Một người nữ đồng nghiệp tên Hạ Lam chạy đến hỏi thăm cậu: "Có chuyện gì vậy?" Cô ta muốn sờ trán cậu nhưng cậu phiền hà né tránh. Hạ Lam không mất mặt mà vẫn bình thản rút tay về, hỏi: "Bị trúng gió à?"
Ngải Phi cố kéo lại tâm tình, gương mặt tái mét u sầu, lắc đầu nói: "Không sao."
"Hay là tách ca phê nóng quá?"
Ngải Phi ừ đại một tiếng rồi im bặt. Tròn giờ phút này thì cậu không muốn mở miệng nói thêm bất kỳ câu nào nữa, bởi vì chỉ cần hé răng một giây, cậu liền cảm nhận được một luồng khí lạnh chạy vào phổi khiến cậu rét đau.
"Nhanh lên nhanh lên, dọn dẹp nào. Sếp ra thì cậu chết chắc đó." Hạ Lam một bên vừa giúp Ngải Phi dọn dẹp ly bể, một bên nói: "Nghe đồn hai tháng nữa công ty chúng ta có boss mới đấy."
Ngải Phi thất thầm: "Ừm."
"Cậu có nghe về việc này không?"
"Có."
"Vậy tôi đố cậu, người đó là ai?"
"Không biết." Ngải Phi không hứng thú.
"Là con trai của ngài Quý, có vậy mà cậu cũng không biết sao? Người tiếp quản tiếp theo dĩ nhiên sẽ là người thân trong gia đình của boss cũ rồi."
"Ừm."
"Này Ngải Phi, tôi biết cậu thuộc tuýp người không thích tiếp xúc với người lạ, lại còn đối xử khá phũ phàng với những người không liên quan đến cậu, nhưng tôi khuyên cậu nên cố thay đổi đi. Nếu cậu cứ thế này, cậu sẽ cô đơn cả đời đó."
"Ừm."
"Con người sống trên đời phải có bạn bè, bạn bè là để cùng chia sẻ, vui chơi giải tỏa, tâm sự đó đây. Một người không có bạn bè khác gì bị mất một nửa thanh xuân."
Đã dọn dẹp lau chùi xong, Ngải Phi nói một tiếng cảm ơn với đồng nghiệp rồi về chỗ ngồi tiếp tục làm việc. Nữ đồng nghiệp lắc đầu thở dài:
"Chắc nãy giờ tôi nói gì cậu cũng không để vào tai đâu nhỉ."
...***...
Hôm nay là sinh thần thần của Diệp Long cha của Diệp Tử Tình, ông ta ngỏ lời mời Quý Thiếu Vương và Quý Thiên Hàn đến nhà và cùng nhau ăn một bữa cơm chúc mừng sinh thần của ông. Nhưng trọng điểm chính là ông ta muốn xây dựng mối quan hệ giữa hai bên gia đình để từ đó liên doanh cùng Quý Thiên Hàn.
Trên bàn ăn, năm con người hai già ba trẻ gồm Diệp Long, Quý Thiên Hàn, Quý Thiếu Vương, Diệp Tử Tình và Diệp Chấn Nam. Lúc dùng bữa , hầu như người nói chuyện nhiều nhất là hai người lớn, mà quanh đi quẩn lại cũng chỉ là chuyện hôn sự của Quý Thiếu Vương và Diệp Tử Tình.
"Thiếu Vương nhà anh và Tử Tình nhà tôi dù sao cũng đã yêu nhau được năm năm, cả hai bây giờ cũng đã trưởng thành, có phải hay không ta nên tính đến chuyện đại sự không?" Diệp Long nói.
"Tôi cũng rất đồng tình việc này. Bọn nhỏ yêu nhau một năm, yêu xa bốn năm, cách biệt muôn trùng như vậy mà hai đứa vẫn vun đắp tình cảm cho nhau đến tận bây giờ, điều này chứng tỏ hai đứa hẳn là dành cho nhau rồi." Quý Thiên Hàn vừa nói vừa cười, cạn ly rượu với Diệp Long.
Diệp Tử Tình ngồi bên cạnh Quý Thiếu Vương vui vẻ gặp thức ăn cho hắn, thì thầm vào tai hắn: "Em rất mong chờ."
Quý Thiếu Vương dĩ nhiên là có tình cảm với Diệp Tử Tình, nhửng để nói là thực sự yêu thì hắn không thể tự tin khẳng định được, nói gì đến chuyện hôn sự trọng đại.
Diệp Chấn Nam lên tiếng: "Ba và chú có phải hơi gấp rồi không. Thiếu Vương chỉ mới vừa tốt nghiệp, còn Tử Tình vẫn còn một năm nữa mới ra trường, tính đến chuyện cưới sinh sớm như vậy, con thấy hình như có hơi nhanh rồi."
Diệp Chấn Nam quả nhiên là cạ cứng của Quý Thiếu Vương, hắn còn chưa kịp lên tiếng thì Diệp Chấn Nam đã mở lời trước hắn.
"Anh hai à, em thấy bây giờ là đã quá trễ rồi, sớm gì nữa." Diệp Tử Tình không hài lòng đáp: "Bộ anh muốn Thiếu Vương của em rơi vào tay người khác rồi mới tính đến hay sao? Thiếu Vương, anh nói đi, anh cũng muốn chúng ta nhanh kết hôn mà, đúng chứ?"
"Anh nghĩ giống Chấn Nam. Anh thấy giờ vẫn chưa phải lúc."
Diệp Tử Tình bỗng chốc đơ mặt cứng hàm. Quý Thiên Hàn hiểu rõ Quý Thiếu Vương, một khi con trai ông đã không muốn điều gì thì dù có ép buộc thế nào thì cũng vô ích. Ông nói với Diệp Long: "Theo tôi thấy việc kết hôn chắc chắn cũng sẽ phải diễn ra, thôi thì cứ chờ thêm một hai năm cho bọn nhỏ ổn định sự nghiệp cũng không quá muộn."
Dù Diệp Long muốn nhanh chóng liên doanh cùng Quý Thiên Hàn để mở rộng phạm vi địa bàn kinh doanh và bành trướng thế lực, nhưng vì tiểu tử nhà họ Quý đang nắm đằng chuôi nên ông đành phải ngậm ngùi gật đầu cho qua chuyện, tiếp tục chờ đợi.
Lúc chia tay nhau ra về, Diệp Tử Tình ấm ức bĩu môi nhẹ, nói: "Em hơi buồn với suy nghĩ của anh đấy, Thiếu Vương. Em cứ nghĩ anh cũng háo hức trông chờ chuyện này giống như em."
"Chúng ta như thế này ngoài việc ở chung nhà thì có khác gì vợ chồng, em không cần phải nôn nóng." Quý Thiếu Vương nắm tay Diệp Tử Tình hôn lên đó: "Vì anh sẽ không buông em ra đâu."
...***...
Ngày lễ tình nhân Valentine đã đến. Trung tâm thành phố ban đêm lộng lẫy hoa lệ làm sáng mắt người, đâu đâu cũng là những chiếc đèn lồng đỏ sặc sỡ sáng chói, tô điểm thêm cho thành phố phong vị trữ tình cho các cặp uyên ương. Những cặp tình nhân đi đi lại lại trên đường tấp nập không quên trao nhau những cử chỉ ngọt ngào thân mật.
Ngải Phi đơn độc đi bộ trên đường, đôi mắt quan sát gắt gao những cặp đôi ngoài đường đến thất thần. Cuối cùng, cậu vô tình lạc bước vào một quán bar ngay bên cạnh, sau đó cậu không do dự mà mạnh dạng bước vào.
Bình thường người như cậu không thích những chỗ thế này, nhưng hiện chỉ còn có rượu mới khiến cậu bớt lạnh buốt trong lòng.
Cậu ngồi ngay quầy rượu, uống hết ly này đến ly khác, không biết bản thân sẽ ngừng lại khi nào. Men rượu cay nóng, nồng đậm làm ran rát cuống họng, nhưng rượu càng vào thì thần trí lại càng tỉnh . Cậu phải uống bao nhiêu thì mới có thể quên đi quá khứ đau buồn đây?
Anh yêu em, nhưng anh không chọn em được. Anh phải lấy vợ. Ngải Phi, anh xin lỗi. Giọng nói của tên bội bạc bất giác xuất hiện trong đầu.
"Tên khốn đáng chết." Ngải Phi nhìn ly rượu trong tay, đôi mắt mơ màng, miệng cười khổ: "Hứa hẹn ư? Ấu tr!." Hai năm qua cố gắng gây dựng, cuối cùng đổ vỡ trong một giây.
Lúc này, một người đàn ông cao lớn cùng hàm râu quai nón ngồi xuống cạnh cậu: "Chào cậu."
Ngải Phi không khách khí, Âm điệu thốt ra nhẹ nhàng nhưng rất dứt khoát: "Cút."
Tên râu quai nón không hề bị sượng hay xấu hổ, ngược lại còn cười hứng thú: "Tính cách thế này rất hợp ý tôi."
Ngải Phi dù đã thấm say nhưng ý thức cậu vẫn chưa gục ngã: "Không hiểu tiếng người sao. Tôi bảo cút."
"Nhìn cậu được mắt thế này, tôi làm sao mà cút cho được đây."
Ngải Phi kỳ thị tên này, cậu thò tay lấy bóp tiền trong túi, rút một xấp tiền đặt trên quầy, tay chống lên bàn dồn sức đứng lên nói: "Anh không cút, vậy tôi cút."
Đôi chân vững chắc bước đi được vài ba bước thì Ngải Phi bắt đầu loạng choạng, sau đó thì gục ngã. Tưởng đâu bản thân bị té dập mặt, ai ngờ đâu cậu lại va trúng rồi ngã vào lòng của một ai đó. Người này xem ra cũng khá lịch sự, hắn ta không những không đẩy cậu ra mà còn hỏi han cậu. Thanh âm trầm thấp lạnh lẽo nhưng ẩn nấp sự ôn hòa hiếm gặp của loài người.
"Có sao không?"
Ngải Phi vẫn chôn mặt vào ngực người nọ và lắc lắc đầu.
Updated 87 Episodes
Comments
Ƹ̵̡Ӝ̵̨̄Ʒ🏳️🌈ʕ ꈍᴥꈍʔ Sữa
ヾ(˙❥˙)ノ
2022-07-09
0
Ƹ̵̡Ӝ̵̨̄Ʒ🏳️🌈ʕ ꈍᴥꈍʔ Sữa
ít like quá vậy nhỉ
2022-07-09
0