Tình thế nguy cấp, khi nhận thấy người thư sinh đa tài kia sắp sửa rơi vào nguy hiểm, Diêu Thanh Quân không thể suy nghĩ nhiều nhanh chóng ra tay cứu người. Hắn có thể cảm nhận được rõ ràng xúc cảm mềm mại dưới lòng bàn tay kể cả khi cách một lớp vải. Eo của người trong lòng thật là nhỏ, đến nỗi bản thân có thể nắm trọn trong tay.
Cánh tay của Diêu Thanh Quân bị chém trúng trong lúc cứu người lập tức túa máu ra, thấm ướt cả lớp y phục bằng tơ lụa thượng hạng. Hơi thở ấm nóng của Viên Thư Nhiên nhẹ nhàng phả ra quấn lên ngực hắn, bàn tay đặt ở eo y vẫn chưa rời đi.
Đám người bên ngoài được giải quyết sạch sẽ, Trác Minh gấp gáp xông vào thì bắt gặp tình cảnh hai nam tử đang ôm ấp nhau, dưới đất lại là tên thích khách đang nằm thoi thóp. Hắn không bày ra biểu cảm gì, bình tĩnh đi đến lôi tên kia dậy kéo khăn che mặt xuống, hướng về phía Diêu Thanh Quân cung kính mở lời.
- Vương gia, tên này xử lý thế nào?
Ánh mắt của Diêu Thanh Quân lia tới người đang chật vật bị Trác Minh giữ trong tay, nhìn rõ được biểu cảm đắc ý không hề sợ chết trên gương mặt hắn ta. Có lẽ tên đó cho rằng mình là người duy nhất còn sống sót, chắc chắn còn giá trị lợi dụng để giữ lại một cái mạng quèn. Diêu Thanh Quân cong môi cười nhạt, cất tiếng với giọng điệu cực kỳ ôn hòa.
- Ngươi tưởng rằng mình không nói, thì ta sẽ không biết người đứng sau sai khiến các người là ai ư? Thật là ngây thơ, giết hắn đi.
Biểu cảm của tên thích khách biến đổi, còn chưa kịp lên tiếng đã bị lưỡi kiếm sắc bén cắt ngang qua cổ họng, đến lúc chết mắt vẫn còn trợn to đầy vẻ không cam lòng.
Viên Thư Nhiên lặng lẽ thu lại châm độc vào trong ống tay áo, cất tiếng cười nhẹ giọng cất lời.
- Ơn cứu mạng của vương gia, Thư Nhiên vô cùng cảm kích. Hiện tại có thể phiền ngài buông ta ra được chưa?
Diêu Thanh Quân nhớ ra trong lòng còn ôm một người, hiếm có khi lúng túng vội vàng buông tay. Nhưng đến lúc thấy được gương mặt của người kia gần trong gang tấc, hô hấp của hắn dường như đông cứng lại, cứ như thế không hề phản ứng nhìn y chằm chằm.
Viên Thư Nhiên đã đứng cách ra một khoảng, Trác Minh đã cũng nhìn thấy y, sửng sốt vô cùng. Gương mặt nhỏ nhắn trắng nõn cực kỳ tinh xảo, sống mũi thẳng tắp, gò má cao cao, đôi môi mỏng màu hoa anh đào nhẹ nhàng cong lên thành một nụ cười nhàn nhạt. Mày kiếm sắc bén, đôi mắt… đôi mắt phượng lưu chuyển sóng tình, trong vô thức tản ra một loại thần sắc câu hồn mị hoặc.
Là một người tinh tế nhạy bén, Viên Thư Nhiên ngay lập tức nhận ra trạng thái bất thường của cả hai người. Y chẳng mảy may để ở trong lòng, hơi nghiêng đầu cong khóe mắt tươi cười rực rỡ, đôi con ngươi chẳng biết vô tình hay cố ý khe khẽ đẩy đưa, tựa như yêu nghiệt hiện thân dụ dỗ người ta sa đọa. Viên Thư Nhiên cất giọng trong trẻo, ngữ khí nửa thật nửa đùa.
- Diện mạo này của Viên Thư Nhiên không dám gặp người, đã dọa sợ vương gia rồi sao?
Diêu Thanh Quân nhanh chóng hoàn hồn, thu lại tất cả những cảm xúc thất thường vào sâu đáy mắt. Hắn bình tĩnh nở một nụ cười ấm áp ôn hòa, tầm nhìn vẫn không hề rời khỏi gương mặt tươi cười của Viên Thư Nhiên, điềm đạm lên tiếng.
- Công tử khiêm tốn quá rồi. Ta bất ngờ nhìn thấy một nam nhân mà lại có bộ dạng xinh đẹp như thế mới nhất thời khiếm nhã. Còn mong công tử bỏ qua cho.
Viên Thư Nhiên nhấc nhẹ mày kiếm, biểu cảm như vừa nghe thấy một chuyện gì thú vị vô cùng. Y thâm ý liếc nhìn Diêu Thanh Quân một cái, lại cong môi cười.
- Vương gia là người quyền cao chức trọng, làm sao tại hạ có lá gan truy cứu lỗi lầm của ngài. Những lời này của vương gia đừng nên nói để dọa ta thì hơn, Thư Nhiên nghe thấy mà sợ hãi.
Trong lời nói của người này có gai, đâm vào cõi lòng người ta vừa đau vừa ngứa. Không hổ danh là tài tử đệ nhất Kinh Thành, đối đáp thực sự sắc bén, rõ ràng là muốn ám chỉ hắn có quyền có thế muốn bắt nạt kẻ yếu đây mà. Đáy mắt Diêu Thanh Quân xẹt qua một mạt ý cười, chân thành lên tiếng.
- Được rồi, đại tài tử đừng chê cười ta nữa. Ta thực sự chỉ vô tình thôi, không hề có một chút ý muốn cợt nhả nào. Viên công tử tài hoa xuất chúng, hai ta cũng xem như có duyên tương ngộ ứng đối hợp nhau. Ngươi nể mặt ta yêu mến người tài, bỏ qua cho ta lần này đi.
Viên Thư Nhiên nghe tới đây thì híp mắt cười vô hại, bộ dạng ngoan ngoãn như một vật nhỏ đáng yêu, thu vào hết những móng vuốt bén nhọn vừa rồi. Tốc độ thay đổi sắc mặt của người này, thực sự không phải nhân vật đơn giản đâu. Y hé môi, trong ngữ điệu toát ra sự vui vẻ.
- Vương gia đã nói vậy thì cũng được thôi. Tại hạ cũng đâu phải người hẹp hòi như thế.
Trác Minh đứng bên cạnh khẽ cau mày quan sát hai người. Diện mạo này của Viên Thư Nhiên quá mức giống với vị kia, mà nhìn y cũng không phải người dễ bị bắt nạt. Nếu để Diêu Thanh Quân tiếp xúc với nam nhân này quá lâu, e rằng sẽ có điều không ổn. Hắn tạm thời thu lại tâm tình bất an, trầm ổn cất giọng nhắc nhở Diêu Thanh Quân, cũng là cắt đứt sự tương tác của hai người trước mặt.
- Vương gia, ngài bị thương rồi. Tình hình lộn xộn ở đây thuộc hạ sẽ cho người thu xếp, trước hết vương gia nên xử lý vết thương đi?
Diêu Thanh Quân nhàn nhạt liếc nhìn Trác Minh một cái, dù không bày tỏ sự tức giận hay trách móc nào nhưng hơi lạnh từ đáy mắt tỏa ra vẫn khiến da đầu Trác Minh run lên. Hắn thức thời ngậm miệng cúi đầu, chờ đợi Diêu Thanh Quân phân phó nhiệm vụ tiếp theo.
Đáy mắt Viên Thư Nhiên nhẹ động, hơi khó hiểu vì không khí chẳng mấy hòa hợp giữa chủ tớ hai người. Nhưng y không bận tâm được nhiều, lực chú ý rơi vào cánh tay bị thương đầy máu của Diêu Thanh Quân, nhẹ giọng.
- Vương gia vì cứu ta nên mới thành ra thế này. Thư Nhiên tài hèn sức mọn, trùng hợp có hiểu biết một chút y thuật, trong người cũng có ít thuốc trị thương. Nếu ngài không ngại, thì để ta xem thử?
Diêu Thanh Quân nhìn y một cái thật sâu, cuối cùng mới cười rộ lên ôn hòa đáp lời.
- Hiếm có dịp đệ nhất tài tử mở lời, ta cầu còn không được. Vậy thì chúng ta đi lên phòng bên trên đi.
Dứt lời, hắn quay sang nhìn Trác Minh vẫn im lặng đứng ngay bên cạnh, thái độ trở về với sự nho nhã thường ngày.
- Ngươi xử lý tình hình ở đây, bồi thường thiệt hại cho chưởng quầy, đừng để người ta khó xử.
Đôi mắt hẹp dài thâm thúy của Diêu Thanh Quân có hơi nheo lại, phảng phất khí tức nguy hiểm khiến người ta không rét mà run. Giọng nói của hắn vẫn đều đều như cũ, thậm chỉ còn pha lẫn một chút ý cười.
- Báo chuyện này lên quan phủ, gửi cả lời thăm hỏi của ta. Bản vương muốn xem xem mấy lão già đấy giải thích chuyện như thế nào. Đường đường là mệnh quan triều đình quản lý trị an, thế mà hoàng thân quốc thích gặp phải ám toán lại cong chân bỏ chạy. Ha, cho rằng ta rộng lượng không truy cứu hay nghĩ bổn vương hoa mắt không nhìn thấy bọn họ cũng có mặt ở đây?
Trác Minh đáp một tiếng, đưa mắt nhìn thoáng qua hai người rồi lui đi làm những việc Diêu Thanh Quân đã giao. Trong lòng hắn hiểu rõ vương gia đang muốn nắm lấy cơ hội từ trong nguy hiểm này, thị uy và răng đe những ai đang ở phe đối nghịch.
Không gian máu me tan tóc chỉ còn lại hai người đưa mắt nhìn nhau. Diêu Thanh Quân tham gia chém giết, dù không bị thương nhiều nhưng trên y phục cũng đã loang lổ những vệt máu của kẻ thù. Chỉ có Viên Thư Nhiên, toàn thân thanh y tao nhã vẫn không vương chút dơ bẩn nào, hoàn toàn là bộ dáng không dính khói lửa nhân gian.
Y nghiêng đầu, nâng tay làm thành một tư thế mời khẽ cười với Diêu Thanh Quân.
- Chúng ta cũng đi thôi. Thời gian của vương gia quý báu, ta không dám chậm trễ.
Diêu Thanh Quân cũng khẽ cười, không khách khí tao nhã cất bước đi. Hai người một trước một sau di chuyển đến lầu trên, vào lại gian phòng mà vương gia đã đặt trước đó.
Updated 39 Episodes
Comments