"Reng....reng..."
Chuông báo thức từ điện thoại bất ngờ kêu lên, Tề Lâm đang nằm trên giường ngay sau đó xoay người để tắt báo thức.
Bình thường y không hay cài báo thức đâu, thế nhưng hôm nay là một ngày rất quan trọng nên y không dám nghĩ đến cảnh tượng chính mình ngủ quên rồi lỡ hết mọi việc là như thế nào.
Màn hình điện thoại vẫn còn sáng, y lim dim ngó nhìn “8h?" Đã 8h từ lúc nào rồi vậy???
Y nhìn màn hình điện thoại bằng vẻ mặt như thể vừa chứng kiến cảnh tượng kinh thiên động địa, không ngờ bản thân cài báo thức 6h mà hiện tại vẫn dậy muộn.
"Khoan đã...thế thì vừa rồi báo thức vẫn kêu là sao?"
Y trong đầu cảm thấy khó hiểu liền cầm điện thoại lên nhấn vào ứng dụng đồng hồ, cũng là nơi cài báo thức. Trên màn hình hiện rõ dòng ngang cài báo thức với những chữ số sắc nét rõ ràng : 8H.
"Cái....cái tay ngu dốt này!"
À không, thật ra cũng không trách cái tay được.
Bởi lẽ là vì đêm qua nằm trằn trọc mãi không ngủ được, đến lúc mắt lim dim lắm Tề Lâm mới đưa tay lướt lướt mấy cái trên màn hình bằng phẳng của điện thoại, ấy thế mà y đã lỡ tay để sai giờ phải dậy. Lúc đấy cơn buồn ngủ đã làm phai nhoà suy nghĩ cần phải kiểm tra kĩ của y rồi, nên trách thì phải trách Tề Lâm cái tội không động đến báo thức từ trước đó.
Y thở dài đứng lên vứt điện thoại sang một bên, cảm thấy nếu cứ ngồi như vậy là không kịp nữa nên y phải sửa soạn và đi ngay.
"Hi vọng là anh ta vẫn chờ ở nơi đó." Y vừa thay đồ, đổi cho chính mình thành một chiếc áo phông trắng ở bên trong và bên ngoài là một áo khoác sẫm màu. Đội lên đầu chiếc mũ lưỡi trai trắng, y vội cầm điện thoại cùng với tờ giấy ghi địa chỉ và số điện thoại mà người nọ vừa đưa cho y hôm qua.
Vì không có xe, nên y đành phải bắt taxi, cũng thật may mắn vì trong người y còn đủ tiền.
Từ con đường bên ngoài khu nhà ở tạm cho đến địa chỉ ghi trong giấy kia cũng không xa lắm, khoảng 15 phút là đã đến nơi. Taxi dừng lại trước một đoạn đường nhỏ dẫn lối vào bên trong, y trả tiền cho tài xế sau đó tự mình đi vào, đi theo con đường nhỏ đó y bước tới một hàng rào sắt, phía bên trong hàng rào là 1 căn nhà nhỏ có gắn số 155, đúng y như những gì đã ghi trong giấy.
Y nhìn vào căn nhà có chút cũ kĩ, giống như 1 cái nhà kho nhưng lại không hề hỏng hóc chỗ nào, xem chừng vẫn có người ở. Thế nhưng y nhìn mãi vẫn cảm thấy phía sau cánh cửa của căn nhà sẽ là một căn phòng tối tăm, chẳng lẽ lại chẳng có ai ở nhà sao?
"Anh ta có nói là nếu không thấy ai ở nhà thì hãy gọi vào số điện thoại kia nhỉ?" Y vừa hồi tưởng vừa thì thầm.
Thế rồi không chần chừ nữa, y vội cầm tờ giấy đưa lên, một tay còn lại đem điện thoại ra bấm bấm, cuối cùng cũng gọi được cho người ở đầu dây bên kia.
"Chào anh, tôi đang đứng ở địa chỉ mà anh ghi đây, anh đang ở chỗ nào thế?"
"Ồ, đến rồi hả? Cậu đứng im ở đó chờ tôi một chút nhé!"
Người nọ khi y dứt lời liền đáp lại, nghe qua điện thoại Tề Lâm cảm thấy giọng nói người vừa rồi hình như vẫn là người hôm qua, xem ra y không hề bị lừa.
Đợi chưa đến 1 phút y đã nghe thấy có tiếng bước chân phát ra từ phía căn nhà, tiếp theo là tiếng lạch cạch mở cửa và ngay khi cánh cửa được mở ra, Tề Lâm nhìn thấy ngay người đứng trước cửa lúc này là ai.
"Được rồi, cậu vào đi."
Y đi theo người nọ tiến vào trong căn nhà, gian nhà phía trong tối thui, nếu như không vì cửa chính hơi hé mở và trời vẫn còn sáng thì có lẽ gian nhà sẽ hoàn toàn ngập trong bóng tối.
"Anh sống một mình sao?" Tề Lâm cảm thấy tò mò nên quay lại hỏi.
Đúng lúc đó người nọ đã "cạch" một cái đóng khóa cửa cẩn thận. Ánh sáng khá nhỏ soi một chút vào trong giờ bị cắt đứt không thể xuyên qua được lớp cửa, gian nhà tối thêm một chút.
Y có chút hoang mang, nhà chưa đủ tối hay sao anh lại còn đóng cửa chặt như vậy làm gì?
"Xin lỗi nha, tại đây là khu bí mật của tôi, cậu là người duy nhất ngoài tôi biết về nơi này đấy, thế nên tôi không dám mở cửa đề phòng có ai đó vô tình tới đây phá hỏng mọi chuyện của chúng ta." Người nọ xong xuôi liền giải thích.
Bóng tối bao trùm lấy gian phòng, Tề Lâm cố gắng căng mắt nhìn xuống nền mặc dù chẳng nhìn ra nó như thế nào nhưng y hi vọng bản thân không vấp phải gì đó. Y cảm thấy hơi khó hiểu, trong nhất thời y suy nghĩ trong đầu vài câu "Dù là sợ người ta phát hiện ra nơi này, nhưng chẳng phải để nơi đây tối om như vậy cũng hơi quá rồi sao?"
Y cứ mò mẫm dưới chân và đi theo người nọ, đi thêm một đoạn cuối cùng y cũng nhìn thấy chút tia sáng ở đằng dưới tầng hầm.
Vì xung quanh vốn đang ở trong bóng tối nên khi bất ngờ nhìn thấy ánh sáng thế này, Tề Lâm đột nhiên cảm thấy khá chói mắt.
"Đây là tầng hầm của tôi. Nó đặc biệt và quan trọng đối với tôi lắm đấy, đồng thời đây cũng là lí do gian nhà phía trên kia tối om như vậy." Người nọ đi xuống bậc thang tự làm khá chắc chắn, nhanh chóng là người đầu tiên chạm chân xuống nền của tầng hầm.
Tề Lâm cũng đi theo, nghe người nọ nói có chút tò mò mới hỏi lại "Vì sao vậy?"
"Cậu không nhìn ra sao? Tôi đã dùng khá nhiều nguồn điện ở dưới tầng hầm này đấy. Thế nên phải cắt nguồn điện ở gian nhà trên, không là sẽ bị quá tải."
Y xuống đến nơi, ngó nhìn xung quanh một lượt.
"Vậy hẳn là đèn điện ở đây sẽ sáng hơn đèn điện ở nơi khác nhỉ? Mà chỗ này đúng là rộng rãi thật..."
"Cậu nói đúng rồi đấy, giờ thì cậu đi theo tôi ra đây." Người nọ không chờ y mà nhanh bước chân đi sang một căn phòng khác. Nó nằm ngay bên cạnh căn phòng sáng đèn kia.
Tề Lâm để ý xung quanh, nhìn thấy dưới nền đất có rất nhiều dây điện lớn nhỏ khá dài kéo từ phòng này sang phòng bên cạnh.
"Đây...đây là gì?" Y nhìn về khung cảnh phía trước, trở nên kinh ngạc vô cùng.
Chỉ vừa bước chân sang phòng bên cạnh, trước mắt y là cả một đống đồ đạc chất đầy ở một góc, bên cạnh nó là một cỗ máy to lớn dựng ở đó, xung quanh nó là những dây điện loằng ngoằng và bên trong cỗ máy khá rộng, chứa đựng một cỗ máy khác.
Người nọ thản nhiên nói "TTAS!*"
"TTAS?" Y đọc lại cái tên mà người nọ vừa nói. Cảm thấy thật khó hiểu.
Người nọ lại chỉ tay vào một dòng chữ dưới sát mặt đất của cỗ máy, nhìn sang y đơn giản giải thích "Là tên cỗ máy này."
Y kinh ngạc đi tới quan sát cỗ máy kĩ hơn, nhận ra thêm một điều là bên trong còn có chỗ ngồi và nguyên một bàn điều khiển đầy những phím nút nữa.
"Trong này trông hoành tráng thật, mấy cái nút kia là phím điều khiển phải không? Cái này là anh tự chế tạo sao?" Y vô cùng bất ngờ, không nghĩ đến có ngày bản thân lại nhìn thấy một cỗ máy tuyệt vời và hoành tráng như vậy.
"Ừm."
"Vậy còn cái chuyện mà anh nói muốn tôi giúp gì đó, nó là chuyện gì?" Y nhìn cỗ máy xong liền quay người sang hỏi tiếp.
Người nọ kéo một cái ghế từ đâu ra mà chính Tề Lâm còn chưa kịp để ý, sau đó ngồi xuống.
Vẻ mặt khá nghiêm túc "Cũng không khó khăn gì đâu. Chỉ là tôi muốn cậu giúp tôi gặp được một 'người'."
Tề Lâm nghe xong vẫn là cần nghe người này giải thích thêm.
Sau khi thấy vẻ mặt của Tề Lâm hiện tại, xem chừng là vẫn chưa có hiểu rốt cuộc là như thế nào. Người nọ thế rồi lại đứng dậy, kéo Tề Lâm đi đến đằng trước của một chiếc bàn rộng, trên đó có đặt mấy màn hình máy tính và bàn phím có vẻ là hàng đắt tiền.
Người nọ nhanh chóng như khá vội vã dùng chuột mở một số ứng dụng trên màn hình máy tính, khoảng vài phút sau trên màn hình hiện ra một nhân vật 3D vô cùng kĩ xảo.
"Nhân vật này kĩ xảo đẹp thật đấy, giống như một nhân vật trong game..." Nói xong y chợt nhận ra "Ơ, từ từ đã, ý anh là muốn tôi giúp anh gặp được nhân vật này ư? Làm sao mà được?"
Thấy y hốt hoảng như vậy, lại nói y kêu lên bốn từ "làm sao mà được" khiến khuôn mặt người nọ bỗng nhạt nhòa biểu cảm, khuôn mặt trầm xuống và đen lại, nhìn thế nào cũng ra được y đã khiến người nọ phải tức giận. Thế là người nọ vừa bày ra dáng vẻ kia, vừa đáp lại y.
Lời đáp lại vốn đã biểu lộ được phần nào, song còn giọng nói cũng lạnh hẳn xuống. Điều này giúp cho y cảm thấy người nọ sai sai. Nhìn lên đã phải ớn lạnh.
“Sao lại không được? Chẳng phải cậu cũng muốn tôi giúp cậu hay sao, nếu đã muốn tôi giúp cậu thì cậu phải giúp tôi trước chứ.”
Y trông thấy dáng vẻ này không thể cản được sức áp lực từ phía người nọ truyền tới, bản thân âm thầm rén nhẹ sau đó vội vã nói ”Được được, tôi sẽ giúp anh, anh đừng nổi giận.”
Không ngờ được rằng, người nọ giây trước còn tỏ ra đáng sợ như vậy, giây sau nghe y nói liền tỏ ra thân thiện vô cùng, mỉm cười vỗ vai y một cái "Tốt, cậu đã nói như vậy là phải làm đấy nhé!"
Y hơi nhướn mày trong lòng thấy một màn biến đổi tâm trạng thần kì thế kia của người này, không kiềm được phải nghĩ "Người này đúng là kì quái thật đấy."
***************************
*: viết tắt của "Through time and space" ( nghĩa là: Xuyên thời gian và không gian)
Updated 85 Episodes
Comments
Như Quỳnh
Gòi đúng luôn, định xuyên không thiệt nè:))
2024-02-11
2
Như Quỳnh
Khôn dữ anh:)
2024-02-11
2
Như Quỳnh
Này làm em liên tưởng đến phòng thí nghiệm bí mật của Tổng thống chó trong Doraemon, ổng cố gắng tạo ra cổ máy thời gian để xuyên không đến tương lai gặp Nobita nè
2024-02-11
2