Hương Ái Vị Tình: Bảo Bối Xin Đừng Ngược Nữa

Hương Ái Vị Tình: Bảo Bối Xin Đừng Ngược Nữa

Chương 1: Công văn mật

“Trần Thiên Vũ, anh dám chọc giận em?”

Giọng nói lanh lảnh đan xen sự nhí nhảnh vang lên giữa màn đêm đen, xé tan khoảng không tĩnh mịch cô quạnh.

“Đâu có, Đình Đình… Anh yêu em nhiều không đếm xuể sao có thể chọc giận em được chứ?”

“Yêu em? Anh yêu em nhiều thế nào hả?”

Cô gái hỏi lại.

“Nhiều như này…”

Trần Thiên Vũ nâng bàn tay tạo thành một hình trái tim thật lớn, sau đó ôm chầm lấy cô gái xinh đẹp có đôi nét non nớt đang cầm máy quay ghi lại khoảnh khắc của hai người.

Nhược Đình hơi liếc yêu về phía anh, tỏ vẻ giận dỗi.

“Em không biết đâu, anh lần nào cũng dỗ dành như thế, không cho em được dỗi.”

“Vì anh yêu em mà.”

Trần Thiên Vũ đáp lời.

“Vậy anh hãy hôn em đi, hôn một nghìn lần. Để sau này mọi người nhìn thấy sẽ ghen tị với em, như vậy mới bõ công em chờ đợi nhiều năm.”

“Hay anh công khai người yêu anh nhé?”

“Không được, anh Lâm quản lý của anh đã nói rồi. Giờ không phải thời điểm thích hợp, nếu chúng ta công khai chắc chắn ảnh hưởng đến sự nghiệp của anh.”

Trần Thiên Vũ hơi cau có, cô thấy vậy vội vàng rời đi sự chú ý của anh.

“Anh đừng nói nhiều nữa, mau hôn em đi. Hôn đủ một nghìn cái, thiếu một cái cũng không được. Nếu không em sẽ giận anh, không nói chuyện với anh nữa…”

“Được rồi, được rồi. Còn gì bằng khi được hôn em chứ?”

Dứt lời, Trần Thiên Vũ liền đặt lên má cô một nụ hôn. Sau đó là liên tiếp những nụ hôn ngọt ngào…

Trên màn hình LED, đôi trai gái vừa ôm hôn vừa cười khanh khách trông vô cùng hạnh phúc. Trái ngược hoàn toàn với sắc mặt tối sầm cùng ánh mắt đỏ rực của người đàn ông đang ngồi trước ghế sô pha.

Xung quanh ánh đèn mờ ảo, mùi hương của gỗ trầm và rượu quý hòa quyện vào nhau tạo nên cảm giác quyến rũ mê hoặc. Tuy nhiên lúc này nó lại trở nên ngột ngạt đến cùng cực.

Trên mặt bàn phụ, còn có một chiếc laptop. Ánh sáng nhàn nhạt cùng những mã code chằng chịt rối mắt, tố cáo chủ nhân của nó vừa dùng để xâm nhập bất hợp pháp vào thiết bị của người khác, lấy đi ‘tài liệu mật’ của người ta.

“Choang…”

Ly rượu quý ủ vài chục năm mà trên thị trường người có tiền cũng không mua được cứ vậy bị anh đập tan xuống đất.

Tiếng thủy tinh va chạm với mặt đất, dọa người quản lý quầy rượu tái mặt sợ hãi. Thiếu gia lại phát bệnh rồi, anh ta bối rối, tay run rẩy nhấn gọi cho quản gia trong căn biệt thự số 23.

Nhỏ giọng cầu xin:

“Chú Sâm, mau cứu tôi.”

Lời chưa dứt, đã nghe chất giọng khàn đặc của anh vang lên.

“Rượu.”

Quản lý luống cuống, suýt thì làm rơi điện thoại. Đáp “vâng” một tiếng rồi nhanh chóng mang rượu và ly mới đến, cẩn trọng rót rượu cho anh.

Bắc Duật Minh nắm lấy ly rượu uống một hơi cạn sạch. Ánh mắt dán chặt vào màn hình LED. Mãi cho đến khi video kết thúc, màn hình tắt ngấm. Anh ngã người ra lưng ghế sô pha, nhắm mắt cố gắng bình tĩnh trở lại.

Suốt quá trình đứng rót rượu cho anh chỉ không đầy năm phút, vậy mà quản lý hầm rượu cảm giác như đã trải qua một kiếp người gian nan. Đến khi chú Sâm xuất hiện ở cửa hầm rượu, anh ta mới dám rón rén đi ra.

Chú Sâm thấp giọng hỏi:

“Thiếu gia lại xem video của cô Nhược à?”

“Vâng.”

Quản lý hầm rượu thở dài.

“Lần nào cũng vậy, thiếu gia cứ tự dày vò mình như thế càng thêm mệt. Ngài có nhiều tiền, có quyền lực tại sao không bắt cô gái đó về luôn?”

Chú Sâm cảm thấy lời của cậu ta cũng có lý. Thực sự ông cũng không thể hiểu tại sao thiếu gia làm như thế. Tuy nhiên ngoài mặt, ông liếc nhìn đối phương:

“Cậu giờ giỏi nhỉ, còn muốn dạy dỗ cả thiếu gia?”

Quản lý tưởng chú Sâm giận thật thì vội nói:

“Tôi không dám, chú Sâm… tôi ngàn vạn lần không dám. Chú đừng nói vậy mà.”

Chú Sâm dọa được hắn thì đắc ý dạy đời:

“Đấy là tình yêu của thiếu gia, mỗi người sẽ có một cách riêng để biểu đạt tình yêu của mình.”

Chỉ là thiếu gia cư nhiên lại chọn cách tự dằn vặt chính mình để sinh tồn trong thứ tình cảm vô tri vô giác này.

Thấy quản lý hầm rượu vẫn còn ngơ ngác, chú Sâm mới vỗ vai anh ta:

“Cậu không hiểu được đâu.”

Dứt lời thì đi vào bên trong. Cầm lấy tấm chăn mỏng mang sẵn, đang tính đắp lên người thiếu gia. Bỗng lúc này, Bắc Duật Minh tưởng chừng đã ngủ, không ngờ lại đột ngột mở mắt. Ánh mắt lạnh lùng giống như con dao sắc nhọn muốn đâm thủng chú Sâm ra làm trăm mảnh.

Chú Sâm dù đã ở bên cạnh anh hàng chục năm, tuy nhiên lúc này vẫn thoáng rùng mình, hơi lui người về sau.

“Thiếu gia…”

Bắc Duật Minh choáng váng, anh phải mất mấy giây để nhìn rõ mọi thứ. Lúc này, anh không còn quan tâm bất cứ một điều gì khác. Đứng bật dậy, loạng choạng bước lên khu nhà chính.

Trở về phòng ngủ.

Kệ chân cao được làm bằng chất liệu kim loại quý hiếm, trên đó, ngọn nến thơm được thắp sáng, lấp lánh ánh sáng mờ ảo, lan tỏa hương thơm ngọc lan tây thanh thuần. Bắc Duật Minh đứng ở khoảng cách gần, cứ như vậy thật lâu, thật lâu… Để mặc cho hương thơm xâm chiếm cơ thể anh, giúp anh khống chế thứ cảm xúc đang mất khống chế trong nội tâm.

Cảm hương…

Ánh mắt, nụ cười, giọng nói của người con gái điên cuồng khuấy đảo tâm trí anh. Sống thêm một ngày, là như dày vò thêm một ngày. Thứ duy nhất níu kéo hơi thở sống của anh chính là mục đích ở bên cô…

Đình Nhi… Tại sao?

‘...’

Qua rất lâu sau, khi anh đã bình tĩnh trở lại. Cơ thể mệt mỏi giống như vừa từ cơn ma trận trở về, anh thở hắt ra một hơi, xoa xoa ấn đường.

Điện thoại gọi đến, trợ lý Tiêu Trình cất giọng báo cáo:

“Thưa Ngài, tuần trước Nhược Thị và YS vừa ký hợp đồng hợp tác, chuẩn bị công tác truyền thông để ra mắt sản phẩm nước hoa mới, trong chiến dịch lần này đối tượng bên họ chọn chính là sao hạng A… Trần Thiên Vũ…”

Bắc Duật Minh yên lặng nghe báo cáo. Ánh mắt anh nhìn lên đồng hồ điện tử, dòng chữ màu xanh hiện cả ngày giờ và tháng năm. Tính nhẩm một chút, đến nay đã là ngày thứ 1505.

Ngàn năm không phai sao?

Bắc Duật Minh cười khẩy, sau đó ý cười trở nên thâm độc. Đôi mắt khẽ híp lại nguy hiểm. Bốn năm nay, thời gian như vậy là quá đủ rồi…

Anh ra lệnh cho Tiêu Trình:

“Bắt đầu đi.”

“Vâng, thưa Ngài.”

Tiêu Trình đã cùng thiếu gia chờ đợi trong nhiều năm, cuối cùng ngày này đã đến. Mọi thứ mới chỉ là sự khởi đầu thôi.

Tập đoàn Nhược Thị.

Nhược Lục Bằng trở về từ phòng họp hội đồng. Sắc mặt căng thẳng nửa mừng nửa lo. Không ngờ Nhược Thị của ông lại nhận được sự ‘ưu ái’ từ chính phủ, truyền đến một công văn mật. Hẳn thông qua đó, chính phủ muốn gửi gắm điều gì tới Nhược Thị chăng?

Chỉ e là chuyện vô cùng hệ trọng mà chính phủ muốn đặc cách riêng Nhược Thị hay là Nhược gia. Bởi trước đó, bên trên đã yêu cầu chỉ mình ông được xem thứ công văn bảo mật, mà hoàn toàn không để bất cứ tin tức nào được lộ tẩy. Đến cả một chút tin lá cải nhằm truyền thông cũng không thấy bóng dáng.

Nhìn phong thư niêm phong cẩn thận trên mặt bàn, còn có cả con dấu đỏ biểu thị của người trong nhà nước. Nhược Lục Bằng không dám chủ quan một giây, ông cẩn trọng mở nó ra…

Chỉ là sau khi đọc xong, ngay tức khắc giống như sét đánh ngang tai. Sắc mặt khi nãy còn mừng rỡ bấy giờ chợt tái nhợt cả đi. Ông loạng choạng ngã ngồi ra ghế, không phải tin mật mà là tin dữ… Sóng đánh đến Nhược gia của ông rồi!

Chapter
1 Chương 1: Công văn mật
2 Chương 2: Không như vẻ bề ngoài
3 Chương 3: Bên trên truyền 'lệnh'
4 Chương 4: Mùi hương thoáng qua
5 Chương 5: Hàng xóm biến thái
6 Chương 6: Oan gia ngõ hẹp
7 Chương 7: Hôn nhân thương mại
8 Chương 8: Lời nhắc nhở của Bắc Thiện Thành
9 Chương 9: Mượn bát ăn cơm
10 Chương 10: Bọn họ đổi người rồi
11 Chương 11: Gặp mặt
12 Chương 12: Chạm ly
13 Chương 13: Trường phái Hương đạo
14 Chương 14: Phản kháng
15 Chương 15: Mẹ anh
16 Chương 16: Do con? Do mẹ?
17 Chương 17: Chọc giận
18 Chương 18: Tránh như tránh tà
19 Chương 19: Cuộc họp của Nhược Thị
20 Chương 20: Đã chờ em từ lâu
21 Chương 21: Trở thành mẹ con với nhau
22 Chương 22: Chơi trò ly gián
23 Chương 23: Ai giúp đỡ?
24 Chương 24: Không thích hương ngọc lan tây?
25 Chương 25: Biến thái gọi anh bằng cụ
26 Chương 26: Ngoan lắm
27 Chương 27: Cái ôm thoáng qua
28 Chương 28: Đến nhà
29 Chương 29: Âm thầm rung động
30 Chương 30: Bắc Thị chỉ cần con
31 Chương 31: Không bằng cả A Lan
32 Chương 32: Là ai đã làm vậy?
33 Chương 33: Bị chó dại cắn
34 Chương 34: Trốn tránh
35 Chương 35: Mùi hương
36 Chương 36: Ngoài lạnh trong nóng
37 Chương 37: Tôi tin em
38 Chương 38: Ký hợp đồng thành công
39 Chương 39: Tôi và anh ấy rất yêu nhau
40 Chương 40: Chờ em ngồi vào
41 Chương 41: Trời đánh tránh miếng ăn
42 Chương 42: Bạch mã hoàng tử
43 Chương 43: Vương Thế Khải, anh tới số rồi!
44 Chương 44: Mất hình tượng
45 Chương 45: “Diable”
46 Chương 46: Tráo đổi cho nhau
47 Chương 47: Cô ấy thích Trần Thiên Vũ?
48 Chương 48: Dò la thông tin cho anh trai
49 Chương 49: Chồng của cô ấy
50 Chương 50: ‘Đàn ông tử tế’ theo suy nghĩ của Vương Thế Khải
51 Chương 51: Không ghen, được chưa?
52 Chương 52: Loạn
53 Chương 53: Fan ruột của mẹ
54 Chương 54: Tâm ý của em
55 Chương 55: Chưa chia tay sao?
56 Chương 56: Hôn cái
57 Chương 57: Thừa nhận
58 Chương 58: Chia tay
59 Chương 59: Về thôi
60 Chương 60: Em sẽ quen
61 Chương 61: Thích cắn người
62 Chương 62: Ai cũng có những suy tư riêng
63 Chương 63: Bỏ trốn cùng nhau
64 Chương 64: Xóa hết ảnh
65 Chương 65: Sẽ không hạnh phúc đâu
66 Chương 66: Ăn trưa cùng anh
67 Chương 67: Anh vẽ ai?
68 Chương 68: Ham muốn mãnh liệt
69 Chương 69: Buông tha
70 Chương 70: Đánh gãy tình yêu ‘kiên trì bền bỉ’
71 Chương 71: Nhân viên tiếp cận
72 Chương 72: Hết thuốc chữa với anh
73 Chương 73: Antifan?
74 Chương 74: Thảo mai
75 Chương 75: Có người kiếm chuyện
76 Chương 76: Đánh hẳn phụ huynh
77 Chương 77: Uống rượu tâm sự
78 Chương 78: Đam mê cá cược
79 Chương 79: Ai ép em phải chịu đựng?
80 Chương 80: Là người thì không thể ác thế được
81 Chương 81: Là lời thoại thôi!
82 Chương 82: Hối hận muộn màng
Chapter

Updated 82 Episodes

1
Chương 1: Công văn mật
2
Chương 2: Không như vẻ bề ngoài
3
Chương 3: Bên trên truyền 'lệnh'
4
Chương 4: Mùi hương thoáng qua
5
Chương 5: Hàng xóm biến thái
6
Chương 6: Oan gia ngõ hẹp
7
Chương 7: Hôn nhân thương mại
8
Chương 8: Lời nhắc nhở của Bắc Thiện Thành
9
Chương 9: Mượn bát ăn cơm
10
Chương 10: Bọn họ đổi người rồi
11
Chương 11: Gặp mặt
12
Chương 12: Chạm ly
13
Chương 13: Trường phái Hương đạo
14
Chương 14: Phản kháng
15
Chương 15: Mẹ anh
16
Chương 16: Do con? Do mẹ?
17
Chương 17: Chọc giận
18
Chương 18: Tránh như tránh tà
19
Chương 19: Cuộc họp của Nhược Thị
20
Chương 20: Đã chờ em từ lâu
21
Chương 21: Trở thành mẹ con với nhau
22
Chương 22: Chơi trò ly gián
23
Chương 23: Ai giúp đỡ?
24
Chương 24: Không thích hương ngọc lan tây?
25
Chương 25: Biến thái gọi anh bằng cụ
26
Chương 26: Ngoan lắm
27
Chương 27: Cái ôm thoáng qua
28
Chương 28: Đến nhà
29
Chương 29: Âm thầm rung động
30
Chương 30: Bắc Thị chỉ cần con
31
Chương 31: Không bằng cả A Lan
32
Chương 32: Là ai đã làm vậy?
33
Chương 33: Bị chó dại cắn
34
Chương 34: Trốn tránh
35
Chương 35: Mùi hương
36
Chương 36: Ngoài lạnh trong nóng
37
Chương 37: Tôi tin em
38
Chương 38: Ký hợp đồng thành công
39
Chương 39: Tôi và anh ấy rất yêu nhau
40
Chương 40: Chờ em ngồi vào
41
Chương 41: Trời đánh tránh miếng ăn
42
Chương 42: Bạch mã hoàng tử
43
Chương 43: Vương Thế Khải, anh tới số rồi!
44
Chương 44: Mất hình tượng
45
Chương 45: “Diable”
46
Chương 46: Tráo đổi cho nhau
47
Chương 47: Cô ấy thích Trần Thiên Vũ?
48
Chương 48: Dò la thông tin cho anh trai
49
Chương 49: Chồng của cô ấy
50
Chương 50: ‘Đàn ông tử tế’ theo suy nghĩ của Vương Thế Khải
51
Chương 51: Không ghen, được chưa?
52
Chương 52: Loạn
53
Chương 53: Fan ruột của mẹ
54
Chương 54: Tâm ý của em
55
Chương 55: Chưa chia tay sao?
56
Chương 56: Hôn cái
57
Chương 57: Thừa nhận
58
Chương 58: Chia tay
59
Chương 59: Về thôi
60
Chương 60: Em sẽ quen
61
Chương 61: Thích cắn người
62
Chương 62: Ai cũng có những suy tư riêng
63
Chương 63: Bỏ trốn cùng nhau
64
Chương 64: Xóa hết ảnh
65
Chương 65: Sẽ không hạnh phúc đâu
66
Chương 66: Ăn trưa cùng anh
67
Chương 67: Anh vẽ ai?
68
Chương 68: Ham muốn mãnh liệt
69
Chương 69: Buông tha
70
Chương 70: Đánh gãy tình yêu ‘kiên trì bền bỉ’
71
Chương 71: Nhân viên tiếp cận
72
Chương 72: Hết thuốc chữa với anh
73
Chương 73: Antifan?
74
Chương 74: Thảo mai
75
Chương 75: Có người kiếm chuyện
76
Chương 76: Đánh hẳn phụ huynh
77
Chương 77: Uống rượu tâm sự
78
Chương 78: Đam mê cá cược
79
Chương 79: Ai ép em phải chịu đựng?
80
Chương 80: Là người thì không thể ác thế được
81
Chương 81: Là lời thoại thôi!
82
Chương 82: Hối hận muộn màng

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play