Hợp Đồng Vô Thời Hạn
Tháng 10, Thượng Hải, Trung Quốc.
Thời tiết cuối thu bắt những cũng khá lạnh, những cơn gió đi qua cũng mạnh hơn, hàng cây bạch quả bên đường cũng theo chuyển động của gió mà đưa theo những chiếc lá vàng rơi xuống.
Nhận diện thoại của hắn là khi cô vừa từ cửa hàng tạp hóa đi ra.
"Đang ở đâu?"
Thanh âm trong điện thoại trước sau như một, lạnh lùng, nhạt nhẽo, không chút ấm áp.
"Tôi... vừa từ cửa hàng tạp hóa xin nghỉ."
Hắn không muốn cô làm việc ở cửa hàng tạp hóa liền bắt cô phải nghỉ.
"Ừ... Thế nào?"
Giọng nói như sợi dây thắt chặt lấy cổ cô, làm cô không khỏi hít một ngụm khí lạnh.
"Bà chủ... bảo làm đủ tháng rồi hẵng nghỉ!"
Hắn nghe xong cũng không nói gì chỉ trầm giọng ừ một tiếng rồi ngắt điện thoại.
Tô Hiểu Thần yên lặng trong vài giây, ngửa đầu nhìn lên cây bạch quả, sắc vàng không khỏi làm người ta loá mắt.
Nhớ lại nửa tháng trước cô khi ấy không lúc nào trên người là lành lặn.
Mẹ cô mất vào một năm trước, cha cô từ một người cha chưa từng đánh cô một lần nào dù mắc một sai lầm lớn gì ông cũng chỉ nói vài câu biến thành một người cha suốt ngày chỉ biết cờ bạc, rượu chè, đánh đập cô, trong nhà có những gì bán được ông đều bán, đến cả cô khi chủ nợ đến đòi nợ ông cũng bán cả cô.
Càng nghĩ cô càng không biết nên hận hay thông cảm cho ông.
Nghĩ đi thì cũng phải nghĩ lại, khi cô gặp hắn, hắn khi ấy vẫn như bây giờ một ông trùm có tiếng, chủ một công ty lớn lại dễ dàng trừ nợ cho cô chỉ cần cô đồng ý ký với hắn một hợp đồng ở cạnh hắn 5 năm, đã vậy trong hợp đồng béo bở ấy cô vẫn được đi học, tiêu tiền của hắn, ở nhà của hắn.
Nhưng đấy là cô của nửa tháng trước, cô của hiện tại đã được hắn cho thấy những thứ đó chỉ là cái giá cho việc làm ấm giường cho hắn mỗi đêm.
Cô ngồi xe bus 15 phút thì về tới.
Nhìn tòa nhà trước mặt, càng nghĩ càng thấy mỉa mai bản thân, sống trong căn nhà đắt như vậy cô nên cảm thấy sung sướng, thỏa mãn chứ không phải lúc nào cũng cảm thấy nặng nề.
Đứng trong thang máy cô lại suy nghĩ nên đối mặt với hắn như nào đây.
Cứ nhìn thấy hắn, dây thần kinh trong người cô lại căng cứng hết cả lên.
Đứng trước cửa, tay cô run run nhấn từng số.
Nhìn đến số cuối cùng phải nhấn, cảm xúc của cô trong suốt nửa tháng qua vẫn vậy, cô không muốn nhấn vào một chút nào, nhưng cuối cùng vẫn phải nhấn vào.
Tiếng píp mở cửa như tiếng Diêm Vương đang gọi cô vậy.
Cô cởi giày đặt vào tủ lấy một đôi dép đi trong nhà ra đi vào, nhìn trong phòng khách không có ai thì khẽ thở phào rồi đi về phía bếp rót một cốc nước ấm.
-"Về rồi!" Thanh âm lạnh lẽo làm cô thoáng giật mình, suýt chút nữa thì sặc cả nước trong miệng ra, nhưng vì thế nên bị sặc lên mũi, cô liên tục ho khan.
Ai đó thấy cô ho khan thì cầm khăn giấy tới đưa cho cô.
"Cảm... cảm ơn!"
Cô lấy tay bịt miệng rồi nhận lấy khăn giấy từ hắn.
"Không mua đồ nấu cơm?"
Hắn quay lưng đi tới sofa ngồi xuống cầm điều khiển từ xa lên mở ti vi bâng quơ hỏi.
"Giờ vẫn còn sớm nên tôi... để lát nữa đi."
Cô cố gắng nói thật nhất để che giấu cho việc cô quên mua đồ để nấu cơm.
"Ừm... lát nữa tôi chở em đi!"
Hắn nói một câu làm cô có chút chột dạ.
Cô không chả lời hắn chỉ gật đầu rồi đi nhanh vào phòng.
Nhà rất rộng nhưng Lục Dương lại cứ muốn cô ngủ chung phòng với hắn.
Cô đi tới tủ lấy bộ đồ đơn giản rồi đi tới phòng tắm, nói là đơn giản nhưng giá của nó bằng cả tủ đồ của cô trước đây.
Từ khi chuyển tới nơi này đồ đạc của cô được hắn thay mới hoàn toàn.
Khi cô đi ra hắn đã ngồi trên giường từ bao giờ.
"Lại đây!"
Hắn vỗ vào chỗ bên cạnh hắn, rồi tiện tay lấy trong tủ đầu giường ra một máy sấy tóc.
Cô có chút chần chừ đi tới ngôi xuống.
Không thể phủ nhận mặc dù cảm thấy khó chịu nhưng hắn sấy tóc cô cảm thấy rất thoải mái.
Nhìn vẻ mặt hưởng thụ của cô hắn thoáng nhếch môi.
Sấy tóc cho cô xong hắn mới đi tắm.
Cô ra ngoài mở ti vi lên xem, nhìn tin tức về công ty của hắn lại trúng một dự án lớn cô thầm nghĩ trong lòng 'Sao cái công ty chết tiệt ấy không phá sản luôn đi cho rồi!'.
Khoảng 30 phút sau thì hắn đi ra, trên người khác một áo blazer dáng dài màu đen bên trong thì mặc áo len cổ cao màu trắng cùng với quần kaki đen, lại cộng thêm dáng người cao, thân hình hoàn hảo, không thể phủ nhận nhìn hắn rất đẹp trai, trên tay cầm thêm một chiếc blazer màu trắng sữa.
Cô nhìn hắn không chớp mắt.
"Tôi biết tôi đẹp nhưng em cũng không cần phải nhìn tôi với ánh mắt như vậy!"
Hắn đi tới chỗ cô đưa chiếc áo cho cô, ý tứ câu nói của hắn đầy sự châm chọc.
Nghe hắn nói cô có chút xấu hổ, cầm lấy áo rồi nhanh chóng đi ra cửa.
Lục Dương đưa cô tới Trung tâm thương mại hắn lấy trong xe một mũ lưỡi trai đội lên.
Thú thật hắn không phải người nổi tiếng gì nhưng hiện tại hắn cũng không khác người nổi tiếng là mấy, suốt ngày được lên ti vi không nhiều thì tôi nơi đông người như vậy cũng có người nhận ra hắn
Đi tới khu thực phẩm đi một vòng mua một ít rau củ với thịt cùng một ít hải sản.
Trên suốt đường đi trong Trung tâm thương mại hai người thu hút không ít ánh mắt, nhưng chủ yếu đổ dồn vào hắn, lời bàn tán không ngớt, nào là khen hắn thế này thế kia rồi chê cô thế kia thế nọ làm cô chỉ muốn nhanh chóng ra khỏi chỗ này.
Tới quầy thu ngân cô nhanh chóng tính tiền rồi sách đồ đi.
Về tới nhà cô nhanh chóng mang đồ tới bếp rồi cởi áo chuẩn bị nấu cơm.
Cô tất bật trong bếp nấu cơm còn hắn thì ngồi xem ti vi, người ngoài mà nhìn vào lại nghĩ hai người là vợ chồng cũng nên.
Tới hơn 7 giờ cô mang đồ ăn ra, hắn liền đứng dậy rửa tay rồi ngồi vào bàn ăn, nhìn những món ăn trước mặt khuôn mặt không đổi sắc, hắn cầm đũa lên gắp một miếng sủi cảo bỏ vào miệng.
Sau khi bưng đĩa thức ăn cuối cùng cô cũng ngồi vào bàn ăn.
Nhìn hắn ăn, cô không khỏi cảm thán quả thực khi hắn ăn nhìn dáng vẻ vô cùng sang trọng, trong lúc ăn không nói chuyện, nhìn hắn ăn như vậy thì ai bảo hắn là xã hội đen giết người không gớm tay.
Ăn xong hắn vào thư phòng để cô dọn dẹp, rửa bát xong cô cũng đi vào phòng ngồi trước bàn lấy sách ra học.
Comments
Thư 🌷
👍🏻
2023-09-27
0
Kiều Vi Sa
xách ạ :3333
2023-05-20
0