Xuyên Về Quá Khứ Gặp Gỡ Người
Ngày cậu ra đi là một ngày đầu hạ, khi cơn gió mùa hạ và những trận mưa đầu mùa nhanh chóng kéo đến, giữa nền đất nhuốm máu đỏ của nhiều người, cậu nằm đó, nằm trong vòng tay y, trên khuôn mặt đọng đầy những giọt nước mắt vẫn đang rơi lã chã.
Tâm can hoang tàn bi thương dồn dập, vồ lấy đầu óc và cơ thể y, trái tim như có gì giằng xé, đau đớn tột cùng.
Y sững sờ không thể tin vào sự thật, cảm xúc dâng trào làm cho nước mắt không thể ngừng rơi.
Là y đang khóc.
“Hạ Thành, xin anh... hãy tỉnh lại đi, em biết sai rồi, em xin lỗi vì đã rời đi và trẻ con như vậy, em xin lỗi vì không quan tâm anh nên không biết rằng bọn chúng ngày hôm nay sẽ đến đây gây chuyện đòi đánh giết, em xin lỗi vì đến bản thân mình còn không tự bảo vệ được, phải để anh vì em mà chuốc lấy toàn bộ sự đau đớn này, em thật tệ hại, vì sao anh lại bảo vệ một người như em chứ? Anh nói gì đi, vì sao vậy?...”
“Anh có nghe thấy em nói hay không? Em đang ôm anh đây, em đang gọi tên anh đây, xin anh đừng mãi im lặng như vậy có được không?”
“Rốt cuộc em phải làm sao... phải làm sao thì anh mới chịu tỉnh lại?”
Trong lòng y hỗn loạn vô cùng, y hiểu rõ cậu khó có thể tỉnh lại được nữa. Thế nhưng dù có biết rõ là vậy thì y cũng không cam tâm, y không thể chấp nhận được sự thật đau lòng này.
Một tiếng súng vang lên, thời khắc ấy viên đạn lao nhanh đến độ nếu không có tiếng súng ấy sẽ không kịp nhận ra, nó bay thẳng đến vị trí của y, cứ tưởng rằng chỉ vài giây sau thôi y sẽ nằm gục xuống và trên thân là vết thương nơi trái tim. Thế nhưng, không, viên đạn kia tuy đã hướng chuẩn về phía y, song người bị bắn trúng lại chẳng phải y, thay thế vào vị trí đó là dáng vẻ một người yêu thương y hết lòng, một người quan tâm y đến vô cùng.
Vì sao chứ? Y không hiểu, rốt cuộc vì lí do gì một kẻ như y lại là người khiến cậu phải ra đi. Sự đánh đổi cả sinh mạng này có đáng không? Thật sự có đáng không chứ?
Phát súng kia đem viên đạn nhanh như tên bay thẳng vào ngực trái, giờ đây chiếc áo trắng cậu mặc đã thấm đẫm một màu đỏ tanh tưởi của máu tươi.
Nhịp tim thì đã ngừng hẳn từ lâu, lúc này cậu nằm trong vòng tay y nhưng cơ thể sớm đã trở nên lạnh ngắt.
“Tề Lâm, cậu đứng dậy đi, có gào thét thêm nữa thì em ấy cũng không tỉnh lại được đâu.” Ngô Niên, một người vô cùng thân thiết với Hạ Thành vài bước chân đã đi đến gần cả hai và khẽ nói, cô nhìn Tề Lâm bằng ánh mắt nửa là thương xót nửa là tức giận.
“Không. Chị nói thế là sao chứ? Anh ấy chưa chết...chắc chắn anh ấy chưa chết, chỉ là...chỉ là anh ấy chưa nghe thấy tiếng em gọi thôi.”
Y bàng hoàng, không dám chấp nhận rằng sự thật này đã quá rõ ràng.
Y ôm chặt lấy cơ thể lạnh ngắt không còn chút dương khí, sức sống nhỏ bé chỉ như hạt cát giây trước giây sau từ siêu nhỏ bé liền trở nên cứ như hư không. Dù chỉ một chút để đọng lại thôi, cũng không tài nào hay cách nhìn nào có thể tìm thấy được, dường như sự sống trong cậu vốn đã rời đi từ khi nào, không thể cứu vãn được nữa rồi.
Y nhíu mày, trong lòng nửa tự trách nửa gào thét, trái tim y sắp tan nát ra thành trăm mảnh, giống như bị ai đó dùng kéo đâm xuyên rồi cắt nát thành nhiều phần, biết sao đây? Người y yêu đang nằm trong vòng tay y với tình trạng như vậy, chẳng phải quá đau lòng rồi sao?
“Anh à, em biết anh còn sống mà...anh hãy đáp lời em đi...” Y một lần nữa ôm chặt thân thể cậu, nước mắt vẫn cứ tuôn ra, trong lòng âm thầm suy nghĩ.
Ngô Niên nhìn thấy khung cảnh này chỉ có thể thở dài, cô cũng chẳng khác Tề Lâm là bao, nhìn một người cứ như em trai mình bây giờ trở nên như vậy, kêu cô không buồn chính là kêu cô tự lừa dối chính mình.
Cô cảm thấy bất lực, nếu như cứ ở đó mà khóc lóc cũng không được, trông dáng vẻ của y một hồi, cô bèn nhắc “Đừng tự lừa dối chính mình nữa, đâu chỉ có cậu là buồn bã trước chuyện này, người dù sao mất cũng đã mất, nếu cậu thật sự biết nghĩ thì hãy cho em ấy an nghỉ một cách thanh thản đi.”
Ngô Niên nói xong, lập tức quay người rời đi.
Bỏ lại Tề Lâm ở đó, với vẻ mặt như đang cố gắng chấp nhận sự thật - một thứ ngay trước mắt và quá rõ ràng, cỗ cảm xúc đau đớn từ tận đáy lòng truyền ra, khiến cho y đau xót không ngừng rơi nước mắt. Y nhìn Hạ Thành chằm chằm, đôi mắt cậu nhắm ghiền cùng bờ môi trắng bệch không còn giọt máu nào sót lại, y khẽ nhắm mắt cúi người nhẹ hôn lên trán cậu.
“Giá như em có thể biết trước sự việc...em rất xin lỗi anh, thật sự xin lỗi anh, Hạ Thành...” Y nhỏ giọng.
Sau đó y đem thân thể của cậu bế lên, bày ra một vẻ mặt chứa đựng toàn bộ cảm xúc khó tả, cả thân thể cậu nằm trong vòng tay y và được đem ra phía nhóm người ai ai cũng có vết thương, không nhẹ thì nặng, bọn họ toàn bộ đều là đồng nghiệp của Hạ Thành.
Trong trận chiến ngày hôm nay, không chỉ có một mình Hạ Thành ra đi, còn bao nhiêu đồng nghiệp khác nữa.
...
3 ngày sau, tang lễ của Hạ Thành và những đồng nghiệp khác đã tổ chức trong âm thầm và kết thúc từ cuối ngày hôm kia.
Từ ngày hôm đó Tề Lâm lúc nào cũng thất thần, dù bản thân y hiểu sự thật này chẳng thể thay đổi, thế nhưng y làm sao có thể chịu được. Người y yêu thương thực sự đã ch.ết, y lại là người gián tiếp gây ra.
Y luôn tự trách chính mình.
Y thật sự không cam tâm việc cậu đã ra đi như thế.
Y ước gì bản thân có thể là người thay thế, ước rằng bản thân mới là kẻ hiện tại đang nằm trong quan tài, dưới vài tấc đất và nằm im. Nếu như thật sự có thể đánh đổi, thì y nguyện sẽ dùng tính mạng này để đối lấy một người như Hạ Thành có thể sống tiếp.
“Không còn cách nào khác hay sao?” Y ngẩng mặt lên trời “Anh thật sự cứ ra đi như vậy sao?”
“Anh à...em phải làm sao đây?”
Y ngồi phịch xuống, lấy tay vò đầu, y ngày càng cảm thấy căm ghét chính bản thân mình và cảm thấy bản thân thật sự quá tội lỗi và đáng trách.
Thế rồi y lại đứng lên rời khỏi khu nhà ở tạm, đây là khu nhà mà nhóm người đồng nghiệp với Hạ Thành và cả cậu ấy thường tới lui để dưỡng thương trong những lần bị thương trước đây. Sau khi trận chiến kia kết thúc, nơi ở cũ bị tàn phá vô cùng nặng nề, thành ra bọn họ cũng không thể ở lại nơi đó được.
Dù sao thì, bọn họ đều là sát thủ.
“Cậu làm sao thế? ” Giọng nói trầm trầm thấp thấp phát ra từ phía trên đỉnh đầu của y khi y đang ngồi thẫn thờ trên vỉa hè phía trước là đoạn đường đầy xe cộ.
Ở vỉa hè cách mặt đường khá xa là những chiếc ghế dành cho những người tập thể dục ngồi nghỉ ngơi, nhưng hôm nay một kẻ đang tuyệt vọng và cảm thấy tội lỗi đầy mình như y lại muốn ngồi ở đây, dù trước đây y chẳng ngồi vào chúng bao giờ.
Y cúi thấp đầu, mái tóc đen hơi dài một chút do gần đây y không muốn cắt đi cũng rũ xuống khiến y không nhìn ra có người đứng trước mặt cho đến khi người đó lên tiếng.
“Anh là...?” Y ngẩng đầu nhìn người nọ rồi hỏi.
Người nọ nhẹ nhàng mỉm cười “Không phải người quen, nhưng tôi thấy cậu trông khá buồn bã nên đi tới hỏi han thôi, tại tôi tò mò ấy mà.”
Y nghe vậy liền nhanh chóng đứng ra khỏi ghế, y định rời đi vì không muốn chia sẻ nỗi buồn với ai cả, có hỏi thì y cũng không trả lời, vì y không có thói quen đó.
“Cũng chẳng phải chuyện gì hay ho đâu, anh đừng quan tâm làm gì.” Y xoay người chân bước mấy bước ngắn.
“Nếu tôi nói tôi có thể giúp cậu hết u sầu thì sao?” Người nọ nhìn thẳng hỏi y.
Y vẫn tiếp tục bước đi.
“Nếu tôi nói, tôi có thể giúp cậu gặp người mình muốn gặp thì sao?”
Y hơi khựng lại nhưng liền nhớ ra trường hợp của chính mình sau đó tiếp tục bước đi.
“Kể cả khi người đó đã mất, tôi cũng có thể giúp cậu được đấy.”
Lần này lời nói của người kia thực sự khiến y phải để tâm, bước chân cũng dừng lại hẳn.
Y ngạc nhiên quay đầu lại, với ánh mắt nửa tin nửa ngờ, nếu như lời người đó nói là thật thì chẳng phải y sẽ có thể gặp lại cậu hay sao? Trong vài giây đầu y bất ngờ nhảy số, trong đầu hiện lên vô vàn ý nghĩ mà y chưa bao giờ biết được sẽ có lúc y phải nghĩ đến như thế này.
“Gặp được anh ấy...nghĩa là mình sẽ nói chuyện được với anh ấy...”
“Mình có thể nói cho anh ấy biết chuyện sẽ xảy ra ở tương lai. Như vậy thì...có nghĩa là...Mình có thể ngăn chặn sự ra đi của anh ấy sao?”
Đôi mắt y như bừng sáng hẳn lên, y phát hiện ra một việc quan trọng mà bản thân cần phải làm. Thế nhưng y không chắc người trước mặt là nói thật hay nói dối.
Vẻ mặt Tề Lâm bỗng trở nên vô cùng nghiêm túc, ngay tức khắc quay người lại đổi hướng đi nhanh đến trước mặt người nọ, cẩn thận hỏi “Anh nói thật chứ?”
“Đương nhiên là thật rồi, tôi nói đùa cậu làm gì?” Người nọ mỉm cười trông khá uy tín, có vẻ lời vừa nói ra hoàn toàn là sự thật.
“Nếu anh đã nói vậy... ngay bây giờ! Tôi cần anh giúp tôi ngay bây giờ có được không?”
Y nghe người nọ nói như vậy liền không nhịn được mà vội vàng thốt ra, y không thể chờ được nữa, y phải gặp Hạ Thành ngay lập tức.
Thế nhưng quả nhiên ông trời chẳng cho không ai cái gì, y chưa kịp nóng lòng suy nghĩ bản thân nên nói như thế nào khi gặp lại cậu thì người nọ đã nói một câu khiến y phải tính toán lại quyết định của bản thân.
“Từ từ đã chứ, tôi có thể giúp cậu, thế nhưng với một điều kiện...đó là cậu cũng phải giúp tôi.”
“Được, anh muốn tôi giúp như thế nào?”
Y vừa dứt lời, người nọ đưa cho y một tờ giấy, trong đó có ghi tên, địa chỉ, số điện thoại hẳn là của người kia.
“Ngày mai theo địa chỉ này đến gặp tôi, rồi cậu sẽ biết tôi muốn cậu giúp tôi chuyện gì.”Người nọ mỉm cười nhè nhẹ “Nếu như cậu không thấy ai ở đó, có thể gọi vào số điện thoại tôi đã ghi trong giấy.”
Nói xong người nọ cũng quay đi, thế nhưng có vẻ người này chưa chắc chắn lắm nên đi được hai bước liền vội vã quay lại nhắc nhở với ánh mắt vô cùng chờ mong “Nếu cậu thật sự muốn sự trợ giúp của tôi thì nhớ phải tìm đến địa điểm này đấy!” nói xong mới thật sự đi khỏi.
Tề Lâm chờ người đó đi sắp khuất tầm mắt rồi mới nhìn xuống tờ giấy. Đọc lên một chút:
“Lý Nhất Quân...là tên anh ta nhỉ?”
Y nhướn mày, quay lên nhìn về phía xa xa. Lúc này bóng người kia sớm đã không còn thấy nữa, y tự hỏi chính mình “Anh ta...mình thật sự có thể tin tưởng anh ta sao?”
Updated 84 Episodes
Comments
Kim Anh Nguyễn
/Smile//Smile//Smile//Smile/
2024-11-20
2
Nguyễn Thị Nhi
/Smile//Smile//Smile/
2024-11-20
3
Như Quỳnh
Sao mới vô đã đao lòng thế lày🥲
2024-02-11
3