Hương Ái Vị Tình: Bảo Bối Xin Đừng Ngược Nữa
“Trần Thiên Vũ, anh dám chọc giận em?”
Giọng nói lanh lảnh đan xen sự nhí nhảnh vang lên giữa màn đêm đen, xé tan khoảng không tĩnh mịch cô quạnh.
“Đâu có, Đình Đình… Anh yêu em nhiều không đếm xuể sao có thể chọc giận em được chứ?”
“Yêu em? Anh yêu em nhiều thế nào hả?”
Cô gái hỏi lại.
“Nhiều như này…”
Trần Thiên Vũ nâng bàn tay tạo thành một hình trái tim thật lớn, sau đó ôm chầm lấy cô gái xinh đẹp có đôi nét non nớt đang cầm máy quay ghi lại khoảnh khắc của hai người.
Nhược Đình hơi liếc yêu về phía anh, tỏ vẻ giận dỗi.
“Em không biết đâu, anh lần nào cũng dỗ dành như thế, không cho em được dỗi.”
“Vì anh yêu em mà.”
Trần Thiên Vũ đáp lời.
“Vậy anh hãy hôn em đi, hôn một nghìn lần. Để sau này mọi người nhìn thấy sẽ ghen tị với em, như vậy mới bõ công em chờ đợi nhiều năm.”
“Hay anh công khai người yêu anh nhé?”
“Không được, anh Lâm quản lý của anh đã nói rồi. Giờ không phải thời điểm thích hợp, nếu chúng ta công khai chắc chắn ảnh hưởng đến sự nghiệp của anh.”
Trần Thiên Vũ hơi cau có, cô thấy vậy vội vàng rời đi sự chú ý của anh.
“Anh đừng nói nhiều nữa, mau hôn em đi. Hôn đủ một nghìn cái, thiếu một cái cũng không được. Nếu không em sẽ giận anh, không nói chuyện với anh nữa…”
“Được rồi, được rồi. Còn gì bằng khi được hôn em chứ?”
Dứt lời, Trần Thiên Vũ liền đặt lên má cô một nụ hôn. Sau đó là liên tiếp những nụ hôn ngọt ngào…
Trên màn hình LED, đôi trai gái vừa ôm hôn vừa cười khanh khách trông vô cùng hạnh phúc. Trái ngược hoàn toàn với sắc mặt tối sầm cùng ánh mắt đỏ rực của người đàn ông đang ngồi trước ghế sô pha.
Xung quanh ánh đèn mờ ảo, mùi hương của gỗ trầm và rượu quý hòa quyện vào nhau tạo nên cảm giác quyến rũ mê hoặc. Tuy nhiên lúc này nó lại trở nên ngột ngạt đến cùng cực.
Trên mặt bàn phụ, còn có một chiếc laptop. Ánh sáng nhàn nhạt cùng những mã code chằng chịt rối mắt, tố cáo chủ nhân của nó vừa dùng để xâm nhập bất hợp pháp vào thiết bị của người khác, lấy đi ‘tài liệu mật’ của người ta.
“Choang…”
Ly rượu quý ủ vài chục năm mà trên thị trường người có tiền cũng không mua được cứ vậy bị anh đập tan xuống đất.
Tiếng thủy tinh va chạm với mặt đất, dọa người quản lý quầy rượu tái mặt sợ hãi. Thiếu gia lại phát bệnh rồi, anh ta bối rối, tay run rẩy nhấn gọi cho quản gia trong căn biệt thự số 23.
Nhỏ giọng cầu xin:
“Chú Sâm, mau cứu tôi.”
Lời chưa dứt, đã nghe chất giọng khàn đặc của anh vang lên.
“Rượu.”
Quản lý luống cuống, suýt thì làm rơi điện thoại. Đáp “vâng” một tiếng rồi nhanh chóng mang rượu và ly mới đến, cẩn trọng rót rượu cho anh.
Bắc Duật Minh nắm lấy ly rượu uống một hơi cạn sạch. Ánh mắt dán chặt vào màn hình LED. Mãi cho đến khi video kết thúc, màn hình tắt ngấm. Anh ngã người ra lưng ghế sô pha, nhắm mắt cố gắng bình tĩnh trở lại.
Suốt quá trình đứng rót rượu cho anh chỉ không đầy năm phút, vậy mà quản lý hầm rượu cảm giác như đã trải qua một kiếp người gian nan. Đến khi chú Sâm xuất hiện ở cửa hầm rượu, anh ta mới dám rón rén đi ra.
Chú Sâm thấp giọng hỏi:
“Thiếu gia lại xem video của cô Nhược à?”
“Vâng.”
Quản lý hầm rượu thở dài.
“Lần nào cũng vậy, thiếu gia cứ tự dày vò mình như thế càng thêm mệt. Ngài có nhiều tiền, có quyền lực tại sao không bắt cô gái đó về luôn?”
Chú Sâm cảm thấy lời của cậu ta cũng có lý. Thực sự ông cũng không thể hiểu tại sao thiếu gia làm như thế. Tuy nhiên ngoài mặt, ông liếc nhìn đối phương:
“Cậu giờ giỏi nhỉ, còn muốn dạy dỗ cả thiếu gia?”
Quản lý tưởng chú Sâm giận thật thì vội nói:
“Tôi không dám, chú Sâm… tôi ngàn vạn lần không dám. Chú đừng nói vậy mà.”
Chú Sâm dọa được hắn thì đắc ý dạy đời:
“Đấy là tình yêu của thiếu gia, mỗi người sẽ có một cách riêng để biểu đạt tình yêu của mình.”
Chỉ là thiếu gia cư nhiên lại chọn cách tự dằn vặt chính mình để sinh tồn trong thứ tình cảm vô tri vô giác này.
Thấy quản lý hầm rượu vẫn còn ngơ ngác, chú Sâm mới vỗ vai anh ta:
“Cậu không hiểu được đâu.”
Dứt lời thì đi vào bên trong. Cầm lấy tấm chăn mỏng mang sẵn, đang tính đắp lên người thiếu gia. Bỗng lúc này, Bắc Duật Minh tưởng chừng đã ngủ, không ngờ lại đột ngột mở mắt. Ánh mắt lạnh lùng giống như con dao sắc nhọn muốn đâm thủng chú Sâm ra làm trăm mảnh.
Chú Sâm dù đã ở bên cạnh anh hàng chục năm, tuy nhiên lúc này vẫn thoáng rùng mình, hơi lui người về sau.
“Thiếu gia…”
Bắc Duật Minh choáng váng, anh phải mất mấy giây để nhìn rõ mọi thứ. Lúc này, anh không còn quan tâm bất cứ một điều gì khác. Đứng bật dậy, loạng choạng bước lên khu nhà chính.
Trở về phòng ngủ.
Kệ chân cao được làm bằng chất liệu kim loại quý hiếm, trên đó, ngọn nến thơm được thắp sáng, lấp lánh ánh sáng mờ ảo, lan tỏa hương thơm ngọc lan tây thanh thuần. Bắc Duật Minh đứng ở khoảng cách gần, cứ như vậy thật lâu, thật lâu… Để mặc cho hương thơm xâm chiếm cơ thể anh, giúp anh khống chế thứ cảm xúc đang mất khống chế trong nội tâm.
Cảm hương…
Ánh mắt, nụ cười, giọng nói của người con gái điên cuồng khuấy đảo tâm trí anh. Sống thêm một ngày, là như dày vò thêm một ngày. Thứ duy nhất níu kéo hơi thở sống của anh chính là mục đích ở bên cô…
Đình Nhi… Tại sao?
‘...’
Qua rất lâu sau, khi anh đã bình tĩnh trở lại. Cơ thể mệt mỏi giống như vừa từ cơn ma trận trở về, anh thở hắt ra một hơi, xoa xoa ấn đường.
Điện thoại gọi đến, trợ lý Tiêu Trình cất giọng báo cáo:
“Thưa Ngài, tuần trước Nhược Thị và YS vừa ký hợp đồng hợp tác, chuẩn bị công tác truyền thông để ra mắt sản phẩm nước hoa mới, trong chiến dịch lần này đối tượng bên họ chọn chính là sao hạng A… Trần Thiên Vũ…”
Bắc Duật Minh yên lặng nghe báo cáo. Ánh mắt anh nhìn lên đồng hồ điện tử, dòng chữ màu xanh hiện cả ngày giờ và tháng năm. Tính nhẩm một chút, đến nay đã là ngày thứ 1505.
Ngàn năm không phai sao?
Bắc Duật Minh cười khẩy, sau đó ý cười trở nên thâm độc. Đôi mắt khẽ híp lại nguy hiểm. Bốn năm nay, thời gian như vậy là quá đủ rồi…
Anh ra lệnh cho Tiêu Trình:
“Bắt đầu đi.”
“Vâng, thưa Ngài.”
Tiêu Trình đã cùng thiếu gia chờ đợi trong nhiều năm, cuối cùng ngày này đã đến. Mọi thứ mới chỉ là sự khởi đầu thôi.
…
Tập đoàn Nhược Thị.
Nhược Lục Bằng trở về từ phòng họp hội đồng. Sắc mặt căng thẳng nửa mừng nửa lo. Không ngờ Nhược Thị của ông lại nhận được sự ‘ưu ái’ từ chính phủ, truyền đến một công văn mật. Hẳn thông qua đó, chính phủ muốn gửi gắm điều gì tới Nhược Thị chăng?
Chỉ e là chuyện vô cùng hệ trọng mà chính phủ muốn đặc cách riêng Nhược Thị hay là Nhược gia. Bởi trước đó, bên trên đã yêu cầu chỉ mình ông được xem thứ công văn bảo mật, mà hoàn toàn không để bất cứ tin tức nào được lộ tẩy. Đến cả một chút tin lá cải nhằm truyền thông cũng không thấy bóng dáng.
Nhìn phong thư niêm phong cẩn thận trên mặt bàn, còn có cả con dấu đỏ biểu thị của người trong nhà nước. Nhược Lục Bằng không dám chủ quan một giây, ông cẩn trọng mở nó ra…
Chỉ là sau khi đọc xong, ngay tức khắc giống như sét đánh ngang tai. Sắc mặt khi nãy còn mừng rỡ bấy giờ chợt tái nhợt cả đi. Ông loạng choạng ngã ngồi ra ghế, không phải tin mật mà là tin dữ… Sóng đánh đến Nhược gia của ông rồi!
Updated 82 Episodes
Comments