Mẹ Mục nghe chồng nói thế rõ là không vui. Ông bảo đứa con gái rượu của bà đốt tiền ư? Chút tiền đó quả thật chẳng đáng là bao mà ông lại chi li tính toán với cả con gái. Mặt mũi ông quan trọng bằng con gái ông sao?
Dù bà không vui nhưng không dám lên tiếng phản bác lại ông, nhà này ông làm chủ, lời của ông nói ai mà dám cãi lại chứ! Mục Đồng xoa xoa lưng bóp vai cho chồng, giúp ông nguôi giận mặt khác nháy mắt với con trai nhắc nó nói giúp mấy câu.
Tô Thành xoa xoa mi tâm, bên nào cũng không thể đắc tội. “Tiểu Hân, coi như em ra nước ngoài mấy năm cũng tốt mà, bên đó môi trường giáo dục tốt, em qua đó học tập. Anh có quen giáo sư bên đó, chuyện nhập học của em giải quyết rất đơn giản!”
“Đúng, Thành Thành nói đúng đấy! Con qua đó học vài năm, giờ đường bay thuận tiện khi nào nhớ nhà thì con về, hàng tháng mẹ cũng sang thăm con, được chưa?” Mục Đồng liên tục phụ họa.
Con gái bà là đứa cả thèm chóng chán tính này của nó bà biết, nó đòi học thiết kế chưa biết chừng 7 7 49 hôm lại chán, rồi đòi cái khác cho bằng được. Mấy năm nay tại bà chiều nó quá. Giờ nó lớn rồi, 18 tuổi đầu thì nên học cách mà trưởng thành đi thôi! Ông bà tuổi đã cao, Tô Thành sẽ kết hôn rồi còn gia đình nó nữa làm sao bao bọc nó mãi được. Nên cho con bé sớm tự lập là tốt nhất, điểm này bà đồng ý với ông.
Cô gái mặc đồ ngủ, trên mặt đẫm nước mắt nhưng vẫn nhìn ra được những nét xinh đẹp. Bàn tay nhỏ nhắn sớm siết chặt bên hông. Cũng chính bàn tay ấy một lúc sau từ từ thả lỏng, lau nước mắt lăn trên má.
“Mọi người muốn con đi nước ngoài đúng không?... Được....”
Tô phu nhân nghe vậy thì mừng không thôi nhưng chưa bao lâu bà lại thấy con gái đưa mắt nhìn từng người một, tuyệt vọng nói chầm chậm từng câu.
“Cái nhà này con chẳng biết dựa vào ai nữa rồi! Đến cả mẹ cũng hợp sức với ba, ngay cả anh hai cũng thế, mọi người đều như nhau hợp sức lại buộc con theo ý mọi người. Chưa từng hỏi con có thích hay không... chưa từng quan tâm con nghĩ thế nào....”
Tô Hân nhìn thẳng vào ba, người mà trước nay cô luôn kính trọng: “Ba! Mặt mũi quan trọng đến thế à? Quan trọng hơn con gái ba?
Tống con ra nước ngoài mấy năm, lớn thêm một chút sẽ tìm một gia đình môn đăng hộ đối gả đi.... Các người cho rằng như thế là tốt nhất cho con? Rốt cuộc con có phải là con gái người không?”
Câu cuối cùng gần như quát lên. Trong giới nhà giàu có nhà nào không thế, con cái đến tuổi kết hôn sẽ được cha mẹ chọn đối tượng. Nếu may mắn người mình yêu môn đăng hộ đối thì hạnh phúc còn ngược lại sẽ là một người mà chỉ gặp vài lần trên bàn tiệc sau đó kết hôn. Tô Hân không muốn sống cả đời như thế!
Tô Triển Bằng là người coi trọng danh dự hơn bao giờ hết, mấy tháng trước con gái ông tự nhiên đòi kinh doanh. Lúc ấy ông còn vui vẻ mà nghĩ cuối cùng thì nó cũng chịu trưởng thành rồi.
Nó đưa cho ông xem bản kế hoạch nó soạn, quả thật rất chi tiết, tỉ mỉ còn xin của ông mấy vạn tiền vốn. Ông cũng tin tưởng mà đưa cho nó. Mấy lão già làm ăn cùng ông biết chuyện khen không ngớt, tâm tình ông lúc đó rất vui vẻ, còn tự hào khoe cô con gái 17 tuổi giỏi giang của ông.
Ai mà ngờ hơn tháng sau, trong tiệc sinh nhật 18 của nó cũng là lễ trưởng thành. Sự việc đổ bể, báo chí đăng ầm lên, phóng viên vây kín sảnh khách sạn. Bản kế hoạch chi tiết, tỉ mỉ đó là của thằng anh nó, Tô Thành thức mấy đêm mới hoàn thành. Còn chuyện kinh doanh của nó à? Khỏi nói đi, lỗ nặng! Bà Tô còn phải gom thêm tiền bù lỗ cho nó.
Sự sỉ nhục lớn nhất với ông. Mấy lão già trên bàn rượu bu vào nịnh bợ khi ông không ở đó liền đem chuyện này ra sỉa sói ông. Hại ông không biết nên giấu mặt vào đâu.
Giờ nó vừa học xong cấp ba, cơ hội tốt để tống “mối họa” này ra nước ngoài. Hi vọng rèn luyện mấy năm bớt phá phách là ông đã mãn nguyện lắm rồi.
Tô Triển Bằng có mỗi đứa con gái, không quan tâm, yêu thương nó thì ai nữa. Vậy mà mở mồm ra nó dám nói ông coi trọng danh dự hơn nó.
Ông tức đến nỗi trán nổi đầy gân xanh, đứng bật dậy cho con gái cái tát: “Khốn kiếp! Mày nói cái gì? Mày bớt ngang bướng có phải tao bớt nhọc lòng rồi không!”
Tô Hân vẫn đứng ở đó, tay ôm bên má bị tát đỏ lên, mặt nghiêng đi nước mắt vừa lau khô lại lăn dài trên má. Không thể tin mười mấy năm nay chưa từng đánh mắng, quát nạt nặng lời mà bây giờ ba lại đánh cô?
Mục Đồng vội chạy qua với con gái, bà nhịn đủ rồi! Con gái bà yêu thương chẳng đủ mà ông ta dám đánh mắng nó: “Tô Triển Bằng! Tôi nhịn ông đủ rồi nhé! Con gái tôi mà ông cũng dám đánh? Tô Hân nói đúng, ông chỉ coi trọng cái danh dự hão huyền của ông, nhà này toàn ông áp đặt. Tôi ở với ông ba mươi năm nay chẳng lẽ tôi còn không biết ông nghĩ cái gì sao?”
Tô Triển Bằng quát lên: “Bà! Nhà này loạn rồi, loạn hết rồi! Chỉ tại bà chiều nó quá, còn cả mày nữa bao che cho nó lắm vào rồi nó làm càn thế này đây!”
Tô Thành mới nói một câu thì im lặng ngồi không cũng trúng đạn là sao?
Cục diện bây giờ tương đối loạn. Tô Triển Bằng tức giận mặt đỏ phừng phừng, Mục Đồng thì nước mắt ngắn nước mắt dài, Tô Hân cũng khóc thút thít, người bình tĩnh chắc chỉ còn mỗi Tô Thành trên ghế vì mệt mỏi mà ngả người ra phía sau, không muốn nghe mất cứ cái gì nữa!
Đám gia nhân lần đầu thấy trong nhà có cãi nhau to như vậy chỉ dám núp trong góc không dám ho he, lại không dám can ngăn. Xem ra bây giờ chỉ có lão nhân gia mới có thể giải quyết được thôi!
--- end 1 --- kiều mạch ---
Updated 41 Episodes
Comments
Vu Tam
sao ko thấy tg ra tiếp
2022-10-12
0
NGUYỆT TRANG
Hi, tui đến rồi đây 😉
2021-12-13
0
J.Dương
chéo ko tác giả. Nếu chéo thì chéo bộ Lichaeng nha
2021-11-29
0