ĐỢI CHỜ
Nước Mộc.
Hai mươi ba giờ ba mươi phút, trong khu rừng âm u tại vùng ngoại ô. Một nhóm người nam nữ có đủ, mặc trên người bộ đồ màu tối, lưng đeo ba lô, trên khuôn mặt được vẽ ngụy trang các đường xanh đen rằn ri,
trên tay mỗi người đều mang súng, dường như họ đang làm nhiệm vụ gì đó, các bóng người thoăn thoắt núp trong các lùm cây của rừng già,
nằm hụp xuống quan sát, một lúc sau, một cô gái trong nhóm có vẻ như cô ta là đội trưởng, khẽ đưa tay ra những ám hiệu với những người bên cạnh mình:
“Jack, Ann và Lee đi theo mình, Kate và Tom yểm trợ, đúng mười lăm phút nữa chúng ta gặp nhau tại điểm đã hẹn, chia ra hành động, tất cả phải cẩn thận.”
Họ liền gật đầu:
“Được.”
Phân công xong, ai nấy đều vào vị trí chờ thời cơ để xuất phát. Chỉ năm phút sau, hàng loạt tiếng bước chân chạy rất có quy củ, dù là rừng sâu yên ắng về đêm,
nhưng vì đã trải qua huấn luyện, tiếng bước chân họ nhẹ như lướt đi trên mặt đất, không hề gây chút tiếng động nào, dù là tiếng lá cây xột xoạt cũng không nghe thấy.
Khi đã đến ngay khu vực hành động, họ tản ra ai làm việc nấy:
“Bụp, bụp.” Tiếng súng giảm thanh bắn rất chuẩn, một phát trúng ngay chỗ hiểm, tên lính nằm tại chỗ.
“Rắc, rắc.” Cô gái đặt nhè nhẹ tên lính mà mình vừa vặn cổ xuống đất.
“Bịch, xoẹt.” Tiếng đấm rất thành thục, rồi tiếng phóng dao một phát trúng ngay mi tâm.
Cả bốn người nhìn nhau với ánh mắt tán thưởng, sau khi giải quyết các lính canh, hai người đứng canh bên ngoài,
hai người còn lại tiến vào bên trong căn phòng ẩm thấp.
Nhìn xung quanh một vòng, trong một góc có một người thanh niên đang nằm cuộn tròn trên sàn đất, tay bị trói về phía sau, đầu bị trùm bởi một túi đen.
Ngay lập tức một trong hai cô gái liền chầm chậm tiến về phía người đó, tháo túi đen ra, mặt mũi đầu tóc anh ta toàn máu không là máu,
có lẽ đã bị tra tấn, cô khẽ lên tiếng đọc một mật mã, người đó bất lực lên tiếng đáp lại như một dấu hiệu nhận biết.
Sau khi xác định được đã đúng mục tiêu, hai người lập tức dìu người đàn ông đó đứng lên, cô gái hỏi:
“Có tự đi được không?”
Người đàn ông khẽ lắc đầu, Bell đưa tay lên rờ vào mạch trên cổ tay anh ta, liền nói:
“Xem ra bị trúng độc rồi, đây là loại độc khiến cả cơ thể rơi vào trạng thái vô lực, sẽ không có cảm giác gì.”
Nói rồi cô bạn lấy từ túi ra một viên thuốc gì đó tròn tròn nhỏ nhỏ, nhét vào miệng hắn ta, nói gọn một chữ:
“Nuốt.”
Nói rồi hai cô gái liền dìu hắn ra ngoài, bên ngoài hai cậu bạn đang canh, khi thấy mục tiêu liền tiến tới đỡ giúp hai cô gái, một cậu bạn lên tiếng:
“Ôi trời, to xác thế này mà để bị bắt cóc sao?”
Cả bốn người nhìn nhau cười mỉa mai, rồi nhẹ nhàng rời đi ngay lập tức,
hai cậu bạn dìu mục tiêu trước, hai cô gái đi sau phòng thủ, nhưng đi được một đoạn, cô gái thủ lĩnh kia nhạy bén phát hiện ra gì đó, liền lên tiếng:
“Các cậu chờ chút đã.”
Nói rồi cô đi về phía trước, đứng quan sát người đàn ông mình vừa cứu một lượt từ trên xuống, miệng khẽ nói:
“Có gì đó không đúng lắm, sao chúng ta có thể dễ dàng cứu người như thế.”
Nhìn một lượt, cô lập tức đưa tay lên sờ mó kiểm tra khắp người anh chàng to xác kia,
chợt có một cục u lên dưới áo anh ta, thấy có điềm không lành, cô bạn liền cởi vài nút áo anh ta ra,
cả bốn người không lấy gì làm ngạc nhiên, họ đã quen với thứ trước mắt, có điều sao không phát hiện ra sớm, đó chính là bom. Cô gái thủ lĩnh lập tức phân phó:
“Ba người tiếp tục đi tới điểm hẹn, nếu mười phút sau không thấy mình, lập tức rời khỏi đây, mình sẽ gỡ bom tại đây và gặp các cậu sau.”
Một cậu bạn lên tiếng:
“Bell, mình ở lại với cậu, cậu chỉ…”
Còn chưa dứt lời, cô gái tên Bell vừa xem xét quả bom vừa lên tiếng:
“Ở lại càng nhiều người càng không an toàn, ta phải hạn chế rủi ro nhất có thể.”
Nói xong, dù không muốn để Bell một mình, nhưng cô đã ra lệnh như thế, họ lập tức rời đi, Bell quay sang người đàn ông đó, cô nhỏ tiếng hỏi:
“Bây giờ đã tự đi được chưa?”
Người kia không trả lời câu hỏi của cô, nhưng nói:
“Đây là loại bom được kích hoạt bằng sự di chuyển, khi tôi rời khỏi căn phòng đó, nó đã được kích hoạt rồi,
mỗi một sự di chuyển của tôi thời gian sẽ càng giảm nhanh.
Nhưng dù thế nào, nó cũng vẫn sẽ nổ, chỉ có thể tháo nó ra khỏi người tôi thì mới bảo toàn mạng sống thôi. Cô rọi đèn vào mau.”
Cô đanh mặt nhìn hắn hỏi:
“Sao lúc đầu không nói với chúng tôi là có bom?”
Hắn trả lời một cách vô tội:
“Cô đâu có hỏi mà tôi nói.”
Cô gái trừng mắt lên nói:
“Anh…”
Không kịp điên tiết về người này, Bell liền rọi đèn vào, sau đó đưa kềm cắt dây cho hắn, tên này dường như cũng rất am hiểu về bom nhỉ,
đang rọi đèn vào, chợt đoàng một tiếng, đạn xượt qua vai Bell,
cô liền nhanh nhẹn cuộn tròn người nằm hụp xuống bắn trả,
Bell quay người ném một khẩu súng lục cho hắn, biết về bom thì chắc chắn cũng biết bắn súng nhỉ?
Đưa súng cho hắn còn mình thì vừa bắn vừa nói:
“Anh cứ tiếp tục, vòng ngoài tôi sẽ lo, càng nhanh càng tốt.”
Hắn không nói gì, một tay bắn súng về phía địch tay còn lại thì gỡ bom, Bell nhìn qua thoáng kinh ngạc về người này, tiếp tục bắn,
chỉ chưa đầy ba mươi giây bom đã được hắn tháo rời và ném mạnh về phía địch đang điên cuồng xả súng về phía họ,
sau đó, hắn liền xách người Bell lên chạy tiếp về hướng ra ngoài, tay vẫn còn bắn súng.
Ra phía ngoài, hắn ta thả cô xuống, súng đã hết đạn rồi, hai người chia nhau ra đánh bằng dao,
Bell ném cho hắn một con dao găm, đó là thứ trên người một lính đánh thuê luôn phải có,
hắn liếc qua cô, thân thủ cực kỳ điêu luyện, vô tình, lạnh lùng, chỉ một nhát dao đã khiến đối thủ chết ngay tại chỗ, lúc thì chém, lúc thì đâm,
nhát nào nhát nấy đều trúng vào điểm tử của đối phương, động tác gọn gàng và trông rất đẹp mắt.
Sau một lúc đấm đá, hắn ta đấm một tên bặm trợn rồi lấy chiếc mô tô của tên đó, nổ máy xe, hắn quát lớn về phía Bell:
“Đi thôi.”
Không chần chừ, ngay lập tức cô chạy về phía hắn, leo lên xe, hắn phóng xe lao thẳng ra khỏi căn cứ của bọn bắt cóc, nhưng trước và sau đều có địch,
Bell nhanh trí nhoài người ra leo lên phía trước, vòng hai chân vào hông hắn, nả súng liên tục về phía sau,
hắn khá bất ngờ với hành động này của cô, nhưng chỉ một giây sau, hắn một tay lái xe, một tay bắn súng về phía trước.
Hai người một trước một sau, phối hợp rất ăn ý, chỉ một khắc đã phá vòng vây của địch tiến thẳng ra ngoài và chạy về phía đường cái,
sau khi xác định đã không còn ai đuổi theo, cô liền nói vào chiếc đồng hồ đeo tay của mình:
“Mình an toàn.”
Bên kia nghe tiếng cô, một cậu bạn liền đáp:
“Xem ra chúng ta phải tăng giá lên một chút đấy Bell à, hahaha, vì mục tiêu to xác như thế lại để cho bị bắt cóc, chẵng bõ công chúng ta đi cứu người.”
Bell vẫn còn ngồi phía trước, nghe bạn nói thế cô nhoẻn miệng cười rồi tắt đồng hồ, nhìn anh chàng trước mắt mình, cô đánh giá một chút,
to xác thật, mặt mày máu me chả nhìn được miếng nào, đang chăm chú nhìn, thì hắn lên tiếng:
“Nếu ánh mắt cô là súng thì nãy giờ khuôn mặt tôi đã bị bắn cho nát rồi đấy.”
Bell hơi ngượng với câu nói đó, cô liền bám vai hắn ta, quay trờ về đằng sau, cô châm biếm lên tiếng:
“Thân thủ không tệ, lại bị đánh thuốc, đúng là thùng rỗng kêu to a. Khuôn mặt anh đã nát sẵn rồi.”
Hắn không nói gì, chỉ nhoẻn miệng cười, chợt rồ ga nhanh hơn phi thẳng đến trung tâm thành phố, tìm một khách sạn,
Bell ngồi phía sau ôm chặt lấy anh, ồ, mùi hương này quả không tệ, thơm thật, đây là mùi nước hoa Tb, dòng này lâu đời rồi, ôi thơm thật,
mùi mồ hôi cơ thể hắn, hòa lẫn mùi hoắc hương trong nước hoa còn xót lại vương vấn,
nhưng mùi này rất quen thuộc, cô đã ngửi thấy đâu đó rồi, rất dễ chịu, cô len lén úp mặt vào lưng hắn.
Khi tới khách sạn, cả hai thuê chung một phòng, lên tới nơi, cô không buồn rửa mặt thay đồ gì cả,
cứ thế đổ người xuống giường ngủ thẳng cẳng, mặc cho ai kia muốn làm gì thì làm. Cô đã quá nhọc nhằn cả đêm rồi.
Nhưng tên kia dù thật sự rất mệt, nhưng hắn ta cũng không thể để bộ dạng nhơ nhớp này mà nằm ngủ được, liền đi tắm, chỉ mười phút sau lại đi ra,
nhưng, sao chỉ có một giường nhỉ, lấy điện thoại nhắn tin gì đó, rồi anh cũng thả người nằm kế bên cô gái kia ngủ.
Nửa đêm, cô cảm giác có gì đó đè rất nặng trên người mình, thói quen nghề nghiệp liền nhanh nhẹn mở mắt nhìn xem là gì, miệng lầm rầm:
“Con mẹ nó, cái tên này, sao lại nằm đây, còn ôm ôm ấp ấp, lão nương đây là cái gối ôm của hắn chắc.”
Nói dứt lời, cô thẳng chân đạp mạnh hắn ta xuống đất, rồi nằm ngủ tiếp. Sáng hắn dậy, đã không thấy cô gái trên giường đâu cả rồi, nhìn lên bàn có mảnh giấy ghi “đi trước” nét chữ lại nhỏ nhắn, xinh xắn,
sao lại không phù hợp với phong cách của cô ta nhỉ, dùng điện thoại chụp hình dòng chữ lại, không biết để làm gì, nhưng hắn cứ muốn chụp thế.
Chưa bao giờ hắn buông bỏ phòng bị với một người lạ mà còn ngủ ngon như hôm qua, hắn ta còn nghĩ do mình ngủ ngon quá tự lăn xuống đất chứ không phải bị đạp kia.
Một lúc sau, thuộc hạ mang âu phục tới cho hắn, rồi rước hắn đi.
Ngồi trên xe, nhắm mắt, nghĩ lại chuyện tối qua, sự phối hợp ăn ý của cô gái đó và mình, cảm giác này sao lại quen thuộc như thế chứ, hắn ta lên tiếng hỏi:
“Hôm qua là ai đã cứu tôi.”
Thuộc hạ phía trước liền trả lời:
“Tôi không đoán được, nhưng khả năng cao là nhóm này thuộc một tổ chức phi chính phủ. Vì họ làm rất gọn gàng, nhanh chóng, chúng tôi nhận lệnh liền đi ngay, nhưng khi tới nơi, thì cậu điện thoại lệnh mai rước cậu rồi.
Hắn ta nhếch miệng, sau đó nói:
“Vậy là biết tiến độ làm việc của các anh rồi đấy, lập tức về nước Kim.”
Updated 78 Episodes
Comments
đume mấy con lồn💤🖤
ms dô thấy khoai rồi hahahha🤣🤣🤣
2024-11-06
1
Nhật Phương
Gh
2024-11-18
0
phi phi
hem....
2024-10-01
0