Chương 3: Quái vật biến chủng

Dù là tiết trời mùa Hè, thành phố vẫn không sáng hơn và bị bủa vây bởi một lớp sương mù dày đặc. Cái nóng của mùa Hè vẫn không thể làm dịu đi cái lạnh nơi đây.

Một luồng hơi lạnh chạy dọc sống lưng Thanh Nguyên. Chiếc xúc tu xuyên thẳng qua Tuấn Dũng khiến anh hoàn toàn bất ngờ, kinh ngạc. Cậu ta đã cố giãy dụa thoát khỏi đó nhưng không thể. Chiếc xúc tu mọc thêm gai xung quanh nó, xuyên thủng da thịt của Tuấn Dũng, sự phản kháng cuối cùng cũng yếu ớt dần và tắt hẳn.

Những người bên trong cửa hàng tiện lợi kinh hãi, chạy tán loạn, nắp sau những chiếc kệ trưng bày. Chiếc xúc tu thu về, rút khỏi cơ thể của Tuấn Dũng, cậu ta sõng soài trên nền đất lạnh lẽo, hai mắt vẫn trợn ngược và mở to. Lồng ngực cậu ta bị thủng một lỗ lớn to như nắm đấm, máu rất nhanh đã chảy thành một vũng lớn.

Không dừng lại ở đó, chiếc xúc tu vẫn tiếp tục quơ sang xung quanh, đánh đổ các kệ trưng bày, các hàng hoá đổ lăn lóc trên sàn. Thêm một tiếng "xoảng" vang lên, đánh vỡ cửa kính, nó đánh về phía Thanh Nguyên. Anh lập tức nhảy sang bên tránh, đòn tấn công của nó đánh nứt một phần mặt đường tráng nhựa. Lớp nhựa đường văng tung tóe.

Chiếc xúc tu thu về một lần nữa, Thanh Nguyên đưa mắt nhìn theo, tìm xem vị trí con quái vật thực sự đang ở đâu. Xúc tu thu về tầng hai của một ngôi nhà bốn tầng. Từ khung cửa sổ nhỏ gần ban công, một con mắt màu xanh lam ẩn sau trong bóng tối chớp nhẹ một cái, chiếc xúc tu lại tiếp tục được đánh ra.

Lần này, nó đánh về phía của Ngọc Ánh. Cô vẫn còn vô cùng sợ hãi, hai chân như bị đóng băng, khóa chặt ở vị trí đứng ban đầu. Chiếc xúc tu đánh mạnh từ trên xuống đỉnh đầu của Ngọc Ánh, Thanh Nguyên lập tức dùng sức bật sang, kéo cô tránh sang một bên. Đòn tấn công hụt đánh mạnh vào lớp nhựa đường thêm một lần nữa, một tiếng "rầm!" lớn khi nó tiếp xúc với mặt đất vang lên dữ dội.

Ngọc Ánh lạnh lùng giờ vẫn thần người ra đó. Thanh Nguyên kéo cô đứng dậy, kéo mặt cô cách mặt mình chỉ cách một khoảng ngắn, chỉ vài xăng ti mét, anh hét lớn: "Cô sao vậy?"

Đến giờ phút này, tâm trí của Ngọc Ánh như mới bừng tỉnh trở lại, cô nhìn về phía xúc tu. Nó đâm thẳng về phía Thanh Nguyên, cô lập tức đẩy anh ra xa, tách hai người ra. Đầu nhọn của nó cắm chặt và xuyên thủng qua lớp tường phía sau.

Bất giác, Thanh Nguyên lập tức thụp người xuống. Chiếc xúc tu đâm thẳng vào vị trí đầu ban đầu của anh. Lần này, có lẽ con quái vật thấy không thể hạ gục được Thanh Nguyên, nó sử dụng thêm một xúc tu nữa để tấn công anh.

"Chạy!" Thanh Nguyên hét lớn, luồn lách cùng Ngọc Ánh chạy về phía con hẻm ban đầu.

Không thể đứng trơ mắt nhìn con mồi của mình chạy trốn một cách hoàn hảo như vậy. Con quái vật cử động, dường như, tầng hai ngôi nhà không đủ sức chứa nó, bức tường xung quanh nứt ra, đổ sập xuống. Cơ thể to lớn, đồ sộ của nó dần hiện lên trong lớp bụi bê tông mờ ảo. Nó to lớn không phải vì những thớ cơ, mà vì những đoạn xương khắp cơ thể to bất thường, lộ xả ra ngoài. Từ vẻ ngoài, cách thức di chuyển bốn chân và cái đầu trong quen thuộc, nó là một con mèo biến chủng.

Thân hình của nó đầy xương xẩu, cao khoảng bốn mét. Cái đầu vẫn nguyên vẹn nhưng phần cằm của nó như bị chẻ đôi, tách nhau hai bên, được nối lại bằng một lớp màn mỏng. Những chiếc răng nhọn và sắc hai bên hàm chĩa thẳng lên trên; phần răng phía trên mọc ra hai chiếc răng nanh to và dài như con hổ thời tiền sử. Nó gần như không có mũi, phần xương bị lõm vào trong có lẽ là mũi của nó, trên đó vẫn còn dính vài giọt nước sền sệt như nước mũi. Hai mắt to bốn quả bóng đá gộp lại; màu xanh lam. Trên lưng nó có đến bốn chiếc xúc tu nhọn và đầy gai. Đuôi dài khoảng bốn mét; phần cuối chiếc đuôi nhọn hoắc. Nó gầm lên một tiếng sau khi bức tường hoàn toàn đổ sập.

Khi vừa chạy vừa quay lại nhìn, Thanh Nguyên thêm một phen kinh hoàng khi nhìn thấy hình dạng thật sự của con quái vật luôn muốn tấn công anh. Con mèo biến chủng di chuyển nhanh nhẹn trên các ngôi nhà, đuổi theo Thanh Nguyên và Ngọc Ánh. Nó đi đến đâu, các ngôi nhà đổ sập đến đó.

Đi theo đoạn đường ban đầu đi, cả hai lại một lần nữa lạc vào một mê cung với chằng chịt những ngã rẽ khác nhau. Theo cảm tính, Thanh Nguyên chạy theo đoạn đường trong trí nhớ của mình. Nhưng dường như ông trời đang trêu đùa với anh. Đoạn đường cũ đã bị bịt kín lại bởi đống bê tông đổ nát.

"Bị chặn đường rồi!" Thanh Nguyên quay sang Ngọc Ánh, giọng nói gấp gáp.

"Đường này!" Ngọc Ánh im lặng vài giây không đáp. Một lúc sau, cô chỉ vào một nhánh hẻm, vội nói rồi chạy vào trong.

Tiếng rầm rập, đổ sập sau lưng ngày một lớn dần và đến gần. Không suy nghĩ thêm, Thanh Nguyên vội vã theo sau Ngọc Ánh, không màng quan tâm đến con hẻm này sẽ dẫn sang đâu.

...***...

Tại cửa hàng tiện lợi.

Con quái vật đã rời đi, để lại đó một đống đổ nát và bụi bẩn. Không gian yên bình dần quay trở lại. Ông Đức chậm rãi bước ra từ sau các quầy hàng, cẩn thận ngó nghiêng xung quanh. Đảo mắt về phía tầng hai tòa nhà đối diện, giờ đây, nó chỉ là đống hoang tàn.

"Con quái vật đó nó đi rồi." Ông Đức vẫy tay kêu gọi mọi người ra ngoài khi quan sát kĩ lưỡng.

"Giờ tính sao đây? Tuấn Dũng chết rồi!" Một cậu thanh niên sợ hãi đi ra từ phía sau quầy hàng, không dám nhìn trực diện vào thi thể.

Vốn dĩ, con quái vật này là nằm ngoài dự liệu của tất cả mọi người. Họ chỉ nghĩ rằng, đối thủ mình phải đối mặt chỉ có duy nhất một thứ biến chủng, đó là lũ zombie. Nào ngờ con quái vật xuất hiện, giết chết Tuấn Dũng.

"Vậy… còn hai người kia thì sao?" Cậu thanh niên còn lại lên tiếng hỏi, ánh mắt nhìn ra phía bên ngoài cửa hàng tiện lợi.

"Mặc kệ bọn họ đi." Người đàn ông trung niên đứng bên cạnh ông Đức lên tiếng. "Dù gì, có thể họ đã biết được có chuyện chẳng lành nên không bén mảng vào đây mà để chúng ta vào trước. Có thể hai người họ mục đích là để chúng ta làm mồi nhử thôi."

"Nhưng mà…"

Không để cho cậu thanh niên nói hết câu, ông Đức đã túm lấy cổ áo cậu ta: "Ông Huy nói đúng đó. Nhiều khi mục đích của hai người họ là vậy. Để chúng ta vào trong này, nếu an toàn thì sẽ vào theo, còn không, chúng ta sẽ chết thay, còn thức ăn sẽ bị hai người họ lấy đi hết."

"Không không, Ngọc Ánh không phải là người như vậy." Cậu thanh niên lắc đầu quầy quậy.

"Thiện Nhân, mày tỉnh lại đi! Tao biết mày thích con nhỏ Ngọc Ánh nhưng mày đâu thể biết được là nó có đang hại mình không!" Lần này, không phải ông Đức mà là bạn của Thiện Nhân - Gia Hưng đánh thẳng vào mặt một cú làm cậu ta chao đảo tựa cả người vào quầy hàng.

Sau cú đấm, tất cả những người khác chia nhau ra, liên tục lấy thức ăn, nước uống cho vào balo trong khi Thiện Nhân vẫn ngồi đó, lắc đầu, miệng luôn lẩm bẩm: "Không, Ngọc Ánh không làm vậy! Không…"

Từ lúc ý kiến rời khỏi nhà xuất bản lấy thức ăn được nêu ra, ông Đức và ông Huy đã bàn luận với nhau, cả hai không thích Thanh Nguyên. Họ không thích khi mọi người dường như nghe theo tất cả những chỉ dẫn của Thanh Nguyên trong khi họ là người đề ra. Họ ranh ghét tại sao Thanh Nguyên lại tỏ vẻ bản thân mình như đội trưởng, mà đứng đó ra lệnh này nọ? Nếu con quái vật không xuất hiện và đuổi theo Thanh Nguyên và Ngọc Ánh, có lẽ ông Đức và ông Huy đã thực hiện hành vi hãm hại hai người họ để tất cả mọi người trong nhà xuất bản đều nghe theo lời họ.

Số phận trớ trêu, lại để cho hai người họ không cần tốn công thực hiện kế hoạch của mình mà vẫn đi đến kết quả… Thanh Nguyên bị sát hại, rơi vào nguy hiểm.

Chỉ vài phút trôi qua, họ cho tất cả những vật dụng cần thiết vào balo, cẩn thận quan sát tình hình bên ngoài cửa hàng tiện lợi. Hoang tàn, vắng vẻ, sự chết chóc tiềm ẩn là những gì họ có thể cảm nhận được vào thời khắc này.

Không bất kỳ dấu hiệu nào cho thấy zombie và quái vật đang lẩn quẩn đâu đây, ông Đức và ông Huy chỉ đạo hai người còn lại, tiếp tục bước đi, quay về nhà xuất bản. Đi một lúc, đến con hẻm - lối đi ban đầu đã bị bịt kín, ông Đức quay sang nhìn một lượt các thành viên trong nhóm.

"Bị cản đường rồi, tìm đường khác thôi." Ông Đức đặt tay lên những đống bê tông đổ nát trước mặt, cảnh giác nhìn xung quanh nói.

"Tôi biết còn một đường có thể dẫm chúng ta về vị trí của nhà xuất bản." Gia Hưng đứng trước ngã rẽ vào một nhánh hẻm, chỉ tay vào trong. "Đường này có thể dẫn ta đi về đó."

"Vậy cậu đi trước dẫn đường đi." Ông ta phất tay ra hiệu cho Gia Hưng. Cậu ta lập tức vào trong từng thành viên chậm rãi bước theo sau.

Con hẻm chật hẹp đầy rác và xác động vật, bốc đầy mùi hôi thối. Độ rộng chỉ khoảng hơn một người một chút, nếu hai người đi ngược chiều nhau, họ phải lách sang bên để tránh nhau. Con hẻm dài và ngoằn ngoèo, tựa như vô tận. Hết rẽ trái rồi đến rẽ phải, đi một lúc, rời khỏi nhánh hẻm, toà nhà của nhà xuất bản đứng sừng sững trước mặt họ. Ông Đức lập tức tiến lên trước, dùng thanh sắt trên tay gõ vào hàng rào chắn bên ngoài. Hai vật kim loại va vào nhau phát ra âm thanh leng keng, chỉ một lúc, một người khoảng hai mươi tuổi bước ra, mở cổng rào.

Sau khi nhóm người tìm kiếm thức ăn an toàn trở vào trong, ai nấy đều háo hức, xếp hàng ngay ngắn, đón lấy thức ăn, nhai liên tục sau nhiều ngày bị bỏ đói. Đến khi ai cũng nạp đủ năng lượng, một người phụ nữ trung niên cất giọng hỏi: "Cần hai cậu kia với một cô gái đâu?"

Tưởng chừng như không ai hỏi đến vấn đề này, nào ngờ, người phụ nữ này lại lên tiếng hỏi khiến ông Đức hơi sững người, cả nhóm đưa mắt nhìn nhau. Ông ta lập tức thuật lại một phần sự thật pha lẫn với câu chuyện mình bịa ra, vẻ mặt cố tỏ vẻ thương xót: "Cậu trai trẻ học sinh đó… chết rồi."

"Cái gì!?" Người phụ nữ không giấu được vẻ ngạc nhiên, nói lớn, thu hút sự chú ý của tất cả mọi người vào câu chuyện.

"Phải." Ông Đức gật đầu, cố tỏ vẻ buồn bã, hạ thấp giọng. "Tất cả là do cậu thanh niên kia và con bé học sinh."

"Hả? Sao lại tại hai người họ?"

Chapter
1 Chương 1: Bùng phát
2 Chương 2: Khởi đầu
3 Chương 3: Quái vật biến chủng
4 Chương 4: Chạy thoát
5 Chương 5: Trú ẩn
6 Chương 6: Tìm cách
7 Chương 7: Bị thương
8 Chương 8: Bộ mặt thật
9 Chương 9: Gặp gỡ
10 Chương 10: Không phải đang giận tôi sao?
11 Chương 11: Tại sao lại tin tôi?
12 Chương 12: Hiểu lầm
13 Chương 13: Sự hoài nghi
14 Chương 14: Tiếng động lạ
15 Chương 15: Kịp lúc
16 Chương 16: Vật quan trọng
17 Chương 17: Con tim loạn nhịp
18 Chương 18: Hy vọng
19 Chương 19: Thành phần bất hảo
20 Chương 20: Vụ ẩu đả
21 Chương 21: Xô xát
22 Chương 22: Trở thành nghi can
23 Chương 23: Ba nghi phạm
24 Chương 24: Gục ngã
25 Chương 25: Điều bí mật
26 Chương 26: Đổ oan
27 Chương 27: Vượt ngục
28 Chương 28: Đối đầu
29 Chương 29: Viếng thăm
30 Chương 30: Trả thù (1)
31 Chương 31: Trả thù (2)
32 Chương 32: Trả thù (3)
33 Chương 33: Trả thù (4)
34 Chương 34: Trả thù (5)
35 Chương 35: Trả thù (6)
36 Chương 36: Trả thù (7)
37 Chương 37: Trả thù (8)
38 Chương 38: Trả thù (9)
39 Chương 39: Trả thù (10)
40 Chương 40 Trả thù (11)
41 Chương 41: Trả thù (12)
42 Chương 42: Bốn người bí ẩn
43 Chương 43: Tạm biệt
44 Chương 44: Lời khẩn cầu
45 Chương 45: Đối đầu với tên sát nhân
46 Chương 46: Cựu học sinh
47 Chương 47: Thi thể chất đống
48 Chương 48: Hai người bí ẩn
49 Chương 49: Bức thư tay
50 Chương 50: Phần dạ dày
51 Chương 51: Có sóng wifi
52 Chương 52: Đỉnh cao của sự trả thù
53 Chương 53: Bảng danh sách
54 Chương 54: Hy vọng vụt tắt
55 Chương 55: Có tham gia không?
56 Chương 56: Cảm giác quen thuộc
57 Chương 57: Tiếng động lạ
58 Chương 58: Không muốn đánh mất
59 Chương 59: Trọng thương
60 Chương 60: Cú tát
61 Chương 61: Nghe theo cô ấy
62 Chương 62: Người xấu cứ để tôi làm
63 Chương 63: Vật quan trọng, người quan trọng
64 Chương 64: Tách rời
65 Lời bạt
66 Giới thiệu tác phẩm mới
Chapter

Updated 66 Episodes

1
Chương 1: Bùng phát
2
Chương 2: Khởi đầu
3
Chương 3: Quái vật biến chủng
4
Chương 4: Chạy thoát
5
Chương 5: Trú ẩn
6
Chương 6: Tìm cách
7
Chương 7: Bị thương
8
Chương 8: Bộ mặt thật
9
Chương 9: Gặp gỡ
10
Chương 10: Không phải đang giận tôi sao?
11
Chương 11: Tại sao lại tin tôi?
12
Chương 12: Hiểu lầm
13
Chương 13: Sự hoài nghi
14
Chương 14: Tiếng động lạ
15
Chương 15: Kịp lúc
16
Chương 16: Vật quan trọng
17
Chương 17: Con tim loạn nhịp
18
Chương 18: Hy vọng
19
Chương 19: Thành phần bất hảo
20
Chương 20: Vụ ẩu đả
21
Chương 21: Xô xát
22
Chương 22: Trở thành nghi can
23
Chương 23: Ba nghi phạm
24
Chương 24: Gục ngã
25
Chương 25: Điều bí mật
26
Chương 26: Đổ oan
27
Chương 27: Vượt ngục
28
Chương 28: Đối đầu
29
Chương 29: Viếng thăm
30
Chương 30: Trả thù (1)
31
Chương 31: Trả thù (2)
32
Chương 32: Trả thù (3)
33
Chương 33: Trả thù (4)
34
Chương 34: Trả thù (5)
35
Chương 35: Trả thù (6)
36
Chương 36: Trả thù (7)
37
Chương 37: Trả thù (8)
38
Chương 38: Trả thù (9)
39
Chương 39: Trả thù (10)
40
Chương 40 Trả thù (11)
41
Chương 41: Trả thù (12)
42
Chương 42: Bốn người bí ẩn
43
Chương 43: Tạm biệt
44
Chương 44: Lời khẩn cầu
45
Chương 45: Đối đầu với tên sát nhân
46
Chương 46: Cựu học sinh
47
Chương 47: Thi thể chất đống
48
Chương 48: Hai người bí ẩn
49
Chương 49: Bức thư tay
50
Chương 50: Phần dạ dày
51
Chương 51: Có sóng wifi
52
Chương 52: Đỉnh cao của sự trả thù
53
Chương 53: Bảng danh sách
54
Chương 54: Hy vọng vụt tắt
55
Chương 55: Có tham gia không?
56
Chương 56: Cảm giác quen thuộc
57
Chương 57: Tiếng động lạ
58
Chương 58: Không muốn đánh mất
59
Chương 59: Trọng thương
60
Chương 60: Cú tát
61
Chương 61: Nghe theo cô ấy
62
Chương 62: Người xấu cứ để tôi làm
63
Chương 63: Vật quan trọng, người quan trọng
64
Chương 64: Tách rời
65
Lời bạt
66
Giới thiệu tác phẩm mới

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play