Chương 3. Thích khách

    Mọi người thấy vương gia đã ra mặt cũng nhanh chóng thu lại tâm tình. Ở đây có người là đồng minh với hắn, cũng có người đối địch với hắn, nhưng tất cả chỉ ngấm ngầm đấu đá hãm hại bên trong chứ không hề tỏ ra mâu thuẫn ở mặt ngoài. Đó không phải một quyết định khôn ngoan.

    Diêu Thanh Quân nhận thấy không khí đã ổn định trở lại thì thần sắc cũng quay về với dáng vẻ ôn hòa thường ngày. Hắn nâng tay miết nhẹ cánh phong lan trong lòng, cười nói.

    - Cái danh đệ nhất tài tử Kinh Thành này quả thực không ngoa, kể cả suy nghĩ cũng vượt xa so với phàm phu tục tử. Người được công tử để mắt tới, ắt hẳn sẽ nhận được những thứ tốt đẹp nhất trên đời.

    Bốn chữ “phàm phu tục tử” được hắn cố tình nhấn mạnh, trực tiếp thể hiện quan điểm của mình đang nghiêng về phía nào, đồng thời thị uy với những người đang có mặt. Quyền lực của Diêu Thanh Quân trong thế cục này có thể nói ngang bằng với hoàng đế đương triều, chỉ khác nhau mỗi danh phận mà thôi. Nếu không cũng không cần phải giằng co với thánh thượng một thời gian dài như vậy. Không cần biết những người kia suy nghĩ thế nào, lời Diêu Thanh Quân hắn nói mới chính là đạo lý.

    Người thông tuệ như Viên Thư Nhiên chắc chắn cũng sẽ nhận ra hàm ý này, không khách khí bật cười lên thành tiếng. Khuỷu tay y chống xuống mặt đàn, hơi nghiêng người tì cằm lên bàn tay, bộ dạng có chút lười biếng. Viên Thư Nhiên cất lời, khẽ khàng đến mức cứ như chỉ để chính mình nghe, nhưng Diêu Thanh Quân vẫn nghe được không sót một từ nào.

    - Kẻ hèn này ngày ngày làm bạn với thi phú ca từ, không dám tự nhận mình có trân bảo gì quý giá. Duy nhất chỉ có chân tâm này, nguyện cho người trong lòng một đời an yên không gợn sóng, ngày đông có than hồng sưởi ấm, xuân về có hoa nở chim ca.

    Tầm mắt của Diêu Thanh Quân hướng về phía người sau bức màn, do tư thế mà cả cơ thể tạo thành một đường cong thanh nhã đẹp mắt. Tóc dài mềm mại rũ xuống thắt lưng, vòng eo tinh tế nhỏ nhắn. Vương gia nghe thấy mấy lời kia, cong khóe môi nhẹ cười một cái. Nụ cười đặc biệt có hàm ý, không biết là đang tán thưởng Viên Thư Nhiên nhiều hơn hay là tự giễu đối với bản thân mình nhiều hơn.

    - Vương gia, cẩn thận!

    Bỗng nhiên, tiếng thét trầm khàn của thủ hạ thân cận Trác Minh vang lên kéo theo tình trạng trong Phiến Hoạn Lâu hỗn loạn vô cùng. Một tốp người cầm kiếm xông vào, lấy Diêu Thanh Quân làm trung tâm bao vây thành vòng phía ngoài.

    Bọn người kia toàn thân y phục màu đen, lại mang khăn che mặt, đôi mắt lộ ở bên ngoài tỏa ra sát khí đằng đằng nhìn chằm chằm Diêu Thanh Quân. Mọi chuyện diễn ra quá nhanh, một người trong số họ cầm kiếm lao thẳng tới ngay khi Trác Minh lên tiếng, vừa xuất chiêu đã nhắm đến chỗ chí mạng.

    Đồng tử Diêu Thanh Quân co rút lại, kịp phản ứng nghiêng thân né tránh mũi kiếm kiếm hướng về mình, đồng thời lui đến gần chỗ Trác Minh vừa mới chạy qua.

    Chủ tớ hai người lưng đối lưng, Diêu Thanh Quân nhận lấy bảo kiếm từ Trác Minh, ánh mắt sắc lạnh. Hắn nhìn một vòng người, cười nhạt.

    - Chủ tử của các người mới đó mà đã hết kiên nhẫn rồi à? Không muốn chơi trò mèo vờn chuột với ta nữa sao?

    Vừa dứt lời, Diêu Thanh Quân không hề đôi co mà tung người gia nhập vào vòng chiến, Trác Minh ngay bên cạnh cũng không nhiều lời chém giết chẳng hề nương tay.

    Mọi thứ bỗng chốc trở nên hỗn loạn, tiếng đao kiếm va vào nhau và tiếng người kinh hô cứ vang lên không dứt. Một nửa số người trong tửu lâu tuy rằng có quan hệ hợp tác dây mơ rễ má với Diêu Thanh Quân, còn là mệnh quan triều đình nhưng hầu hết đều là văn nhân tay trói gà không chặt, vừa thấy tình hình thì nháo nhác rời đi. Dù sao thì nơi này nhộn nhịp đông người, vương gia có muốn truy cứu cũng chưa chắc đã nhìn thấy bọn họ.

    Viên Thư Nhiên bình tĩnh đứng dậy lùi sát vào góc tường, giữ cho mình cách xa vòng chiến hết sức có thể. Y đang đứng ở vị trí bất lợi, vì thế không thể chạy ra ngoài. Bên trong màn là vách tường và một khoảng không nhỏ hẹp, phía ngoài lại là một đám người đang chém giết lung tung. Diêu Thanh Quân vừa rồi đứng trước màn nhung, nghiễm nhiên người tấn công hắn sẽ vậy lại từ chỗ này, cũng vô tình cắt đứt đường lui của Viên Thư Nhiên.

    Biểu tình của đại tài tử chẳng có gì nao núng, thậm chí trong đôi mắt phượng xinh đẹp còn ánh lên một tia hứng thú, nhìn xuyên thấu qua bức màn quan sát tình hình bên ngoài.

    Viên Thư Nhiên nhàn nhã khoanh hai tay trước ngực tựa vào trong tường, bộ dạng không hề phù hợp với tình cảnh hỗn loạn cách mình chẳng bao xa. Y âm thầm nghĩ ngợi trong lòng, làm người có quyền có thế cũng quá mệt mỏi rồi, tính mạng cứ như mành chỉ treo chuông.

    Tiếng đao kiếm va vào nhau chói tai, bên thái dương của Diêu Thanh Quân có một giọt mồ hôi rơi xuống. Vương gia là người cẩn thận lại tâm cơ, hắn đương nhiên sẽ không để cho tính mạng của mình bị uy hiếp dễ dàng.

    Ám vệ ẩn nấp trong tối lúc này cũng đã gia nhập vào cuộc chiến, nhân số hai bên rơi vào thế cân bằng. Trác Minh đã từng là môn chủ dẫn dắt một môn phái giang hồ, võ công xếp vào hàng tuyệt đỉnh. Diêu Thanh Quân xuất thân hoàng gia, lại là hoàng tử được sủng ái bậc nhất, nhận được sự dạy dỗ của đệ nhất cảnh vệ hoàng cung. Thế cho nên tư chất võ học của hắn cũng không phải tầm thường. Mà nhóm ám vệ này do hai người bọn họ thay phiên đích thân bồi dưỡng, không nói cũng biết thực lực như thế nào.

    Nhóm thích khách nhanh chóng rơi vào thế hạ phong, bọn chúng tức giận xuống tay càng thêm hiểm ác. Trong lúc chém giết tàn bạo hỗn loạn, Diêu Thanh Quân và Trác Minh đã bị tách ra xa.

    Thích khách còn lại vài tên, một người trong số họ liều mạng xông tới muốn dồn ép Diêu Thanh Quân vào góc tường. Giằng co qua lại, hai người đã đánh đến phía sau bức màn, tên thích khách xoay chuyển mũi kiếm dồn lực đánh tới, nhắm đúng chỗ hiểm phát động tấn công.

    Nhìn tình hình liền đoán được nhiệm vụ lần này của bọn họ đã thất bại, tên này chẳng qua cũng chỉ là chó cùng rứt dậu muốn thử vận may mà thôi.

    Diêu Thanh Quân trầm ổn nâng kiếm đối kháng, hai thanh kiếm va vào nhau với lực độ kinh người. Cùng lúc đó khi vương gia lách người né tránh đòn tấn công, mũi kiếm của thích khách lại vô tình chuyển hướng đánh tới một người khác.

    Viên Thư Nhiên vẫn luôn quan sát tình hình bên ngoài, thấy bọn họ cuối cùng cũng kéo vào đây thì mới nhíu chặt mày, lại càng lùi người vào sâu trong góc. Điều không muốn nhất cũng đã xảy ra, y chán nản nghĩ rằng bản thân thật xui xẻo, nhưng bù lại được tận mắt nhìn thấy hình dáng và gương mặt của vị vương gia vừa cùng mình mình đối đáp tài tình kia.

    Ngũ quan tinh tế như tượng tạc, mày rộng mắt sâu, ánh mắt thâm thúy cuốn hút phủ lên một tầng sát khí âm u lạnh lẽo. Thân hình hắn cao ngất đỉnh đạc, vai rộng eo có lực, từng chiêu thức đánh ra đều khiến cho đối phương không kịp trở tay. Trong tình cảnh này, Viên Thư Nhiên vẫn không nhịn được cảm thán. Ái chà, đúng thật là tài sắc vẹn toàn y như lời đồn.

    Cho đến khi nhìn được mũi kiếm sắc bén tựa như phát ra âm thanh đòi mạng đang lao nhanh về phía mình, tròng mắt xinh đẹp của Viên Thư Nhiên khẽ động, theo bản năng nhấc cánh tay lên. Thế nhưng chưa đợi y kịp làm gì, bên eo đã bị người ta nắm lấy rồi kéo vào trong một lồng ngực vững chắc.

    Mùi hương thanh dịu lập tức xông vào khứu giác, cả khuôn mặt nhỏ nhắn của Viên Thư Nhiên bị vùi vào trong lòng người kia. Tầm mắt đã bị hạn chế hoàn toàn, y chỉ nghe được âm thanh mũi kiếm cắt qua da thịt, người đang ôm mình hơi căng cứng cơ thể rồi lại nhanh nhẹn xuất một chiêu. Viên Thư Nhiên nghe thấy rất rõ ràng tiếng thíchkhách nặng nề ngã xuống.

Hot

Comments

Đỗ Trúc

Đỗ Trúc

2023-03-08

0

Toàn bộ
Chapter

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play