Không ngờ những thứ tưởng chừng chỉ có trong thần thoại nay lại hiện hữu thật ngoài đời, chả trách tướng mạo lại thoát tục đến vậy, hóa ra là người có chí hướng vô cùng lớn lao. Nếu người đàn ông này thật sự có thể tu khổ hạnh trong rừng này mà Niết Bàn thì chẳng phải cậu được hưởng ké không ít phước đức sao.
Mặc dù giây phút này Từ Khiêm Hạ rất ngưỡng mộ lý tưởng cao cả của Duệ Sơn nhưng cậu không muốn nán lại ở đây lâu chút nào. Không khí quá quỷ dị, chưa kể vừa rồi bị ma quỷ che mắt xém mất mạng.
“Cậu có mang theo đèn pin không?”
“Có, tôi có mang theo.” Khiêm Hạ gật đầu lia lịa rồi móc từ trong túi áo khoác một chiếc đèn pin mini đưa cho y.
Rừng thông ở đây rất kỳ lạ, các tán cây san sát nhau che rợp cả bầu trời nên ánh sáng từ bên ngoài hắt vào rất ít, đó là chưa kể mặt trời bây giờ còn bị tụ mây xám che phủ không thể ban phát ánh sáng chói lòa như ban trưa. Khiêm Hạ cúi nhìn đồng hồ trên tay phát hiện đã sắp đến lúc hoàng hôn buông xuống nên không khỏi lo lắng.
“Trời sắp sụp tối rồi, trước kia tôi từng tham gia một khóa trại hè, cũng biết một chút về thiên văn có thể nhìn các chòm sao mà đoán ra được đường đi, nhưng mà anh xem, ở đây dường như không thể quan sát được bầu trời đêm.”
“Tôi có la bàn, chúng ta cứ để lại dấu trên thân cây, hướng thẳng về phía Tây mà đi ắt sẽ có đường ra.”
Đó cũng là những gì mà Từ Khiêm Hạ định nói, nhưng mà thời buổi hiện đại có nhiều cái còn tiện ích hơn nhiều. Sực nhớ mình vẫn còn giữ điện thoại trong túi, cậu lấy ra hất mặt khoe khoang với đối phương.
“Dùng Maps Online chẳng phải tiện hơn sao. Anh đừng lo tôi có đăng ký sẵn 4G rồi, chưa kể còn trữ sẵn sạc dự phòng nữa.”
Tỉ Duệ Sơn bất mãn cầm cái đèn pin rọi thẳng vào mặt cậu, Khiêm Hạ hét lên một tiếng vì quá chói bèn đưa tay lên che lại.
“Vô ích thôi, trong khu rừng này không có sóng đâu. Điện thoại của cậu vào đây chẳng khác nào cục gạch cả.”
Người nào đó chạm ngón tay ấn vào điện thoại để kiểm chứng lời y rồi vô vọng cất vào túi lại. Xem ra chỉ có cách để lại vết tích trên cây mà lần mò tìm đường ra thôi.
“À phải rồi, anh tên là gì? Để lỡ đâu có đi lạc tôi còn có thể gọi tìm anh.”
“Tỉ Duệ Sơn. Cậu mà đi lạc một lần nữa thì khả năng cao sẽ không gặp lại nhau nữa đâu, cho nên cậu đi sát vào.”
Nói rồi y ném đèn pin lại cho cậu, chân đạp lên một cành cây khô vang lên tiếng “rắc rắc” rồi dùng mũi chân hất phần đầu nhọn lên lòng bàn tay. Từ Khiêm Hạ nối gót theo sau, thứ cậu bận tâm bây giờ không phải là lời nhắc nhở mang tính hù dọa kia mà lại cái tên nghe vô cùng quen tai. Hình như là cậu từng thấy qua ở đâu rồi thì phải.
“Tỉ Duệ Sơn? Nghe giống như tên địa danh nào thế nhỉ?” Tri thức lúc này như bừng sáng, Khiêm Hạ búng tay hồ hởi vì nhớ ra được gì đó “Phải rồi, chính là nó. Núi Hiei, núi thiêng ở Nhật Bản. Chà, xem ra ngay cả người thân của anh cũng mong anh đi vào con đường tu đạo.”
“Hiểu biết không tồi.” Duệ Sơn nhếch môi tán thưởng, tay vẫn thoăn thoắt để lại những ký hiệu ở trên thân cây.
Cứ thế người hỏi người trả lời, Từ Khiêm Hạ mắc bệnh nghề nghiệp, suốt dọc đường cứ nhè vào đối phương mà phỏng vấn. Trong lòng cậu nghĩ biết đâu sau này y đắc đạo thành Phật thật thì người hiểu biết về y nhất chính là cậu rồi. Đến lúc đó cậu sẽ viết sách về y và trở nên nổi tiếng, không chừng còn được tôn sùng vì đã từng tiếp xúc với một vị Phật sống.
Tỉ Duệ Sơn cũng rất nhẫn nại trả lời, nếu là trong hoàn cảnh bình thường y sẽ không có hứng thú tiết lộ thông tin đời tư này của mình. Nhưng mà người bên cạnh y lúc này là một tên chết nhát, yếu vía, cuộc trò chuyện qua lại có thể giúp đối phương đỡ rơi vào hoảng loạn, sợ hãi.
Ở trong khu rừng này tối kỵ nhất là để tâm tư rối bời, bởi vì như thế sẽ dễ bị ma quỷ dẫn dắt.
Nhờ việc liên thuyên và chăm chú vào nhất cử nhất động của Duệ Sơn, Từ Khiêm Hạ đã đi qua một cánh rừng đầy rẫy xương sọ mà không hề hay biết. Đó có thể là xương động vật chết khô và đôi khi cũng có những hộp sọ của con người lăn lóc. Cậu cứ nghĩ mình giẫm phải cành gỗ mục mà chẳng hề nghĩ ngợi nhiều, bởi lẽ cậu đang chăm chú lắng nghe Duệ Sơn nói chuyện.
“Trời tối rồi, chúng ta tạm dừng chân ở đây đi. Nhanh nhất là trưa mai có thể rời khỏi đây.”
“Không phải anh nói là không thể thoát ra khỏi đây sao? Tôi còn tưởng chúng ta sẽ chật vật ở đây một thời gian dài.”
“Vậy là cậu đang muốn chúng ta phải đi lạc bảy bảy bốn chín hướng mới được sao?
Từ Khiêm Hạ xua tay lắc đầu lia lịa: “Tất nhiên là không. Nhưng mà ở lại đây ban đêm có lẽ hơi ghê.”
Cậu nhìn xung quanh đâu đâu cũng là bóng tối, chẳng biết chừng có vài thứ đang ẩn nấp đâu đó đang chờ cậu lơ là mà kéo đi. Đó là chưa kể người bạn đường đi cùng cậu chưa chắc là người đáng tin, lỡ như anh ta cũng nhân lúc cậu ngủ mà ra khỏi đây một mình thì đời này của cậu chỉ còn lại nắm xương khô.
“Đành chịu thôi.” Tỉ Duệ Sơn nhún vai.
Tiếng thở dài cứ mỗi chập lại vang lên không ngớt trong khu rừng u tịch. Từ Khiêm Hạ chán chường ngồi trên tấm bạt mình mang theo trải dưới gốc cây rồi tựa lưng vào ngẫm nghĩ sự đời. Cậu không biết mình có qua nỗi đêm nay không nữa, hay là nên viết trước một bức di thư để lại đây.
“Càng hoảng loạn thì càng gặp nguy. Nên là cứ bình tâm xem như mình đi cắm trại rồi ngủ một giấc lấy lại sức đi.”
Tỉ Duệ Sơn nhắm mắt dưỡng thần bên gốc cây kế cạnh cậu, giọng y vẫn cứ bình thản như thể đây là chuyến dã ngoại chứ không phải là đi lạc vào khu rừng quái quỷ này. Mà cũng phải thôi, người đạo hạnh cao như y có khi thấy ma quỷ mòn cả mắt rồi, có loại gì chưa từng gặp qua đâu nên đối với y có lẽ chẳng có gì đáng sợ cả.
“Hay là anh ngồi nói chuyện với tôi tới sáng nhé?”
“Nếu không ngủ đủ giấc cơ thể rất dễ suy nhược.”
“Có một đêm thì sẽ không sao đâu. Xem như là món quà ân huệ cuối cùng cho tôi được không? Anh nói anh muốn Niết Bàn cơ mà, vậy thì phải mở lòng từ bi chứ.”
Thanh niên này thật sự vừa phiền vừa lắm lời, Duệ Sơn mặc kệ những lời than vãn của đối phương mà nhắm mắt thả lỏng người chìm vào giấc ngủ. Không gian giờ đây im ắng không một thanh âm gì ngoài tiếng thở đều đều của cả hai. Từ Khiêm Hạ bắt đầu thấy lạnh sống lưng, không dám nhìn quanh quất vì sợ sẽ thấy những thứ không nên thấy, thế rồi cậu lôi ra đồ bịt mắt ra cố trấn an mình trời sẽ sáng nhanh thôi.
Vài phút sau tiếng lảm nhảm của người cạnh bên dứt hẳn, Tỉ Duệ Sơn mới từ từ mở mắt, y lướt qua Khiêm Hạ rồi đứng dậy. Cả thân người dần chìm vào bóng tối.
Đêm đến sương đổ giá lạnh, cái lạnh căm căm thấm sâu vào tấc da thịt tưởng chừng như bản thân đang ở một vùi núi tuyết giá buốt. Từ Khiêm Hạ trở mình ngủ ngon lành, tay vô thức kéo áo khoác sát vào để sưởi ấm cơ thể. Nhưng rồi không biết gió lạnh ở đâu cứ lùa vào cổ, vào vành tai như thể ai đó đang thì thầm, phả ra từng hơi để đánh thức cậu.
Đồng hồ đeo tay của Khiêm Hạ vang lên thanh âm “tí tách” rất nhỏ và rồi khi kim dài và kim ngắn cùng gặp nhau ở con số mười hai, như có một thế lực nào đó lôi kéo, Từ Khiêm Hạ choàng mắt tỉnh dậy.
Sợi dây thòng lọng đung đưa trước mắt, chính là nơi mà Cẩm Nhiên đã kéo cậu đến đây. Khiêm Hạ đứng ở một góc lại thấy chính mình đang đưa tay nắm lấy sợi dậy tự treo lên cổ mình.
“Đừng mà!” Cậu hét lên rồi chạy tới ngăn cản.
Linh hồn cậu cố gắng níu chân của bản thể chính mình thoát khỏi hiểm nguy. Nhưng ngay lúc đó sợi dây biến mất, bản thể kia của cậu cũng biến mất. Chỉ có ánh sáng trắng lập lòe mà cậu đã lầm tưởng là Cẩm Nhiên vẫn còn, nó đi đến trước mặt cậu và rồi dần hiện ra một hình dáng vô cùng quỷ dị.
Một ma nữ tóc dài tóc rũ rượi chấm đất, hốc mắt không có con ngươi bỗng dưng chảy ra dòng màu đỏ loét xuống cằm, miệng nó toét đến tận mang tai còn bên trong thì sâu bọ bò lổm ngổm trông vô cùng ghê tởm.
Từ Khiêm Hạ đưa tay che miệng lại trước khi nôn thốc nôn tháo. Con ác quỷ này mượn hình dáng của Cẩm Nhiên mê hoặc cậu xuống Hoàng Tuyền với nó, hoặc nói cách khác nó cũng chính là một trong nỗi sợ lớn nhất của cậu.
Khiêm Hạ muốn bỏ chạy nhưng chân chôn chặt dưới đất không cách nào nhúc nhích được. Ma nữ lờn vờn trước mặt cậu và rồi nó như có phép biến hóa trong phút chốc trên tay nó xuất hiện một sợi dây thòng lọng.
“Anh hai, anh hai.”
Giọng nó trong trẻo nghe rợn đến tận óc. Từ Khiêm Hạ sợ quá hóa rồ tay vung tứ tung muốn xua đuổi tà ma, còn miệng thì không ngừng hét lên.
“Cút đi, mau cút đi. Mày không phải em tao!”
Cậu đánh tay về bên trái nó lại phóng qua bên phải, cậu hất tay qua phải nó cười một tiếng thất thanh rồi biến mất. Khiêm Hạ còn chưa kịp thở phào thì đã thấy gáy mình lạnh lẽo vô cùng, kéo theo đó là thanh âm từ cõi chết thủ thỉ bên tai.
“Anh hai… Mình đi chết đi.”
Updated 58 Episodes
Comments
Linh Ngư Nhã
Cơ hội thật!
2022-06-01
2
Linh Ngư Nhã
Cục gạch này có thể dùng để chọi mấy con ma nhưng chắc không bền bằng cục Nokia huyền thoại đâu.
2022-06-01
2
Ưu
Cá nhân mình nghĩ chỗ này tác giả nên chú thích thêm một chút về thông tin của núi Hiei á, mình đọc lại hai lần mới hiểu ý của câu này
2022-05-12
1