Mùa Hè, Mặt Trăng, Kẻ Đi Lạc
Alfie ngước nhìn ánh nắng rực rỡ xuyên qua những tán cây linh sam. Mùa hè ở vùng quê này luôn oi bức. Ít nhất, trong ký ức mờ nhạt của cậu, nó cũng từng như vậy.
Lần cuối cùng cậu đến nhà bác mình là năm tám tuổi, cách đây đã chín năm, dĩ nhiên cậu chẳng nhớ được gì nhiều.
Vừa xuống tàu, Alfie phải lặn lội đi bộ một quãng xa để tìm dinh thự cũ kỹ của bác mình. Lý do là người bác hiện đang đi nghỉ ở nước ngoài và trong nhà chỉ còn duy nhất một người giúp việc cũng chính là người vú nuôi ở với cha Alfie. Vì ngại phải làm phiền đến mọi người, cậu nhờ Leonard hướng dẫn đường đi trên bản đồ rồi tự tìm đường.
Tìm đường ở vùng quê thật không dễ như cậu nghĩ.
Sau khi xuống xe lửa, cậu được vài người dân bản địa dòm ngó với ánh mắt tò mò. Vốn sợ tiếp xúc với người lạ, cậu nhanh chóng lẩn đi mà không kịp chào hỏi họ. Vì vậy lúc này cậu thấy hối hận khi đang loay hoay nhìn quanh, nhận ra khung cảnh cứ liên tục lặp lại. Hết đồng lúa vàng rực trải dài bát ngát, đến những vườn cây xanh rộng lớn. Nếu đã đi đúng bản đồ, sao mãi chưa đến nơi?
Cậu chán nản lẫn mệt mỏi, đặt chiếc rương đồ xuống rồi thở hắt. Giữa cái nắng chói chang như thế này, ở giữa đường mãi để chờ ai tới cũng không phải cách hay.
Bất chợt cậu thấy một người đàn ông cao lớn đang cặm cụi đào bới gì đó ở gốc cây ven đường. Cậu vui mừng lên tiếng:
"Xin chào. Ngài có phải người ở đây không?"
Ban đầu, nhìn qua bộ dạng, Alfie đoán ngay đó là một bác nông dân mẫn cán. Người đàn ông đó dường như không nghe thấy, nên chẳng nhìn lại, cậu liền bước đến gần và lặp lại câu hỏi.
Người kia mặc một tấm áo mỏng, ướt đẫm mồ hôi, cơ thể cao lớn của anh ta khiến cậu thấy hơi ngần ngại. Hi vọng người dân ở đây cũng tỏ ra đôi chút hiếu khách. Anh ta liếc mắt nhìn lại phía cậu một chút, nét mặt không biểu hiện chút quan tâm nào, rồi tiếp tục hoàn thành xong công việc của mình. Thật là một người lạnh lùng, Alfie thầm kêu lên. Có lẽ không thể trông mong sự giúp đỡ từ anh ta rồi.
Cậu thất vọng thở dài, ngồi bệt xuống đất.
Một phút sau, khi xong việc, người đàn ông trẻ tuổi với chiếc xẻng trong tay, tiến đến gần và nhìn xuống cậu. Dáng vẻ của anh ta không khỏi khiến người ta thấy áp lực. Có vẻ là một người lao động thường xuyên chăng? Nhất là giữa cái nắng như thế này - Alfie tự hỏi.
"Xin lỗi, lúc nãy tôi không tiện nói chuyện. Cậu cần giúp đỡ gì không?" Anh ta nói bằng một giọng hơi trầm. Tuy vậy lời lẽ không biểu hiện thái độ tức giận.
Gương mặt người đó với gò má ửng đỏ dưới nắng, làm nổi bật những đốm tàn nhang giống với liên tưởng điển hình của cậu về những gã trai nông thôn chất phác. Theo kinh nghiệm của Alfie, những người có vẻ ngoài xù xì thô ráp thường lại rất tốt bụng. Nghĩ vậy khiến cậu tươi tắn trở lại.
Cậu tháo mũ baker xuống, vội vàng đứng dậy.
"Tôi là Alfie Graham. Tôi đang tìm nhà của bác tôi, ông Graham. Ngài có nghe qua không?"
"Vâng, tôi biết." Anh ta nhíu đôi lông mày rậm, quan sát người đối diện. "Cũng ở gần đây thôi."
"Vậy thì nhờ ngài chỉ giúp cho tôi." Cậu vui mừng nói.
"Được. Ngoài ra..." Anh ta cười khẩy. "Quý ngài đang đứng trên đất của gia đình tôi đấy."
Cậu thấy chột dạ. Cậu đã được dạy dỗ phải đối xử thật tôn trọng với mọi người xung quanh khi ở nhà. Anh ta lại vừa dùng cách xưng hô của Alfie để mỉa mai cậu, quả là một kẻ khó ưa.
"Tôi xin lỗi, tôi không hề thấy ranh giới ở đâu cả."
Người kia phì cười trước thái độ lúng túng của vị khách.
"Không sao, vì ở đây vốn rất ít người qua lại, ranh giới đã bị cũ rồi." Anh ta chỉ cho Alfie thấy một rào kẽm, có vẻ từng được nối với những thanh gỗ đã mục, nằm lẫn với cỏ trên mặt đất. Mặt cậu bất giác đỏ lên. Đúng là cậu đã quá vô tư không chú ý đến nó.
"Cậu có vẻ đến đây lần đầu." Anh ta mỉm cười nói.
Lần đầu tiên Alfie chú ý thấy người này cũng hơi dễ coi, có lẽ do nụ cười của anh ta. Những lọn tóc xoăn màu nâu lấp lánh dưới ánh nắng phù hợp với gương mặt góc cạnh của anh ta một cách kỳ lạ. Giá mà anh ta luôn giữ nét mặt này thì có lẽ sẽ ưa nhìn hơn.
"Ồ vâng." Alfie gật đầu. "Thật ra lúc nhỏ tôi có đến đây đôi lần, nhưng đã quá lâu rồi."
"Cậu đến đây vì công việc ?" Không rõ anh ta có quan tâm thật không hay chỉ tiện miệng hỏi.
"Ồ không. Tôi còn đi học, chỉ tới đây để nghỉ hè thôi."
"Cậu là học sinh thật à? Quả thật nhìn không giống." Giọng anh ta có chút ngạc nhiên.
Alfie cũng không bất ngờ vì cậu đã quen bị nhận xét là trông già hơn tuổi.
"Ở đây chúng tôi nói chuyện và cư xử rất thoải mái, cậu không ngại chứ?"
Anh ta hỏi lại, có vẻ để xin lỗi vì khiến cậu không vui.
"À, không đâu thưa...à không." Alfie chợt nghĩ từ nay cũng nên điều chỉnh cách xưng hô cho phù hợp với người bản địa.
Người kia bật cười lần nữa.
"Tôi nghĩ tôi có thể làm bạn với cậu đấy."
Không hiểu sao, Alfie thấy vui, cậu cũng mỉm cười. Người đàn ông mang lại cảm giác rất tự nhiên, khiến cậu muốn biết thêm về anh ta.
Người nọ đi trước, dẫn đường cho cậu, với chiếc xẻng của anh ta trên tay.
"Còn anh, anh làm gì?"
"Tôi lái xe, hoặc làm vườn là công việc thường xuyên của tôi. Khi cần cũng có thể gọi nhé. Sửa hàng rào, trồng cây,...gì cũng làm được."
"Vậy ra anh ta là một người làm thuê?" Alfie nghĩ bụng. Nhưng cung cách của anh ta có vẻ tự tiện và ngạo mạn quá mức so với một người làm.
"Tuy hơi nóng nhưng ban đêm sẽ mát hơn đôi chút. Gia đình tôi ở hướng vừa nãy, ngay phía trước thái ấp của nhà Graham, đi thêm một đoạn là đến. Thỉnh thoảng có thể ghé thăm tôi nếu thích." Anh ta giới thiệu với vị khách, bằng thái độ lịch sự phải chăng.
"Nếu vậy thì tốt quá. Cảm ơn anh đã mời."
"Nhà cậu đang tìm ở phía trước. Có vẻ cũng ít người qua lại chỗ này."
"Cảm ơn anh. Tôi thấy rồi." Cậu cảm động khi nhìn thấy hình thù một ngôi nhà đang dần hiện ra sau những tán cây.
"Không có gì. Cũng hiếm khi tôi thấy người lạ đến đây. Chúc cậu một kỳ nghỉ vui vẻ nhé."
Alfie dường như quên hết mệt mỏi khi đứng trước dinh thự cũ với cánh cổng lớn bám đầy dây leo. Bây giờ cậu đang nghĩ đến sự quý giá của một giấc ngủ sau chuyến đi xa. Cậu mỉm cười với người dẫn đường và chào tạm biệt anh ta.
"Cảm ơn và hẹn gặp lại anh."
Thật may khi gặp được anh ta, cậu nghĩ vậy. Anh ta để lại ấn tượng của một người hơi kỳ quặc, nhưng rất chu đáo và ân cần. Cậu không thể không thừa nhận mình muốn gặp lại người đàn ông này trong thời gian nghỉ ở đây, dù chưa biết nhiều về anh ta. Trước khi đến đây cậu chỉ mong sớm gặp lại Leonard cho khuây khỏa, nhưng nếu cũng có những người thú vị quanh đây cậu sẽ bớt buồn chán hơn.
... ......
Updated 96 Episodes
Comments