[ Đam Mỹ] Bất Kiến Lộ Quy Hồi
Warning: Đây là thế giới giả tưởng, mọi cái tên, địa chỉ,...đều không ám chỉ bất cứ ai.
.
.
.
" Để mà nói thật , không có chút khoe khoang nào, thì gia đình của Lê Tấn Huy là một gia đình bình thường.
Ý của tôi là, bình thường trong bình thường, kiểu gia đình mà bốc đại cũng có thể thấy ở đất nước hình chữ S. Một gia đình nhỏ, với hai đứa con sống với bố và mẹ, điều kiện bình thường, bố mẹ bình thường và hai đứa con nom cũng tầm thường. Chỉ có, đứa nhỏ nhất, Lê Tấn Huy, bị tật ở mắt, không thể thấy rõ, cũng không bao giờ cho người khác thấy đôi mắt của mình.
Và tôi, là đứa con út bị tật ở mắt đó.
Ba mẹ tôi đã đưa tôi đi khám ở mọi bệnh viện, bệnh viên Bạch Mai, bệnh viện Việt Đức, bệnh viện Tai Mũi Họng,... nói chung ra là vô vàn bệnh viện mà tôi thèm để ý đến cái tên nữa. Có một bệnh viện còn không có tên trên Google, hay bất cứ bản đồ nào, nhưng bố mẹ vẫn cứ mang tôi đi.
Dĩ nhiên là, mọi thứ vẫn trở về như cũ, mắt tôi vẫn như vậy, chỉ khác là tôi đã lỡ béo lên nhiều và việc học của tôi xa sút kể từ khi bố mẹ tôi đưa tôi đi bệnh viện thường xuyên. Tôi thậm chí còn tự ti hơn nhiều so với lúc trước. Tự ti, chứ không phải tự tin nhé.
Tôi không có ý trách mắng bố mẹ của tôi, tôi hiểu vì sao họ làm thế. Tôi mắc bệnh và bố mẹ tôi đưa tôi đi chữa. Đó là tất cả, nó còn không có điểm nào để trách mắng bố mẹ tôi.
Nhưng tôi chỉ muốn nói vói bố mẹ rằng mắt tôi không có vấn đề, tôi thậm chí còn có thị lực tốt hơn người bình thường rất nhiều. Bố mẹ tôi chưa bao giờ nghe tôi, gạt phăng lời của con cái giống như nhiều bố mẹ ở Việt Nam vậy.
Tôi thực ra sống rất tốt với đôi mắt này, bạn bè đều biết tôi bị bệnh, cũng không vì thế mà bỏ mặc tôi. Hàng xóm cũng rất tận tình giúp đỡ. Tuy còn lời ra tiếng vào, nhưng hầu hết mọi người đều thông cảm cho hoàn cảnh của gia đình tôi.
Và, khi mà bố mẹ tôi không còn tin tưởng và bác sĩ nữa, họ đã mời thấy cúng, sư thầy,.... đến nhà để "giải trừ" con quỷ ám tôi. Tôi còn không thể biết họ đốt bao nhiêu tiền về vụ này nữa.
Cảnh tượng vào mỗi thứ bảy chủ nhật đều có vài người tự xưng là "thầy trừ tà" đến và tế lễ ầm ĩ khắp phố đã quá quen với tôi và hàng xóm gần đó.
Chị tôi, Lê Phương Mai, nay đã 24 tuổi nhưng không có đến một mảnh tình vắt vai, không hề tin rằng ma quỷ tồn tại, nhưng cũng không thể ngăn cản bố mẹ tôi đốt tiền vào những thứ vô bổ đó. Chị ấy ngày nào cũng nói ra nói vào là tật của tôi chẳng liên quan gì tới ma quỷ cả, rồi lôi hết dẫn chứng ra để chỉ cho bố mẹ, nhưng bố mẹ tôi không ai nghe cả.
Ai cũng bảo là tôi bị nguyền, cả nhà tôi đều bị nguyền, mà lại còn nguyền từ lâu, người bị nguyền đầu tiên trong gia đình là tôi."
Đó có thể coi là bản tóm tắt hoàn cảnh gia đình tôi.
Dĩ nhiên là tôi không nhắc đến những vụ lùm xùm phát sinh hai bên nội ngoại khác, nhưng các bạn cứ tưởng tượng rằng đó là hội nghị Diên Hồng, các bô lão sẽ là các cô chú, các bác và ông bà nội ngoại của tôi, trong khi địch là con quỷ tòi từ đâu ra mà tôi cũng không biết, mỗi lần đều sẽ hô vang "Đánh ,Đánh, Đánh".
Nhiều lần rồi, tôi cũng quen, không quan tâm nữa. Tôi chỉ có chút tò mò, không biết con quỷ đó rốt cuộc là thế nào nhỉ?
Câu hỏi của tôi đã rất sớm được giải đáp.
Vào buổi chiều thứ bảy, buổi chiều duy nhất tôi được nghỉ, như mọi hôm, có một thầy trừ tà đến nhà của tôi. Đáng lẽ tôi sẽ không quan tâm cơ, nhưng người này thực sự rất lạ, rất giống....lừa đảo.
Tôi nói thế bởi vì cậu ta mới 18-19 tuổi, còn lớn hơn tôi 1 tuổi. Gương mặt cũng coi là tàm tạm, trông hơi béo, và đặc biệt là có vết sẹo sau gáy.
Cậu ta không đi quanh nhà xem xét giống như các pháp sư khác, cũng không có vừa bước vào đã phán đoán như thần , hay đi loanh quanh để dán mấy tấm bùa. Cậu ta chỉ ngồi trên ghế và nghe mẹ tôi kể chuyện, mong muốn được giúp đỡ tôi. Trông cậu ta còn không thèm nghe nữa là.
Đôi lúc cậu ta lại nhân lúc mẹ tôi không để ý mà quay sang thì thầm với ai đó, nom cực kì đáng ngờ. Đôi lúc lại nhìn quanh nhà, rồi thở dài uể oải. Đôi lúc lại nhìn mẹ tôi bằng ánh mắt nghi hoặc.
Nhìn thế nào cũng rất giống lừa đảo.
Tôi thở dài. Bây giờ cũng vô phương ngăn cản mẹ tôi
- Huy, xuống đây đi
Thấy tôi lấp ló ở đầu cầu thang, mẹ tôi gọi với lên kêu tôi xuống. Lần nào mẹ cũng bắt tôi xuống chỉ để cho mấy người đó nhìn xung quanh rồi phán mấy thứ kì dị mà tôi cìn chẳng buồn nhớ.
Tôi làm theo ý mẹ. Dù sao tôi cũng là một đứa con ngoan, không hay làm trái lời mẹ.
Mẹ tôi kéo tôi đến trước mặt cậu thanh niên, có chút ngóng chờ lời đáp của người này.
Nhìn kĩ thì, cậu thanh niên này trông cũng tàm tạm, ưa nhìn. Chỉ có mỗi tội là hơi béo. Da hơi nâu do dầm dãi sương nắng lau ngày, ngón tay đều bị vải trăng băng bó kín mít, đặc biệt là vết sẹo sau gáy cậu. Ánh mắt cũng có chút khác thường, không giống như là người thường chút nào.
Có một vài người giả mạo cố tình bắt chước phong cách giống vậy, nhưng đều bị tôi lật tẩy. Nhưng thanh niên này rất khác với bọn họ. Không phải từ dáng vẻ, độ tuổi hay ánh mắt, mà là có thứ gì đó cực kỳ khác thường tỏa ra từ người này.
Thanh niên ngắm tôi một lúc, rồi hỏi:
- Cậu hay nguyền rủa ai không? Kiểu như nguyền rủa chết đi qua búp bê Voodoo, hay cầu thần, bla bla. Kiểu thế đó.
Tôi giật mình trước câu hỏi kỳ lạ, rồi lắc đầu vội.
- Không, tôi không có.
- Vậy cậu có hay chơi mấy trò như cầu cơ, thang máy sang thế giới khác, triệu hồn quỷ và vẫn thường xuyên đi cúng ở Chùa hay là đến nhà thờ không?
-Không có. Không bao giờ có.
Thiếu niên rời mắt khỏi tôi, hướng đến nơi khác, thì thầm gì đó đại loại như : " Kỳ lạ" hay " Nhầm lẫn".
Tôi nhìn mẹ tôi. Mẹ tôi nhún vai, có vẻ bắt đầu không tin tưởng. Những câu hỏi ngu ngốc một cách kỳ lạ này khiến tôi có chút hoài nghi về cảm giác quái dị mà tôi cảm nhận ban nãy.
Mẹ tôi ngập ngừng hỏi.
- Thầy ơi, có phải con của con bị ám rồi không?
Thanh niên ngừng suy nghĩ , quay sang nhìn mẹ tôi. Anh ta nghiêng đầu một lúc, rồi lắc đầu. Trước cái nhìn sửng sốt của mẹ tôi và tôi, anh ta từ từ giải thích.
- Thực ra thì, con trai cô không bị quỷ ám. Âm khí quá nặng nên người khác thường nhầm tưởng rằng người bị ám là con trai cô, sau đó mới bắt đầu truyền âm khí cho những người khác.
Tôi và mẹ tôi càng sửng sốt hơn. Giọng điệu kinh ngạc hiện rõ trong lời nói của mẹ tôi
- Thế con tôi là bị sao hả thầy?
Thanh niên quay sang tôi, hỏi
- Em vén tóc lên giúp anh với.
Tôi vội vàng làm theo lời thanh niên nói, kéo tóc mình lên. Thanh niên đến lại gần, xem xét một lúc. Rõ ràng ban đầu rất đăm chiêu, nhưng rồi lại giật mình lùi lại mấy bước, vẻ mặt không khác gì mẹ con tôi ban nãy.
Anh ta lại quay sang bên cạnh, trò chuyện với ai đó một lúc, rồi quay sang nhìn tôi, nét mặt có chút hoảng hốt:
- Em có chắc em chưa từng nguyền rủa ai không?
Tôi lắc đầu vội.
Cậu thanh niên càng trầm lặng hơn, một tay che miệng, quay lại chỗ ngồi mà suy nghĩ. Tuy mẹ tôi không thể nghe rõ, nhung tôi chắc chắn rằng thanh niên này đang nói với sinh vật ẩn hiện bên cạnh mình, thứ sinh vật tạo ra cho tôi cảm giác sợ hãi hơn bao giờ hết, dẫu cho chẳng biết mặt mũi hắn là thế nào. Tôi có thể nghe rõ mồn một điều họ đang nói, nhưng không hiểu rốt cuộc họ đang nói cái gì.
Đột nhiên, cánh cửa bật mở, chị tôi ung dung bước vào. Mặc kệ bầu không khí có phần nặng nề, chị tôi hô vang:
- Con chào mẹ. Chào nha nhóc con.
Cả ba chúng tôi ngước về phía chị, nhìn chằm chằm. Chị tôi không nhận thấy được vẻ mặt kì lạ của chúng tôi, càng không thấy được ánh mắt chắc chắn của thanh niên nọ, chạy tới ôm mẹ tôi.
-Nhớ mẹ quá!
-Nào-Mẹ tôi nhẹ nhàng gạt tay chị ra- Nhà đang có khách.
Đúng lúc tôi đang chăm chú nhìn cảnh tượng trước mắt, phía sau bỗng truyền lại tiếng nói:
- Bác ơi. Người bị ám,phải là con gái bác mới đúng.
Updated 76 Episodes
Comments
D3n_co
hay
2024-04-18
0
Vang Anh Phan Quynh
viết theo ngôi thứ nhất hả tác giả, nói chứ tui thích đọc ngôi thứ 3 hơn nhưng mà lâu lâu đổi gu cũng đc
2022-06-13
3