Cả buổi tối, Trần Thiên Vũ giữ vẻ mặt bán tín bán nghi với Nhược Đình. Lúc hai người cùng nhau ăn cơm tối xong, trước khi về anh nghiêm mặt nói:
“Anh mà phát hiện em còn hút thuốc, thì đừng trách anh.”
“Em biết rồi mà.”
Cửa vừa đóng, cô lập tức tựa lưng vào cửa thở phào nhẹ nhõm.
Chưa đầy hai phút sau, có tiếng ấn chuông cửa. Thông qua mắt mèo thấy là Bắc Thiện Thành thì cô không định mở, nhưng lo ngại việc anh ta sẽ nói chuyện này cho Trần Thiên Vũ nên cô miễn cưỡng mở ra:
“Có chuyện gì?”
Ngữ khí của cô lạnh lùng khác hẳn lúc chiều, điều này khiến Bắc Thiện Thành không ngờ tới.
“Sao đây? Đây là thái độ nên có khi đối với người vừa giúp mình hả?”
Cô thực sự muốn sỉ vả anh ta, không phải vì anh ta, cô mới hút thuốc trong nhà sao?
Che giấu tâm tư của mình, không muốn anh ta nhìn ra cô vì sợ sệt mới không dám ra ban công. Cô không cảm xúc nói một tiếng ‘cảm ơn’.
Chỉ là chút tâm tư nhỏ đó vẫn không qua được mắt Bắc Thiện Thành. anh ta hỏi cô:
“Tôi không hiểu mình đã làm gì khiến cô sợ đến mức này?”
“Anh vẫn phải hỏi điều đó sao?”
Cô tròn mắt nhìn. Sau thì cảm giác anh ta đứng trong nhà mình cứ gượng gượng, cô lo lắng tật biến thái của anh ta trỗi dậy nên chưa đợi anh ta trả lời đã đuổi anh ta về.
“Thôi, anh mau về đi. Tôi mệt rồi, không muốn tiếp khách.”
Bắc Thiện Thành bị cô đuổi vẫn còn mặt dày muốn ở lại:
“Tôi muốn mượn cái bát để ăn cơm. Nhà tôi không có bát.”
“Mời anh về.”
Nhược Đình đen mặt, anh ta lại dám trêu cô. Bắc Thiện Thành không chịu đi thì chính cô sẽ đẩy anh ta.
Bắc Thiện Thành rất hưởng thụ cảm giác ‘được’ cô đẩy ra ngoài. Nói chung là tiếp xúc da thịt chỉ cách một lớp quần áo rất kích thích. Đối diện với người phụ nữ quyến rũ như Nhược Đình thì Bắc Thiện Thành cũng giống như những người đàn ông khác thôi.
Thật có cảm giác ghen tị với Trần Thiên Vũ.
…
Từ vụ việc ngày hôm đó, sau khi cân đo đong đếm thì việc bị Trần Thiên Vũ phát hiện hút thuốc vẫn khiến cho cô e ngại hơn, cho nên cô vẫn ra ngoài ban công hút thuốc như trước. Mà ngày nào cũng vậy, cứ ra ban công thì sẽ đụng mặt Bắc Thiện Thành.
Cô tự hỏi anh ta là thiếu gia của Bắc Thị đồ sộ như vậy mà không phải làm gì hay sao. Cứ suốt ngày thấy ru rú ở nhà?
Mấy buổi đầu Bắc Thiện Thành muốn trò chuyện với Nhược Đình thì bị cô phớt lờ. Sau đấy vì anh ta nói quá nhiều chọc cô giận nên bị cô châm biếm cho vài lời. Ai dè anh ta vẫn không chịu yên. Nên bây giờ cứ hễ nhìn thấy mặt anh ta thì Nhược Đình có thể sẵn sàng chửi nhau bất cứ lúc nào, dần dần còn quên cả việc anh ta chính là Bắc Nhị thiếu quyền thế của Bắc Gia.
_________
Thấm thoát thời gian đã sang tháng tám. Ngày công bố video quảng bá đã đến.
Thời gian vừa qua Trần Thiên Vũ phải bay sang Mỹ, vừa để đóng những cảnh cuối của bộ phim vừa để giải quyết những dự án quảng cáo mà quản lý của anh đã nhận về. Vậy nên cô và anh dường như không gặp mặt, chỉ trò chuyện qua cuộc gọi video.
Mỗi lần gọi đều thấy anh vừa làm việc xong, bộ dạng mệt mỏi nên Nhược Đình vẫn chưa dám nói chuyện kia. Mọi thứ im ỉm, cùng cô chờ đợi sóng gió.
Ngày video ra mắt, Nhược Đình không ở lại chờ thời gian lên sóng như mọi lần. Cô bận ra sân bay đón Trần Thiên Vũ. Sắc mặt giấu không được sự lo lắng, sợ rằng anh sẽ vì chuyện này mà không yêu mình nữa.
Hôm nay cô lái xe. Lúc video vừa đăng lên chưa bao lâu, ở ghế lái phụ Trần Thiên Vũ nhận được điện thoại của quản lý Lâm.
“Thiên Vũ, cậu đã xem video quảng bá của Nhược Thị chưa? Bọn họ… bọn họ đổi người rồi…”
“Hả?”
Trần Thiên Vũ đang mệt mỏi sau chuyến bay dài nên không để tâm lắm.
Một tiếng ‘hả’ này của anh khiến Nhược Đình giật thót.
“Chính là video tháng trước cậu quay với Nhược Thị đó. Hiện tại, video bọn họ tung ra diễn chính lại là Vương Thế Khải…”
“…”
Sau khi tắt máy, Trần Thiên Vũ không nói lời nào. Anh chỉ nhắm mắt ngả lưng dưỡng thần.
Nhược Đình trong lòng bộp chộp, khóe môi cứ nâng lên rồi lại hạ xuống. Cô không biết anh nói chuyện gì với quản lý, cũng nhìn không ra cảm xúc của anh.
“Anh mệt sao?”
Cô lấy hết dũng khí để nói chuyện.
“Ừm.”
Trần Thiên Vũ không mở mắt, giọng cũng gần như là âm mũi.
Cô nhỏ giọng hỏi:
“Anh biết rồi phải không?”
“Tập trung lái xe đi.”
Trần Thiên Vũ không trả lời cô mà nhắc nhở chuyện khác.
Nhược Đình vô cùng lo lắng, trong lòng rối như tơ vò. Trống ngực thì đập thình thịch. Khi xe dừng lại trước khu nhà anh ở, cô vội vàng nắm lấy tay anh. Bản thân vì quá lo lắng mà hai mắt đã ửng đỏ, tay run rẩy.
“Chuyện video đó… không phải em cố ý giấu anh đâu, đổi người không phải chủ ý của em, càng không phải của Nhược Thị… Mà là do bên YS, là ý của Bắc Thị… Anh… anh giận thì giận chứ đừng bỏ mặc em có được không?”
Trần Thiên Vũ nhất thời im lặng khi nghe cô nói ra nguyên nhân. Sau cùng anh nắm lấy tay cô, giúp cô lau đi giọt nước mắt vừa chảy xuống.
“Mấy hôm nay vì chuyện này nên em mới lo lắng, phải không?”
Nhược Đình gật gật đầu.
“Đồ ngốc.”
Anh nhẹ giọng quát sau thì ôm lấy cô. Bàn tay xoa mái tóc bồng bềnh của người anh yêu:
“Anh hiểu mà.”
Ngắn gọn nhưng lại bày tỏ tình cảm sâu sắc cùng sự thấu hiểu dành cho cô, khiến cô cảm thấy vô cùng ăn năn, vô cùng dằn vặt. Thà rằng anh cứ tức giận, ít nhất cũng là bộc lộ ra ngoài chứ không chịu đựng, cô còn đỡ đi phần nào cảm thấy tội lỗi.
Đúng lúc này, điện thoại cha cô gọi tới. Nhược Đình cố gắng hít thở để bình tĩnh lại, cô nhấc máy:
“Cha gọi con?”
“Đình Đình, con đang ở đâu thế?”
Nhược Lục Bằng tông giọng nhẹ nhàng vui vẻ khác thường, khiến cô cảm thấy có điềm. Thà ông cứ dùng chất giọng gắt gỏng thường ngày của mình cô còn đỡ khó chịu hơn.
“Con đang ở bên ngoài, có chuyện gì vậy?”
“Bên Bắc Thị rất thích video mới của chúng ta, họ muốn mời hai cha con ta tối nay cùng dùng bữa. Con thu xếp rồi trở về đi.”
“…”
Đổi theo ý mấy người thì mấy người chả thích. Nhược Đình lập tức từ chối.
“Con đang bận.”
Đầu bên kia im lặng khoảng một phút. Lúc sau nghe được giọng nói nghiêm nghị của ông, hẳn là ông rời vị trí ra một chỗ vắng người để khỏi phải dùng chất giọng giả tạo với cô đây mà.
“Bận của con chính là ở bên Trần Thiên Vũ phải không? Con về ngay cho ta, chỉn chu một chút. Hôm nay Phó Chủ tịch của Bắc Thị cũng xuất hiện đấy, con biết chưa?”
Ý ông chính là ngoài việc gặp mặt tán thưởng còn phải tranh thủ lấy lòng, gia tăng quan hệ để đẩy mạnh hợp tác giữa Nhược Thị với Bắc Thị.
Nhược Đình tắt điện thoại. Chuyện của Trần Thiên Vũ chưa xong, giờ lại là chuyện của Bắc Thị. Bắc Thị dạo này ăn phải cái gì mà nổi hứng muốn gank Nhược Thị vậy?
Thấy vẻ mặt trầm tư của cô, Trần Thiên Vũ ở bên cạnh lo lắng:
“Em phải về à?”
Cô ỉu xìu đáp “vâng” một tiếng. Tính ra hai người đã định cùng nhau đi ăn mà bao nhiêu chuyện xảy ra.
“Vậy thì về đi, không cha lại mắng.”
“Ông ấy mắng còn ít sao?”
Nhược Đình hậm hực giận dỗi cũng chỉ có thể bày tỏ với anh. Anh lúc nào cũng bao dung cô quá độ khiến cho cô rất dằn vặt.
“Ngoan nào, ông ấy là cha của em.”
Trần Thiên Vũ vuốt ve gương mặt xinh xắn của cô:
“Mau trở về đi.”
Trước khi Trần Thiên Vũ rời đi, cô đã ôm lấy anh:
“Em xin lỗi.”
“Lỗi không phải do em. Đừng nghĩ nhiều.”
Quả thực không phải lỗi do cô, nhìn cô lái xe rời đi. Trần Thiên Vũ mới để lộ ra gương mặt âm trầm lo lắng của mình. Bấy giờ anh nhớ tới lời của anh Lâm:
“Có phải dạo này cậu chọc giận gì người của Bắc Thị không. Chú ý một chút, bọn họ đang để ý tới cậu. Bây giờ Thịnh Thế thuộc dưới trướng Bắc Thị rồi, tôi muốn giúp cậu cũng rất khó…”
Updated 82 Episodes
Comments