World Perish: Thế Giới Diệt Vong
Nhà xuất bản KD, thành phố J, Việt Nam.
Một không gian rộng lớn với một mùi hương những trang sách mới thơm phức thoang thoảng trong nhà xuất bản, đồng thời cũng là nơi bán sách. Nhiều học sinh đủ mọi lứa tuổi lui đến vào ngày cuối tuần dẫn đến nơi đây đông nghẹt.
Thanh Nguyên đứng tại một tủ sách với tấm bảng dựng phía trên ghi dòng chữ “Sách mới”. Cầm lấy cuốn sách thể loại kinh dị với tấm bìa màu đen xen lẫn vài màu sắc khác trông nổi bật, gợi một cảm giác ma mị, huyền bí. Thanh Nguyên không biết đây là quyển sách thứ bao nhiêu anh xuất bản thành sách giấy. Anh là một trong những tác giả viết về tiểu thuyết kinh dị và trinh thám nổi tiếng nhất. Dù nổi tiếng nhưng không một ai biết khuôn mặt thật của Thanh Nguyên nên khi anh đứng sừng sững tại quầy, ai nấy cũng đều cầm sách của anh đi mà không hề hay biết tác giả đang đứng đây.
Mục đích Thanh Nguyên đến đây phần lớn không phải để quan sát xem sách mình có bán chạy không, mà anh chủ yếu đến đây để tìm mua vài quyển sách. Thanh Nguyên muốn thu thập thêm nhiều thông tin, dữ liệu để sáng tác thêm một quyển sách khiến người đọc không thể dừng lại trên từng trang giấy.
Bất chợt, một tiếng “rầm” vang lên dữ dội phía bên ngoài nhà xuất bản. Thứ âm thanh đó dường như đã thu hút những ai có mặt tại đây. Ai nấy cũng đều tiến đến cạnh lớp kính rộng lớn, nhìn thẳng ra ngoài đường.
Không chỉ va chạm nhau trên đường, mà đây được gọi là tai nạn liên hoàn. Hàng chục xe máy, ô tô va chạm nhau, tông thẳng vào cột điện bốc khói đen nghi ngút. Người tài xế đẩy cửa bước xuống xe, chưa kịp chấn tỉnh lại đã bị một người phụ nữ lao đến cắn thẳng một phát vào cổ của ông ta. từng thớ cơ, động mạch, máu không ngừng bắn ra như vòi rồng. Ông ta co giật vài cái rồi bất động tại chỗ. Thanh Nguyên thầm nghĩ: Bị cắt đứt động mạch chủ thì không thể nào sống sót được nếu không được cứu chữa kịp thời.
Ông ta sẽ chết! Nhưng không!
Ông ta đột nhiên chậm rãi đứng dậy, cơ thể bẻ quặp, từng khớp xương bị bẻ kêu lên răng rắc rồi nhanh chóng ngửa về sau. Quay sang nhìn vào hướng nhà xuất bản, phóng nhanh đến người bảo vệ đang sợ hãi đứng ngay trước cổng. Một tiếng “xoảng” vang lên, cánh cửa kính vỡ toang, hai người đàn ông bay vào trong. Người tài tài xế lúc nãy cắn thẳng vào cổ của người bảo vệ, lập tức lao về phía Thanh Nguyên. Anh lùi về vài bước, tránh sang một bên, người tài xế lao vào đụng sập giàn sách mới được trưng bày. Trong lòng anh tựa như trống rỗng không biết nên xoay sở thế nào khi ông ta lại tiếp tục lao về phía anh. Bất chợt, ông ta bị đá văng đi.
Dù bị đá, ông ta vẫn tiếp tục đứng lên, chạy về phía người vừa tung cước. Người vừa cứu Thanh Nguyên là một nữ sinh mặc đồng phục cấp ba. Ông ta đẩy ngã cô nữ sinh, ngồi hẳn lên người, cố cắn vào cổ của cô. Không một ai có mặt tại đây ứng cứu cô cả. Nước dãi và máu nhiễu từ miệng của ông ta xuống đầy mặt cô nữ sinh.
Đối với bất kỳ ai trông thấy cảnh tượng kinh hoàng này trước mặt, trường hợp không ai giúp đã cô nữ sinh cũng là điều dễ hiểu. Nhưng đối với Thanh Nguyên, cô nữ sinh trước mặt chính là người vừa cứu mạng mình, sao anh có thể để cho cô một mình xoay sở như vậy?
Không suy nghĩ nhiều, Thanh Nguyên lập tức với tay lấy quyển sách bìa cứng đánh thẳng vào đầu ông ta. Cú đánh như trời giáng làm con người khát máu đó văng đi. Thanh Nguyên ngồi cả người lên ông ta, đánh mạnh mạnh liên tục từ trên xuống đến khi khuôn mặt không còn nguyên vẹn, dập nát. Bọt máu văng tung tóe, dinh đầy vào mặt anh. Thanh Nguyên quay sang nhìn cô gái mình vừa cứu. Cô thở hổn hển, tựa như vừa bị lôi vào địa ngục thì một bàn tay vô hình của anh lôi cô trở ra.
“Cẩn thận!” Thanh Nguyên hét lớn, lập tức vung đấm vào người bảo vệ bị cắn lúc nãy. Hắn ta đang lao về phía cô gái.
Cú đấm trúng thẳng vào mặt người bảo vệ. Như một con quái thú, hắn ta càng đánh càng điên, tiếp tục lao về phía Thanh Nguyên. Chỉ cách vài mét, hắn lại tiếp tục bị đánh văng đi. Cô gái anh vừa cứu cầm ghế đánh vào hắn. Chiếc ghế gãy toang, gỗ vụn văng tung tóe khắp nơi.
Thanh Nguyên liền nhặt lấy đoạn gỗ gãy, đâm thẳng vào cổ của người bảo vệ. Miệng hắn ta ọc máu, phát ra những âm thanh kinh dị vài giây rồi tắt ngấm, cả thân thể tựa như một con rối bị cắt đứt dây, ngã sụp xuống sàn.
Vừa hạ gục hai con người mất nhân tính, lao vào cắn người điên cuồng, tựa như một cuộc chiến tranh vừa kéo dài suốt vài giờ đồng hồ, Thanh Nguyên ngồi phịch xuống sàn, ngồi thở hổn hển.
Bất chợt, một bàn tay mảnh mai đưa đến trước mặt Thanh Nguyên. Anh ngước lên nhìn, là cô gái vừa giúp đỡ anh. Anh bắt lấy, dùng sức đứng lên.
Nhà xuất bản được bày bán gọn gàng, ngăn nắp từng loại sách giờ đã trở nên hỗn độn, nằm vương vãi khắp nơi. Từng trang sách phẳng phiu giờ nhăn nhúm, thậm chí rách toạc. Cả một nhóm người đứng khép nép, sợ hãi tụm lại phía trong cùng của cửa hàng.
Với số lượng người hơn chục người như vậy mà không ai đến giúp Thanh Nguyên và cô nữ sinh kia, điều này khiến anh cảm thấy vô cùng tức giận. Song, Thanh Nguyên cũng không thể hiện ra bên ngoài. Anh có thể hiểu sự sợ hãi tột độ của họ khi phải đối mặt với tình huống kinh hồn vừa rồi.
"Em không sao chứ?" Thanh Nguyên quan tâm hỏi. Sỡ dĩ anh gọi như vậy vì anh biết cô là một học sinh cấp ba, nhỏ tuổi hơn anh.
"Tôi không sao." Cô gái đáp. "Tôi thấy anh…" Cô im lặng, dùng tay tự chỉ vào mặt mình, nói. "Dính… hơi nhiều."
"À." Anh đưa tay lên lau mặt của mình.
...***...
Hơn một giờ đồng hồ trôi qua, những người khác dần bình tĩnh trở lại, không còn sợ hãi như trước. Họ cùng Thanh Nguyên nhìn ngó tình hình bên ngoài, ném thi thể của hai người điên loạn kia ra khỏi nhà xuất bản.
Sau khi ném hai thi thể ra ngoài, họ nhanh chóng kéo cánh cổng rào bên ngoài lại, khóa chặt lại bằng một sợi xích lớn. Trở vào trong, họ kéo những chiếc tủ sách rộng lớn ở cánh cửa kính bị vỡ, lấp kín lối vào.
Màn đêm buông xuống, không gian trở nên tĩnh mịch hơn bao giờ hết, có thể nghe rõ từng tiếng thở và gầm gừ dù rất nhỏ của những con người mất đi ý thức lân cận. Những người còn sống sót bên trong chia nhau thành nhóm nhỏ, ngồi tụm lại với nhau.
Thanh Nguyên ngồi ở một góc, sát gần ở cửa, ánh mắt thờ ơ, suy tư nhìn chằm chằm vào khoảng không trên trần nhà. Anh bắt đầu ngẫm lại mọi chuyện đang diễn ra.
Bắt đầu từ những vụ tai nạn giao thông liên tục xảy ra, dòng người la hét thất kinh, chạy tán loạn. Họ không ngừng lao vào cắn xé những người khác. Chỉ một lúc sau, những người bị cắn liền đứng lên, đuổi theo người cắn, như người bảo vệ. Con mắt của họ đục ngầu, gân xanh nổi lên trên khắp cơ thể. Tổng hợp những điều trên, Thanh Nguyên nghĩ thành phố này bị nhiễm một loại bệnh như trên phim ảnh: đại dịch zombie. Nó khiến con người mất đi ý thức và không ngừng lao vào cắn xé lẫn nhau.
Bất giác, hình ảnh một cô gái hiện lên trong tâm mắt của Thanh Nguyên, chỉ cách anh vài mét. Đó là cô nữ sinh đã giúp đỡ anh nhiều lần. Cô đang mặc đồng phục thể dục của trường, chiếc áo màu xanh lá với vân sọc màu trắng ở vai, phía sau lưng in tên trường; chiếc quần thun dài xanh dương đậm và sọc ba đường trắng dọc hai bên chân.
Phía bên trong, một nhóm học sinh mặc trang phục như cô đang ngồi chung với nhau, tại sao cô lại ra đây?
Từ ánh sáng yếu ớt của ánh trăng từ bên ngoài rọi vào, Thanh Nguyên nhíu mày lại, nhìn về phía ngực của cô gái. Trên đó thêu một tấm bảng nhỏ ghi tên trường và tên người "Ngọc Ánh". Không biết có phải do trực giác nhạy bén hay giác quan thứ sáu của phái nữ, Ngọc Ánh dường như biết có người đang nhìn chằm chằm mình.
"Anh nhìn vào ngực tôi hơi lâu rồi đấy!" Cô đột nhiên lên tiếng trong khi anh đang xem bảng tên. Giọng cô lạnh lùng đến đáng sợ.
"Tôi… tôi chỉ xem xem cô tên gì thôi." Thanh Nguyên sợ Ngọc Ánh và những người khác lân cận có thể sẽ hiểu lầm, anh vội vã giải thích. Anh chuyển tầm nhìn xuống quyển sách của mình trên tay cô, mỉm cười hỏi. "Quyển sách này hay lắm hả?"
"Điều đó có liên quan gì đến anh?" Ngọc Ánh vẫn nhìn chăm chú vào sách, cất giọng một cách lạnh lùng.
Từng câu từng chữ Ngọc Ánh nói ra khiến không một ai muốn nói chuyện với cô thêm câu nào nữa. Cô quá lạnh lùng. Thanh Nguyên chỉ biết im lặng, không biết nên nói gì thêm.
Anh không thể hiểu được, một cô gái khi còn trẻ tuổi như Ngọc Ánh hiện tại, sao có thể thay đổi thái độ nhanh đến vậy. Dù gì anh và cô cũng đã cùng nhau chiến đấu với hai con zombie kia, vậy mà giờ cô lại coi anh như người xa lạ.
Những tiếng xì xầm to nhỏ dần vơi đi, gần như tắt lịm. Mọi người bên trong dần chìm vào giấc ngủ. Ngọc Ánh vẫn ngồi bên tấm kính lớn, lật từng trang sách.
Sự việc xảy ra lúc sáng, đến hiện tại cũng đã khuya, hầu như ai nấy đều không có thức ăn gì trong bụng. Thanh Nguyên mở choàng mắt, cơn đói khiến anh không tài nào chợp mắt nổi.
Vừa ngồi dậy mở chiếc túi đeo chéo của mình, lấy ra một chiếc bánh mì còn nguyên ra, Thanh Nguyên lại nghe được tiếng kêu báo hiệu đói bụng của… Ngọc Ánh. Thanh Nguyên quay sang nhìn, Ngọc Ánh cũng ngước lên, hai ánh mắt trong veo giao nhau trong đêm tối tĩnh mịch, không biết nói thêm gì.
Thanh Nguyên xé một nửa, đưa đến trước mặt Ngọc Ánh: "Cô ăn đi."
"Không cần." Dù đói nhưng cô vẫn cố tỏ vẻ không cần.
"Cô không cần thì cứ để đó cho nó thiu cũng được." Anh đặt bánh mì trước mặt cô rồi nói. Đoạn, anh quay lưng về phía cô, ngấu nghiến phần còn lại.
Một lúc sau, cơn đói dần chiếm lấy sự hoạt động của não bộ, cơ thể. Ngọc Ánh không thể nào cưỡng lại sự hấp dẫn của nửa phần bánh mì kia. Cô vội cầm lấy, ăn lấy ăn để. Không để tâm đến việc Thanh Nguyên có nhìn thấy hay không.
Updated 66 Episodes
Comments