CHƯƠNG 3: HAI NGƯỜI RẤT XA LẠ Ở CHUNG NHÀ

Sau khi rời khỏi phòng bà nội, An Bối đi vào thư phòng gặp bố, vừa vào, cô đã thấy ông đang cầm trên tay bức ảnh của mẹ mình, khẽ xoa nhẹ lên ảnh, cô đi tới nói:

“Bố, con sẽ gả qua Mãnh thị, bố đừng lo lắng gì cả, con không muốn ai phải khó xử vì con. Bà nội tuổi cũng đã cao, đừng tạo áp lực với bà, sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe không tốt đâu.”

Nghe thấy tiếng nói quen thuộc, ông quay lại, thấy An Bối đang đứng ngay bàn làm việc mình, Ông Niên lên tiếng:

“Ta đã không bảo vệ được con và mẹ con, khi xưa cũng thế, bây giờ cũng thế. Nhưng, ta vẫn không muốn gả con đi, ta không muốn con lở dở đường tình duyên của con, ta muốn bù đắp cho con, ta nhất định sẽ không gả con đi.”

Vừa dứt lời, bà Lợi từ ngoài đi vào, liếc đôi mắt hung tợn nhìn An Bối, quay qua nghiến răng nhìn ông Niên nói:

“Để tôi xem, ông dám không gả thứ nghiệt chủng này đi không, cái thứ yêu nghiệt, sinh ra thứ nghiệt chủng.”

An Bối lạnh lùng quát:

“Dù cho mẹ tôi là cái thứ yêu nghiệt, hay tiện nhân đi chăng nữa, thì vẫn còn đỡ hơn kẻ thứ ba. Vả lại, bà có tư cách gì mà nói về mẹ tôi chứ, đừng bao giờ nói động đến người đã chết, bà không sợ khi ngủ mẹ tôi sẽ về tìm bà sao.”

Bà Lợi trợn trắng mắt lên nói:

“Mày…mày…”

Ông Niên quát lên với bà Lợi:

“Câm miệng lại, cút cho khuất mắt tôi. Tự mở miệng chuốc nhục sao.”

Bà Lợi đay nghiến nói:

“Tôi nói cho ông biết, ông thử không gả nó xem, xem tôi sẽ làm gì các người.”

Nói rồi bà ta quay người bỏ đi, An Bối nói:

“Nếu bố thương con, xin bố hãy thành toàn cho con, hãy gả con đi.”

……

Ba ngày sau tại Mãnh gia.

Một đám cưới linh đình, xa hoa bậc nhất Thiên Thành đã diễn ra. Đều có mặt những người trong giới kinh doanh nhất nhì trên cả nước, những ông lớn tai to mặt bự. Ai ai cũng muốn kết thông gia với Mãnh Thị.

Mãnh Húc là con trai thứ của Mãnh Hùng, tuy chỉ mới hai mươi tám tuổi, đã là tổng giám đốc tập đoàn Mãnh Thị tại nước Kim, không tranh giành tài sản hay quyền lực, sẵn sàng cùng anh cả phát triển Mãnh Thị hưng thịnh.

Nổi tiếng là một sát thủ trong giới kinh doanh, một cao thủ trên sàn chứng khoán, nhưng bên cạnh đó cũng là một tay khét tiếng trong thế giới ngầm,

nghe đến tên Mãnh Húc ai cũng phải kiêng dè, né xa, lạnh lùng, vô tình đặc biệt còn là một người chung tình, luôn là một người có nguyên tắc, không uống rượu, không thuốc lá, và không gái gú.

Rất ít khi và cũng hầu như không xuất hiện ra ngoài, mọi người cũng chỉ là nghe tin đồn vị tổng giám đốc này, trừ nhân viên công ty ra thì đa số bàn dân thiên hạ không biết mặt hắn.

Tối nay, tiệc cưới con trai thứ của Mãnh Hùng là Mãnh Húc và trưởng nữ Hạ gia là Hạ An Bối diễn ra tại chính gia trang nhà họ Mãnh, đặc biệt là không cho phép cánh báo chí vào săn ảnh,

khắp nơi đều là một màu đỏ, các lồng đèn, đều dán chữ hỷ trên đó, đèn treo khắp nơi sáng rực cả một vùng trời, sân đậu máy bay và xe hơi đều kín bưng, không còn chỗ. Vậy mới thấy, độ uy tín của Mãnh gia trên thương trường là thế nào.

Tuy là thời hiện đại, nhưng Mãnh gia vẫn chuộng phong cách đám cưới xưa, cô dâu chú rể đều phải mặc trang phục cưới truyền thống,

cô dâu trùm đầu, chú rể dắt lên, sau khi các nghi thức khấu bái tổ tiên đã hoàn tất, có hai người tiến lên đưa cô dâu về phòng.

Sau khi hai người nọ đã ra ngoài, An Bối khẽ mở khăn trùm đầu ra, bỏ mão đội đầu xuống bàn, thở hùng hục, đưa tay lên quạt quạt vì cô ăn mặc thế này thật sự rất nóng.

Cô nàng tháo hết vòng tay ra, lấy một cái đồng hồ cô giấu ở trong áo, đeo vào tay mình. Bấm bấm gì đó, chỉ một lúc sau, đầu bên kia có người bắt máy, cô vui vẻ nói:

“Tiểu gia nay đã kết hôn rồi nhé, thấy không, mình còn đang quấn một mớ lùng nhùng trên người đây.”

Đầu dây bên kia, lần lượt các bạn đều kết nối với nhau trong nhóm, ai cũng ôm bụng cười ngắc nghẻo khi thấy bộ dạng cô dâu của An Bối, một bạn tên Kate nói:

“Bell à, thế có tính là cậu là người đầu tiên thành gia lập thất không đây, bọn mình còn chưa được uống rượu mừng của cậu, bọn mình vẫn không tính nhé.”

An Bối vừa nói, vừa đi vòng vòng xem cả căn phòng, cô bạn quay khắp phòng cho bạn xem,

căn phòng theo lối kiến trúc xưa, rất cổ điển,

khắp tường đều có chữ hỷ rất to, được cắt tay tinh tế, dán ngay ngắn cẩn thận lên tường, cô nói:

“Các cậu thấy không, phòng này còn to gấp bốn lần phòng mình đấy, có cần phải to thế này không nhỉ.”

Đang đi lung tung, chợt bụng cô kêu ục ục, biết là từ chiều giờ chưa ăn gì cả, nhìn lên một cái bàn để ở giữa phòng, khăn trải bàn cũng màu đỏ,

trên bàn đang có sẵn một vài dĩa điểm tâm, bánh trái đủ thứ, có cả rượu để uống giao bôi nữa, cô liền xắn tay áo lên, ngồi vào bàn ăn tạm những thứ đó vậy, cô thật sự rất đói, Jack lên tiếng nói:

“Cậu tính ăn thật đấy à, không giữ hình tượng một tí, kẻo ai đó nhìn thấy lại nói ra nói vào cậu cho mà xem, hoặc nếu không chút nữa phu quân của cậu vào thấy lại sợ chạy mất dép đấy.”

An Bối miệng nhai ngon lành, tuy chỉ là vài miếng bánh điểm tâm, nhưng thật sự rất ngon, cô vừa ăn vừa nói:

“Ai dám nói ra nói vào với mình chứ, mình đã là thiếu phu nhân của Mãnh gia, ai dám nói, mình cắt lưỡi người đó đấy”

Vừa nói xong câu đó, chợt có người đẩy cửa đi vào, vì cô ngồi quay lưng ra cửa nên không biết có người đi vào,

người nọ quan sát vị cô dâu kia, đang ngồi ăn trong một tư thế hết sức khó tả, cô ta cởi giày ra rồi sao, một chân cô ta dũi thẳng,

chân còn lại thì gác lên một cái ghế kế bên, gấu váy gấu quần cô ta kéo hết lên đưa cả cẳng chân ra ngoài,

một tay cầm đồ ăn, tay còn lại xoa xoa đấm đấm chân như kiểu đang rất mỏi ấy, vẫn tiếp tục vui vẻ ăn, chợt:

“Cô vừa đòi cắt lưỡi ai, gan cô cũng lớn thật đấy.”

An Bối nghe tiếng nói từ sau lưng, miệng thì đang một họng nhai chưa kịp nuốt, cô bị nghẹn lại, mắt trợn trắng lên, đưa tay tắt đồng hồ, lập tức đấm ngực mình, vuốt vuốt cho dễ nuốt rồi nói:

“Chỉ là…tôi chỉ…anh hiểu lầm rồi.”

Vẫn không quay mặt về phía người sau lưng mình, nhưng cô đoán chắc, giờ này vào đây thì chỉ có chú rể thôi,

nhưng chẳng phải còn đang tiếp khách của bữa tiệc kia mà, sao bây giờ lại vào phòng sớm thế này, cô chầm chậm đi tới giường,

lấy mũ cưới đội lên rồi lấy khăn trùm đầu lại, ngồi ngay ngắn lên giường, che hai bàn chân trần của mình, cô lí nhí nói:

“Chỉ là khi nãy đói quá, nên tôi mới ăn chút gì đó lót dạ thôi, tôi xin lỗi.”

Mãnh Húc nghe cô nói thế, đưa mắt nhìn lên bàn, nào dĩa nào ly rượu ngổn ngang, các loại hạt loại trái khô để ném lên giường cô cũng ăn sạch không còn gì,

các loại điểm tâm cũng mỗi dĩa còn một cái, hắn nhẹ nhàng mở bình rượu giao bôi ra cũng chẳng còn bao nhiêu giọt. Ngán ngẩm lên tiếng:

“Tôi chỉ có một yêu cầu, trên danh nghĩa tôi và cô là vợ chồng, cô chính là thiếu phu nhân Mãnh gia, nhưng cái gì tôi cho cô được, thì tôi cũng lấy lại được,

cô tốt nhất biết điều mà ngoan ngoãn an phận sống qua ngày cho tôi, nếu không đừng trách tôi không báo trước với cô.”

An Bối cũng chẳng thiết tha gì cái hôn sự này, nên khi Mãnh Húc tỏ rõ quan điểm của mình, cô nàng cũng không lấy gì làm lạ, cô bình tĩnh đáp lại:

“Thế nào là tôi phải biết điều hay ngoan ngoãn và an phận sống qua ngày?”

Mãnh Húc khá bất ngờ với câu hỏi của An Bối, chẳng phải cô nên thút thít khóc lóc sướt mướt khi hắn nói thế sao, sao lại hỏi như vậy, nhưng hắn vẫn trả lời cô:

“Không được soi mói vào đời tư của tôi, không được đến gần hay nghĩ cách tiếp cận tôi, cô còn đi học thì tôi vẫn chu cấp học phí và sinh hoạt phí cho cô đầy đủ, nói chung…”

Còn chưa nói hết câu, An Bối nói chen vào:

“Anh tên gì ấy nhỉ?”

Mãnh Húc ngạc nhiên vì cô dám chen ngang lời hắn, lại hỏi cái thứ mà chính hắn cũng không muốn cho cô biết, nhưng cũng chưa kịp trả lời gì, An Bối nói tiếp:

“Mà tôi cũng chẳng muốn biết đâu, nói chung, trên danh nghĩa là thế, nhưng ý của anh là muốn chúng ta vẫn sẽ là người rất xa lạ ở chung nhà, có phải vậy không?”

Hắn ta lại bất ngờ tiếp, nhưng đó chính là ý mà hắn muốn, lạnh lùng nói:

“Xem ra cô cũng thông minh đấy. Tôi không quan tâm đến đời sống riêng tư của cô, và cô, cũng nên như thế đối với tôi. Tôi chỉ có nhiêu đó yêu cầu thôi.”

An Bối thở phào nói:

“Nhất trí, quyết định vậy nhé, giờ tôi ngủ đây.”

Nói là làm, cô quay vào giường, lột khăn, lột mũ, vất xuống đất, nằm thẳng xuống giường trùm chăn lại ngủ, mặc kệ ai kia ngồi đó đang sốc vì bất ngờ này tới bất ngờ khác,

nhưng hắn ta cũng chẳng buồn quan tâm, đường đường đại tiểu thư Hạ gia, mà sao lại làm mấy cái chuyện mất mặt như thế chứ. Nghĩ rồi hắn lấy điện thoại ra gọi:

“Cửa sau Mãnh gia.”

Cúp máy, hắn ta đứng lên rời đi. Thế là hết một ngày đám cưới, cô dâu và chú rể chưa ai biết mặt ai, và cũng chẳng ai quan tâm đối phương trông ra làm sao hay như thế nào.

Dường như, ai cũng cần mối hôn sự này trên danh nghĩa, vì đôi bên cùng có lợi. Điểm chung là cả hai đều làm tròn đạo nghĩa với những người mẹ quá cố của họ, còn hắn sẽ không bị hối thúc cưới vợ, cô thì không ai quản cả, đi đâu thì đi, làm gì thì làm, sẽ không phải nói dối gia đình nữa.

Hot

Comments

Thiên Bình

Thiên Bình

Truyện hay cực

2022-09-16

0

Mai Chi

Mai Chi

Hay dậy mà chùi ko lên top hơi uỗng

2022-03-04

2

Toàn bộ
Chapter
1 CHƯƠNG 1: TÊN TO XÁC
2 CHƯƠNG 2: HÔN SỰ
3 CHƯƠNG 3: HAI NGƯỜI RẤT XA LẠ Ở CHUNG NHÀ
4 CHƯƠNG 4: HỒI ỨC
5 CHƯƠNG 5: TRÈO VÀO MÃNH GIA, PHẢI BIẾT GIỮ CHO CHẮC
6 CHƯƠNG 6: NHÀ MỚI
7 CHƯƠNG 7: GẶP LẠI
8 CHƯƠNG 8: CHỒNG TÔI CÒN KHÔNG BIẾT MẶT TÔI KIA MÀ
9 CHƯƠNG 9: MỘT CON CHIM BỊ NHỐT TRONG MỘT CÁI LỒNG VÀNG
10 CHƯƠNG 10: BẮT CÓC
11 CHƯƠNG 11: PHỐI HỢP ĂN Ý
12 CHƯƠNG 12: CỨU NGƯỜI
13 CHƯƠNG 13: HOÀN TẤT
14 CHƯƠNG 14: VẾT THƯƠNG LÒNG
15 CHƯƠNG 15: LẦN ĐẦU GẶP MẶT
16 CHƯƠNG 16: NGÔNG
17 CHƯƠNG 17: TRĂN TRỞ CỦA BÀ NỘI HẠ
18 CHƯƠNG 18: VẾT THƯƠNG LÒNG CỦA TỐ HINH
19 CHƯƠNG 19: CHỊ CHỒNG EM DÂU
20 CHƯƠNG 20: KHÔNG AI NUÔI TÔI CẢ
21 CHƯƠNG 21: CHUYỆN XƯA
22 CHƯƠNG 22: KHÓ BẢO!
23 CHƯƠNG 23: ĐỘC THOẠI
24 CHƯƠNG 24: THÍCH THÌ ĐÁNH THÔI
25 CHƯƠNG 25: GIẢI CỨU 1
26 CHƯƠNG 26: GIẢI CỨU 2
27 CHƯƠNG 27: GIẢI CỨU 3
28 CHƯƠNG 28: CÓ CHÚT QUEN THUỘC
29 CHƯƠNG 29: TỤ HỌP
30 CHƯƠNG 30: NHẸ NHÀNG NHƯ THẾ LÀM GÌ
31 CHƯƠNG 31: ANH CẢ
32 CHƯƠNG 32: KHÓ CHỊU
33 CHƯƠNG 33: TÔI VẪN LÀ TRUNG CUNG
34 CHƯƠNG 34: LÀM LOẠN
35 CHƯƠNG 35: LO LẮNG
36 CHƯƠNG 36: BỎ LỠ
37 CHƯƠNG 37: QUÁ KHỨ CỦA MÃNH HÚC
38 CHƯƠNG 38: TÂM TƯ CỦA BÀ NỘI MÃNH
39 CHƯƠNG 39: RA MẮT
40 CHƯƠNG 40: TRỔ TÀI
41 CHƯƠNG 41: HƯƠNG VỊ LẠ
42 CHƯƠNG 42: NỔI ĐÓA
43 CHƯƠNG 43: KHÔNG AI VỪA
44 CHƯƠNG 44: QUEN
45 CHƯƠNG 45: KHÔNG THỂ TRÙNG HỢP HƠN
46 CHƯƠNG 46: CÓ CHÚT KHÓ CHỊU TRONG LÒNG
47 CHƯƠNG 47: ĐỒ KHỐN NÀY!
48 CHƯƠNG 48: SÁT CÁNH
49 CHƯƠNG 49: VƯỢT QUA
50 CHƯƠNG 50: BẠI LỘ
51 CHƯƠNG 51: BẤT NGỜ
52 CHƯƠNG 52: ĐỔI TÍNH
53 CHƯƠNG 53: KENG
54 CHƯƠNG 54: TÔI HỨA
55 CHƯƠNG 55: BỘC BẠCH
56 CHƯƠNG 56: KHÔNG CẢM XÚC
57 CHƯƠNG 57: LÃO ĐIỀM
58 CHƯƠNG 58: QUYẾT ĐỊNH
59 CHƯƠNG 59: XẢY RA CHUYỆN
60 CHƯƠNG 60: CÒN CÓ TÔI
61 CHƯƠNG 61: EM GHEN?
62 CHƯƠNG 62: GIAO THỪA
63 CHƯƠNG 63: ĐÂY LÀ VỢ TÔI
64 CHƯƠNG 64: KIM BÀI MIỄN TỬ
65 CHƯƠNG 65: THUA MỘT CON GIÁN
66 CHƯƠNG 66: ANH NHÀ
67 CHƯƠNG 67: CÁI CHẾT CỦA THÁI MINH DẠ
68 CHƯƠNG 68: DẦN DẦN HÉ LỘ
69 CHƯƠNG 69: TRA TẤN
70 CHƯƠNG 70: TRỞ VỀ
71 CHƯƠNG 71: QUỸ ĐEN CỦA MÃNH HÚC
72 CHƯƠNG 72: CÓ ANH THẬT TỐT
73 CHƯƠNG 73: NỢ CŨ NỢ MỚI TÍNH MỘT LẦN
74 CHƯƠNG 74: BÍ MẬT CỦA BỐ MÃNH
75 CHƯƠNG 75: HẾT ĐAU THƯƠNG!
76 CHƯƠNG 76: KENG THẬT SỰ
77 CHƯƠNG 77: ĐỢI CHỜ LÀ HẠNH PHÚC
78 CHƯƠNG 78: HẠNH PHÚC
Chapter

Updated 78 Episodes

1
CHƯƠNG 1: TÊN TO XÁC
2
CHƯƠNG 2: HÔN SỰ
3
CHƯƠNG 3: HAI NGƯỜI RẤT XA LẠ Ở CHUNG NHÀ
4
CHƯƠNG 4: HỒI ỨC
5
CHƯƠNG 5: TRÈO VÀO MÃNH GIA, PHẢI BIẾT GIỮ CHO CHẮC
6
CHƯƠNG 6: NHÀ MỚI
7
CHƯƠNG 7: GẶP LẠI
8
CHƯƠNG 8: CHỒNG TÔI CÒN KHÔNG BIẾT MẶT TÔI KIA MÀ
9
CHƯƠNG 9: MỘT CON CHIM BỊ NHỐT TRONG MỘT CÁI LỒNG VÀNG
10
CHƯƠNG 10: BẮT CÓC
11
CHƯƠNG 11: PHỐI HỢP ĂN Ý
12
CHƯƠNG 12: CỨU NGƯỜI
13
CHƯƠNG 13: HOÀN TẤT
14
CHƯƠNG 14: VẾT THƯƠNG LÒNG
15
CHƯƠNG 15: LẦN ĐẦU GẶP MẶT
16
CHƯƠNG 16: NGÔNG
17
CHƯƠNG 17: TRĂN TRỞ CỦA BÀ NỘI HẠ
18
CHƯƠNG 18: VẾT THƯƠNG LÒNG CỦA TỐ HINH
19
CHƯƠNG 19: CHỊ CHỒNG EM DÂU
20
CHƯƠNG 20: KHÔNG AI NUÔI TÔI CẢ
21
CHƯƠNG 21: CHUYỆN XƯA
22
CHƯƠNG 22: KHÓ BẢO!
23
CHƯƠNG 23: ĐỘC THOẠI
24
CHƯƠNG 24: THÍCH THÌ ĐÁNH THÔI
25
CHƯƠNG 25: GIẢI CỨU 1
26
CHƯƠNG 26: GIẢI CỨU 2
27
CHƯƠNG 27: GIẢI CỨU 3
28
CHƯƠNG 28: CÓ CHÚT QUEN THUỘC
29
CHƯƠNG 29: TỤ HỌP
30
CHƯƠNG 30: NHẸ NHÀNG NHƯ THẾ LÀM GÌ
31
CHƯƠNG 31: ANH CẢ
32
CHƯƠNG 32: KHÓ CHỊU
33
CHƯƠNG 33: TÔI VẪN LÀ TRUNG CUNG
34
CHƯƠNG 34: LÀM LOẠN
35
CHƯƠNG 35: LO LẮNG
36
CHƯƠNG 36: BỎ LỠ
37
CHƯƠNG 37: QUÁ KHỨ CỦA MÃNH HÚC
38
CHƯƠNG 38: TÂM TƯ CỦA BÀ NỘI MÃNH
39
CHƯƠNG 39: RA MẮT
40
CHƯƠNG 40: TRỔ TÀI
41
CHƯƠNG 41: HƯƠNG VỊ LẠ
42
CHƯƠNG 42: NỔI ĐÓA
43
CHƯƠNG 43: KHÔNG AI VỪA
44
CHƯƠNG 44: QUEN
45
CHƯƠNG 45: KHÔNG THỂ TRÙNG HỢP HƠN
46
CHƯƠNG 46: CÓ CHÚT KHÓ CHỊU TRONG LÒNG
47
CHƯƠNG 47: ĐỒ KHỐN NÀY!
48
CHƯƠNG 48: SÁT CÁNH
49
CHƯƠNG 49: VƯỢT QUA
50
CHƯƠNG 50: BẠI LỘ
51
CHƯƠNG 51: BẤT NGỜ
52
CHƯƠNG 52: ĐỔI TÍNH
53
CHƯƠNG 53: KENG
54
CHƯƠNG 54: TÔI HỨA
55
CHƯƠNG 55: BỘC BẠCH
56
CHƯƠNG 56: KHÔNG CẢM XÚC
57
CHƯƠNG 57: LÃO ĐIỀM
58
CHƯƠNG 58: QUYẾT ĐỊNH
59
CHƯƠNG 59: XẢY RA CHUYỆN
60
CHƯƠNG 60: CÒN CÓ TÔI
61
CHƯƠNG 61: EM GHEN?
62
CHƯƠNG 62: GIAO THỪA
63
CHƯƠNG 63: ĐÂY LÀ VỢ TÔI
64
CHƯƠNG 64: KIM BÀI MIỄN TỬ
65
CHƯƠNG 65: THUA MỘT CON GIÁN
66
CHƯƠNG 66: ANH NHÀ
67
CHƯƠNG 67: CÁI CHẾT CỦA THÁI MINH DẠ
68
CHƯƠNG 68: DẦN DẦN HÉ LỘ
69
CHƯƠNG 69: TRA TẤN
70
CHƯƠNG 70: TRỞ VỀ
71
CHƯƠNG 71: QUỸ ĐEN CỦA MÃNH HÚC
72
CHƯƠNG 72: CÓ ANH THẬT TỐT
73
CHƯƠNG 73: NỢ CŨ NỢ MỚI TÍNH MỘT LẦN
74
CHƯƠNG 74: BÍ MẬT CỦA BỐ MÃNH
75
CHƯƠNG 75: HẾT ĐAU THƯƠNG!
76
CHƯƠNG 76: KENG THẬT SỰ
77
CHƯƠNG 77: ĐỢI CHỜ LÀ HẠNH PHÚC
78
CHƯƠNG 78: HẠNH PHÚC

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play