chap 3

Lâm Chính Thần chìm vào trầm ngâm, anh nhìn cô với vẻ mặt kiên định:

- Anh cam tâm tình nguyện vì em mà trở thành người đàn ông của gia đình, nên chúng ta đừng nhắc đến những chuyện đó nữa.

Cô ngồi bật dậy, tay cô nắm lấy tay anh, bàn tay anh hở ra chừa chỗ để tay cô đan vào, cô nhẹ giọng nói:

- Em không muốn thế, em muốn thấy được dáng vẻ của anh khi anh thực hiện ước mơ của mình, muốn thấy được nụ cười rạng rỡ của anh khi các ca phẫu thuật thành công, vậy nên anh quay lại bệnh viện đi, có được không?

Anh nắm chặt lấy tay cô, ngập ngừng lên tiếng hỏi:

- Có phải em thấy anh phiền nên muốn đuổi anh về lại bệnh viện, phải không?

Cô vươn tay gõ lên trán anh, giả vờ tức giận, hậm hực:

- Anh đừng có mà bẻ ý nghĩa câu nói của em.

Anh cong cong khóe môi, ôm lấy eo cô, cả người như một con mèo lười cao quý luôb quấn quít bên chủ nhân, ngọt giọng:

- Được rồi mà, đợi qua một tuần nghỉ phép này cái đã, đến khi em đi làm lại thì anh lại trở về bệnh viện.

Cô nghịch tóc anh, nghe anh nói vậy thì có chút thắc mắc:

- Anh không cần nộp đơn xin việc sao? Đáng lí giờ anh nên nộp đơn, tới tuần sau vừa kịp đi làm luôn.

Anh vùi đầu vào eo cô dụi dụi vài cái, kiêu ngạo đáp lời:

- Viện trưởng bệnh viện đó liên hệ bảo anh đi làm lại lâu rồi, mà tại anh chưa đồng ý. Lần này, ông ấy biết anh chấp nhận chắc sẽ mừng lắm đây.

Nghe giọng điệu cao ngạo của anh, cô chỉ biết nhịn cười, vuốt ve mái tóc anh, thỏ thẻ:

- Em biết anh vẫn luôn lợi hại mà.

Hai người trò chuyện hồi lâu thì trời cũng đã sập tối, Lâm Chính Thần tiếp tục công việc của mình, nấu cơm cho cô. Hai người ngọt ngào dùng bữa, sau đó anh âm thầm rửa sạch đống bát dĩa, vừa bước ra phòng khách thấy cô đang nằm sấp trên ghế sofa, anh tiến đến gần:

- Đừng nằm, như vậy không tốt cho cơ thể đâu.

Cô ngoan ngoãn nghe lời anh mà ngồi dậy, hai người một đứng một ngồi trừng mắt nhìn nhau chằm chằm, thời gian chậm rãi trôi, cô vươn tay ra, anh liền theo thói quen tiến đến ôm cô lên, là kiểu thường dùng cho ẵm em bé. Cô dựa vào vai anh, rầu rĩ nói:

- Muốn đi bộ, nhưng em lười.

Lâm Chính Thần cười, tiếng cười trầm ấm vang vọng trong tai cô, anh chỉnh lại tư thế ẵm cô, lên tiếng:

- Vậy để anh ẵm em đi.

Nói rồi, anh ẵm cô ra khỏi nhà, đi rảo bước trong sân vườn của căn nhà, cô vẫn luôn dựa đầu vào vai anh, cảm nhận sự vững chãi mà người đàn ông này đem lại, chỉ đi có vài phút anh đã ẵm cô vào lại nhà, Vũ Lạc Nguyệt ngước mặt lên, ngơ ngác nhìn anh:

- Chỉ đi một chút thôi sao?

Anh ẵm cô lên lầu, vừa đi vừa đáp lời cô:

- Ừm, ban đêm sẽ có sương xuống, nếu đi lâu quá thì sáng mai em sẽ bị cảm lạnh.

Lâm Chính Thần đặt Vũ Lạc Nguyệt trước cửa phòng sách, nơi mà cô thường ở để làm việc, cô thấy anh bỏ lại mình trước cửa phòng, sau đó quay lưng liền đi, Vũ Lạc Nguyệt lên tiếng gọi:

- Lâm tiên sinh, anh tính bỏ lại vợ mình trong thư phòng rồi đi ngủ một mình sao?

Anh quay người lại nhìn cô, vẻ mặt sững sờ:

- Không phải bình thường em hay ở thư phòng sao? Anh tưởng hôm nay cũng thế.

Câu nói anh vừa dứt, tim cô liền nhói lên, thì ra bấy lâu nay cô lạnh nhạt đến anh nhiều như vậy, ngủ một mình đã tạo thành thói quen của anh luôn rồi, cô chạy nhanh sà vào lòng Lâm Chính Thần:

- Hôm nay không muốn ở thư phòng, à không, sau này cũng không ở.

- Sao vậy? - Anh thắc mắc.

Cô nắm lấy tay anh kéo vào phòng ngủ, lên tiếng đáp:

- Muốn ngủ cùng anh, không được sao?

Lâm Chính Thần hơi thẹn thùng:

- Ah.

Hai người thay nhau tắm rửa rồi lên giường ngủ, anh chủ động dang tay ra đón cô vào lòng, cô chui rúc vào lòng anh, dúi đầu vào ngực anh, lúc này Lâm Chính Thần nhẹ giọng thủ thỉ:

- Nguyệt Nhi.

Vũ Lạc Nguyệt ngước mắt nhìn anh, thắc mắc:

- Ân?

Anh xòe bàn tay mình ra, nhìn cô với ánh mắt mong cầu:

- Anh muốn nắm tay.

Cô sững sờ, mỉm cười tươi rồi vươn tay ra đan vào tay anh, thấy vẻ mặt đầy thỏa mãn của anh, cô lên tiếng hỏi:

- Tại sao anh thích nắm tay vậy? Từ lúc trước đã rất hay nắm tay em, đến bây giờ vẫn vậy.

Lâm Chính Thần nhìn hai bàn tay đan nhau, anh cười cười đáp:

- Nắm tay rất có lợi cho tim mạch, bên cạnh lợi ích giảm căng thẳng, nắm tay còn giúp chúng ta giảm huyết áp.

Thấy cô đang chăm chú lắng nghe lời mình nói, anh nói tiếp:

- Khi siết chặt bàn tay với người mình yêu thương, chúng ta không chỉ giải tỏa căng thẳng, gắn kết tình yêu mà còn giúp trái tim cảm nhận được một cảm giác thoải mái.

Vừa dứt lời, thì anh đã thấy cô chìm vào giấc mộng, anh chỉ đành bất lực đắp chăn cho cô, sau đó đặt một nụ hôn nhẹ lên trán cô, thầm thì:

- Khoa học là vậy, nhưng anh nắm tay em chỉ vì cảm thấy hạnh phúc, bởi vì anh muốn bảo hộ em. Ngủ ngon, bảo bối.

Hot

Comments

So Lucky I🌟

So Lucky I🌟

Ngọt sâu răng lunnn

2022-10-06

0

Toàn bộ

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play