Chương 2. Ban văn hay ban lý?

Thấy Thiên Lam cứ đứng chết trân một chỗ, Thiên Ý liền lên tiếng gọi: "Lam! Về thôi, ông bà đang đợi." Thiên Lam giật mình thoát khỏi dòng suy nghĩ, bước nhanh đến ngồi vào trong xe. Chiếc Cadillac đi vào trong ngõ, mười phút sau đã đến trước sân lớn của Biệt Phủ Tề Gia. Xe dừng lại, ông bà Tề đứng chờ ở cổng phủ từ lâu liền bước ra đón cô. Bà Tề vui mừng xen lẫn xúc động rưng rưng nước mắt, cô vừa bước xuống xe đã bà vòng tay ôm chầm lấy mình: "Con nhỏ này, sao cháu về muộn thế? Đi đường có mệt không, thấy chỗ nào không khoẻ không?"

Thiên Lam chưa kịp trả lời, ông nội Tề đứng phía sau đã nhanh miệng giúp cô đỡ lời: "Cháu nó mới về để bác sĩ kiểm tra sức khỏe trước rồi nói chuyện sau. Bà ôm chặt thế làm cháu nó khó thở."

Bà Tề liền nhớ ra vội buông cô ra, đưa tay lén lau nước mắt, Thiên Lam mỉm cười vòng tay khoác tay bà, tặng cho bà bó hoa tulip mới mua, quay sang nhìn ông nội lên tiếng giả vờ giận dỗi: "Ông đừng có giữ người như vậy, cháu gái muốn ôm bà một chút ông cũng không cho."

Ông Tề chống cây gậy gỗ đôn hậu mỉm cười, bất lực xoa đầu cô: "Còn không phải lo cho cháu sao? Có bé lẻo mép này, mau vào trong đi! Bác sĩ Ôn kiểm tra sức khỏe con bé cẩn thận giúp tôi!"

Bác sĩ Ôn cúi đầu cung kính đáp: "Vâng, ông Tề." Thiên Lam cùng bác sĩ Ôn đi vào phòng khám ở hậu viện phía tây biệt phủ. Ông Tề liền thu lại nụ cười quay sang nhìn Thiên Ý đang đứng bên cạnh, nghiêm giọng nói: "Có mỗi việc bảo Thiên Lam cũng làm không xong, Tề Thị nuôi cô còn có tác dụng gì?" Thiên Ý trầm mặc cúi thấp đầu nhận lỗi: "Là cháu sơ suất, sau này nhất định sẽ không bảo vệ em ấy an toàn. Cháu xin lỗi."

Ông Tề không nói gì thêm, chậm rãi đi thẳng vào trong phủ, đoàn vệ sĩ phía sau cũng nhanh chóng trở về vị trí canh gác để lại một mình Thiên Ý đứng trước cổng lớn. Lúc này cô mới thở hắt ra, bàn tay lạnh toát mồ hôi từ từ buông lõng, lấy lại tinh thần rồi bước vào trong.

Hai tiếng sau, Thiên Lam từ trong phòng khám bệnh phía Tây bước ra thấy ông bà và Thiên Ý vẫn đang đứng trước cửa chờ. Đợi thêm mười phút, bác sĩ Ôn cầm mới báo cáo bước ra đưa cho ông Tề: "Kết quả khám tổng quát cho thấy tình hình sức khoẻ của Tề Tiểu Thư đang ổn định, tốt hơn trước rất nhiều. Chỉ cần chú ý uống thuốc đúng giờ, điều chỉnh tâm trạng thật tốt nhất định không có gì đáng ngại."

Thiên Lam dẫu môi vòng tay khoác tay ông nội, nhỏ giọng càu nhàu: "Cháu đã nói sức khoẻ của cháu bây giờ rất tốt rồi mà ông không tin, cứ bắt cháu phải kiểm tra." Ông Tề nhẹ nhàng vỗ vỗ tay đứa cháu nhỏ, nhún nhường dỗ dành: "Được rồi, tại ông. Ông đền cho cháu một đĩa bánh quế hoa được không? Chúng ta ra liên đình xem kinh kịch, đoàn hát này rất nổi tiếng, nhất định cháu sẽ thích." Thiên Lam nghe thấy vậy đôi mắt liền sáng lên, háo hức kéo ông đi ra đình xem hát: "Vậy chúng ta đi thôi, nhanh lên ông nội."

Thiên Lam khoác tay ông bà cùng đi đến liên đình xem kinh kịch, ba người vui vẻ nói chuyện chỉ riêng Thiên Ý lủi thủi một mình đi phía sau. Tính cách cô không hoạt bát như Thiên Lam, thường thích im lặng lắng nghe, có tâm sự cũng dấu trong lòng. Bốn người cùng nhau ngồi bên chiếc bàn đá cẩm thạch tròn ở liên đình ở giữa hồ sen lớn của Đông viện vừa ăn bánh uống trà vừa xem đoàn hát diễn kinh kịch ở đình phía đối diện.

Hải Thành đang vào tiết thu, trong hồ bốn bề hoa sen nở rộ, trắng hồng xen nhau toả hương thanh khiết theo gió vương khắp phủ. Nước trong hồ bốn mùa xuân hạ thu đông đều trong xanh, mát lạnh, nhìn thấy tận đáy. Biệt phủ này được đặt tên Thanh Liên là vì thế.

Chỉ riêng Hải Thành, Tề Thị có không ít biệt phủ nhưng mỗi nơi đều có phong cách kiến trúc khác nhau. Thanh Liên là gia sản lâu đời nhất tổ tiên Tề Gia để lại, phong cách kiến trúc cũng theo văn hoá Trung Hoa với những gian nhà, mái đình cổ kính dựng bằng gỗ quý. Tất cả có đến ba hai gian phòng, phân thành bốn viện đông tây nam bắc và một khu tiền viện để thờ cúng và tiếp khách quý.

Thiên Lam rất sợ nóng nên phòng cô được đặt ở phía Nam, trong hoa viên trồng rất nhiều cây lê, còn có một thác nước nhân tạo lớn cạnh tàng thư các khiến nơi đây bốn mùa đều mát mẻ.

Vở kịch còn chưa hát xong, ngoài hoa viên đã nghe tiếng bước chân dồn dập ngày một gần. Bà nội nhàn nhã nâng chén trà khẽ lắc đầu: "Chắc là Thiên Dương về rồi. Hôm nay nghe nói hai chị về còn không định đi thi, từ nhỏ đến lớn cứ bám Thiên Lam như cái đuôi vậy."

Quả nhiên lời vừa dứt bóng dáng thư sinh của Tề Thiên Dương đã xuất hiện trước cửa. Cậu bước đến nhéo má Thiên Lam cợt nhã gọi một tiếng: "Lam!"

Thiên Lam nhướng mày, đánh vào tay đứa em trai không biết phép tắc, ngước lên nhìn cậu còn chưa lên tiếng ông nội đã nghiêm giọng răn đe: "Thiên Dương, chú ý phép tắc. Sao cháu lại gọi thẳng tên chị như thế? Mau chào lại."

Thiên Dương mím chặt môi miễn cưỡng chào lại: "Chị Sương! Chị... Lam!"

Thiên Lam gật đầu trêu chọc, che miệng cười thầm trước biểu cảm đầy gượng ép của cậu. Tề Thiên Dương, em trai cô có một chấp niệm mãnh liệt chính là được làm anh trai cô. Hai người chỉ cách nhau một tuổi nên thường không để ý lớn nhỏ, đối chọi nhau cả ngày không chán. Đôi khi có cảm tưởng Thiên Lam mới chính là em gái Thiên Dương, tên cô cậu ta tùy ý gọi thẳng rồi nhéo má, xoa đầu bắt nạt đủ đường.

Thiên Dương ngồi xuống ghế tròn bên cạnh cô, giành lấy chiếc bánh quế hoa cuối cùng trên tay cô, bỏ vào miệng rồi nhướn mày đầy thách thức. Thiên Lam lườm cậu một cái, trầm mặc không nói nên lời. Biểu cảm của cô ngược lại càng khiến cậu có cảm giác thắng lợi, ngon lành ăn hết miếng bánh trong tay.

Không lâu sau bên ngoài hoa viên lại xuất hiện thêm một bóng dáng thiếu niên thân cao mét chín, mặc bộ đồng phục lam đậm của trường cao trung Thượng Hải. Ông nội Tề vừa thấp thoáng nhìn thấy liền vẫy tay gọi đầy thân mật: "Tiểu Hàn đến rồi à? Mau đến đây ngồi."

Hàn Cảnh Ngôn rảo bước đi đến trước mặt Thiên Lam, nhìn ánh mắt mơ hồ, nghi hoặc của cô, anh khẽ cười đưa tay xoa đầu cô, giọng thâm trầm ấm áp: "Quên mất Cảnh Ngôn ca ca rồi sao?"

Cảnh Ngôn ca ca? Cô nhớ sáu năm trước cô gặp anh ở Hàn Gia, anh đang cùng đám bạn giành nhau một quả bóng ngoài sân cỏ. Khi đó anh chỉ cao hơn cô một chút, khuôn mặt bầu bĩnh trắng hồng như con gái. Sau đó vài tháng cô phải quay lại Mỹ phẫu thuật, anh vẫn thường gửi cho cô những món quà nhỏ, đôi khi là những món đồ chơi đáng yêu, có lúc là những tấm ảnh chụp nơi anh đi qua. Hai người vẫn giữ liên lạc đến bây giờ, chỉ là thời gian trôi qua Hàn Cảnh Ngôn đã thay đổi đến mức cô không thể nhận ra, cô bây giờ chỉ đứng đến ngang ngực anh, khuôn mặt đáng yêu ngày xưa cũng trở nên góc cạnh, duy chỉ có tính tình vẫn nhẹ nhàng như vậy.

Thiên Lam thu lại nét ngỡ ngàng mỉm cười vui vẻ đứng dậy chào anh: "Cảnh Ngôn ca ca." Giọng cô trong trẻo như suối chảy, bao năm cũng không đổi. Anh mỉm cười, trong câu nói vừa trêu chọc cô vừa tỏ ý giận dỗi: "Còn tưởng quên mất anh rồi? Sao bao nhiêu năm vẫn không cao lên chút nào vậy? Người ta không biết còn tưởng em là học sinh cấp một đấy!"

Thiên Lam cứng họng cúi đầu nhìn mình một lượt rồi ngước lên liếc anh một cái. Rõ ràng không phải cô không cao là do anh quá cao, còn nói cô giống học sinh cấp một, giống chỗ nào chứ?

Hàn Cảnh Ngôn không nén nổi bật cười thành tiếng, xoa rối tóc cô rồi ngồi xuống ghế đá bên cạnh. Lúc này anh mới nhìn về phía đối diện, ngẫu nhiên chạm phải ánh mắt Thiên Ý, tính cách cô ấy vẫn như xưa trầm lặng cả ngày không nói quá mười câu.

Vở kinh kịch vừa lúc kết thúc, ông Tề nâng ấm trà long tĩnh rót cho Hàn Cảnh Ngôn một chén rồi cẩn thận căn dặn anh: "Sau này Thiên Lam và Thiên Ý sẽ chuyển đến ban văn lớp mười một trường Thượng Hải học, Thiên Dương cũng vào lớp mười. Mấy đứa chung trường, Cảnh Ngôn lớn nhất nhờ cháu để ý chúng giúp ông một chút."

Thiên Lam quay sang nhìn ông, nhỏ giọng hỏi lại: "Ông nội! Ông quên rồi sao? Chị Sương bằng tuổi anh Cảnh Ngôn, năm nay lên lớp mười hai. Hơn nữa, chị Sương thích học ban lý, sao ông lại chuyển chị ấy đến lớp văn?"

Ông nội nhìn cô rồi nhìn sang Thiên Ý, ánh mắt trầm ngâm dường như đó chính là chủ đích không phải là nhầm lẫn. Thiên Ý liền gượng cười, nhỏ giọng đỡ lời: "Lam à, chúng ta cùng một lớp không phải rất tốt sao? Chị cũng rất thích ban văn, hơn nữa mới về nước, sợ đến lớp khác không quen ai nên chị mới xin ông được học cùng lớp với em."

Lý do này dường như không có một kẻ hở, mọi người đều biết trước nay Thiên Ý có rào cản tâm lí sợ tiếp xúc với người lạ nhưng Thiên Lam sớm đã nghĩ đến chuyện này liền chỉ sang Hàn Cảnh Ngôn nói: "Lớp chuyên lý khối mười hai không phải có đại thần Hàn Cảnh Ngôn sao? Có Cảnh Ngôn ca ca bảo vệ chị, đừng sợ." Thiên Lam quay sang nhìn Hàn Cảnh Ngôn như đang cầu sự đồng tình, anh liền nhìn Thiên Ý gật đầu, nở nụ cười đầy ấm áp trấn an cô: "Đừng sợ, sau này có chuyện gì cứ nói với tôi. Cậu học môn tự nhiên rất giỏi đừng lãng phí."

Ông nội Tề nhíu mày nhìn Thiên Ý cô bất giác cúi đầu, bàn tay lạnh toát nắm chặt ghì lên đầu gối, giọng run run: "Tôi vẫn nên học..."

Thiên Dương đột nhiên lên tiếng cắt ngang lời cô: "Mọi người nói đúng đó, chị học lớp mười hai rồi phải học ban có mình có ưu thế sau này còn thi đại học. Hơn nữa, ông à cháu trai của ông rất giỏi, lần thi vượt cấp này là thủ khoa toàn trường, có thể nhảy lớp. Sau này cháu sẽ học cùng lớp với chị Lam..."

Thiên Dương còn chưa nói hết câu ông Tề đã gằn giọng ngắt lời: "Không được! Cháu phải học ban lý..." Thiên Lam cũng không đồng tình liền tiếp lời: "Còn nói chị Sương, ngay cả em cũng vậy. Ưu thế là ban lý sao lại học ban văn?... Rốt cuộc mọi người sao vậy? Em rất khoẻ không cần ai trông chừng cả, hai người cứ học lớp mình, sao cứ phải dính lấy em làm gì?"

Thiên Dương liền đáp, ngữ khí vô cùng cao ngạo: "Ai dính lấy chị chứ? Em thích ban văn. Chọn ban nào, lớp nào là quyền tự do của em. Chị quản sao?"

Thiên Lam đưa tay cốc mạnh vào đầu đứa em trai đang lý sự cùn, tức giận nói: "Nhìn lại điểm văn của em đi. Thích ban văn? Em đang kể chuyện tiếu lâm sao? Vậy đi, nếu mọi người vẫn không yên tâm vậy thì cháu chuyển sang ban lý học chung với Thiên Dương là được chứ gì?"

Ông nội Tề nghe cô nói xong liền nghiêm giọng phản đối: "Vậy cũng không được, cháu muốn thi vào nhạc viện phải học cho tốt ban văn. Cứ để Thiên Ý học cùng cháu vài tháng để sức khỏe cháu hoàn toàn bình thường, cũng để Thiên Ý quen với trường lớp sau đó chuyển về ban lý cũng không muộn."

Thiên Lam hiểu rõ sức khỏe của mình, cũng hiểu rõ suy tính của ông nội mình liền đứng dậy đi đến níu tay áo ông nhõng nhẽo: "Ông nội, vào nhạc viện có rất nhiều cách, nếu cháu đạt giải nhất trong cuộc thi âm nhạc năm sau sẽ được một vé tuyển thẳng. Hơn nữa sức khoẻ cháu chưa ổn định đến lớp chuyên văn sẽ rất áp lực, tạm thời ở ban lý dần dần làm quen sau khi khoẻ lại rồi chuyển lớp. Được không ông nội?"

Thiên Lam nói xong liền nhìn mọi người một lượt bằng ánh mắt cầu cứu. Lúc này bà nội mới lên tiếng giúp cô nói vài câu: "Lam nói đúng đó, Sương chỉ còn một năm để thi cao khảo bây giờ phải chuyên tâm học hành. Lam cũng chưa khoẻ hẳn tạm thời chỉ cần đến trường làm quen một chút là được, đợi khi khoẻ lại thì chuyển lớp. Cứ quyết định vậy đi, để tôi bảo Quân Minh báo với hiệu trưởng một tiếng. Bây giờ thì ăn trưa thôi, các cháu đều đói rồi!"

Mọi người đồng loạt gật đầu hưởng ứng khiến ông nội Tề đành phải miễn cưỡng xuôi theo. Thiên Lam khoác tay Thiên Ý cùng đi về phía thiện phòng vừa nhỏ giọng thì thầm với cô: "Chị Sương, đừng sợ! Sau này có em, Dương và Cảnh Ngôn ca ca ở trường bảo vệ chị, nhất định không có ai dám bắt nạt chị!" Thiên Ý khẽ cười xoa xoa tay cô, trong lòng như có dòng suối ấm áp chảy qua, vui vẻ gật đầu đáp: "Được."

Chapter
1 Chương 1. Thầm yêu mùa hoa mộc lan
2 Chương 2. Ban văn hay ban lý?
3 Chương 3. Hoàng tử đã có ý trung nhân
4 Chương 4. Bạn cùng bàn là tình địch?
5 Chương 5. Hoàng tử băng giá
6 Chương 6. Chỉ muốn nói cho cậu biết tớ rất thích cậu!
7 Chương 7. Ý nghĩa của hoa mẫu đơn là gì?
8 Chương 8. Đánh dấu chủ quyền
9 Chương 9. Đoá mẫu đơn thứ hai
10 Chương 10. Hội diễn văn nghệ phải làm sao?
11 Chương 11. Cố Dạ An chỉ được làm Kim Trọng của mình cô!
12 Chương 12. Cậu ấy không thích món bánh rẻ tiền này đâu!
13 Chương 13. Lãng mạn là mùa hè không có cô
14 Chương 14. Tuyết đầu cành thật đẹp!
15 Chương 15. Cẩn thận nhiễm phóng xạ!
16 Chương 16. Thế nào gọi là nông cạn?
17 Chương 17. Đến em cũng bắt nạt chị!
18 Chương 18. Giá như anh không nghèo...
19 Chương 19. Tại sao Cố Dạ An phải cực khổ như vậy?
20 Chương 20. Âm thầm thích cậu...
21 Chương 21. Cố Dạ An, tớ nhất định bảo vệ cậu một đời bình an!
22 Chương 22. Trang phục bị mất...
23 Chương 23. Do ai?
24 Chương 24. Con gái của tỷ phú
25 Chương 25. Không phải cao cấp nhất nhưng là cao cấp nhất anh có thể mua...
26 Chương 26. Tại sao cậu ghét mưa?
27 Chương 27. Bông hoa mẫu đơn cuối cùng
28 Chương 28. Cô chỉ thiên vị Cố Dạ An!
29 Chương 29. Băng Nam Cực sắp tan mất rồi!
30 Chương 30. Tuyết đầu mùa rơi rồi! Cậu có lạnh không?
31 Chương 31. Cậu bị dị ứng sao?
32 Chương 32. Nụ cười chỉ đánh giá một tệ?
33 Chương 33. Có phải anh đang ghen?
34 Chương 34. Trời không mưa tôi sẽ tới!
35 Chương 35. Cái đuôi nhỏ chờ bánh kem...
36 Chương 36. Vì cậu...
37 Chương 37. Cậu bị bệnh sao?
38 Chương 38: Dạ quang xanh thật đáng sợ!
39 Chương 39. Đúng tôi là công chúa đó!
40 Chương 40. Cuộc viếng thăm của Tử Thần.
41 Chương 41. Còn cần tặng hoa mẫu đơn không?
42 Chương 42. Hồng hạnh vượt tường?
43 Chương 43. Lo chuyện bao đồng
44 Chương 44. Cậu ở lại lớp à?
Chapter

Updated 44 Episodes

1
Chương 1. Thầm yêu mùa hoa mộc lan
2
Chương 2. Ban văn hay ban lý?
3
Chương 3. Hoàng tử đã có ý trung nhân
4
Chương 4. Bạn cùng bàn là tình địch?
5
Chương 5. Hoàng tử băng giá
6
Chương 6. Chỉ muốn nói cho cậu biết tớ rất thích cậu!
7
Chương 7. Ý nghĩa của hoa mẫu đơn là gì?
8
Chương 8. Đánh dấu chủ quyền
9
Chương 9. Đoá mẫu đơn thứ hai
10
Chương 10. Hội diễn văn nghệ phải làm sao?
11
Chương 11. Cố Dạ An chỉ được làm Kim Trọng của mình cô!
12
Chương 12. Cậu ấy không thích món bánh rẻ tiền này đâu!
13
Chương 13. Lãng mạn là mùa hè không có cô
14
Chương 14. Tuyết đầu cành thật đẹp!
15
Chương 15. Cẩn thận nhiễm phóng xạ!
16
Chương 16. Thế nào gọi là nông cạn?
17
Chương 17. Đến em cũng bắt nạt chị!
18
Chương 18. Giá như anh không nghèo...
19
Chương 19. Tại sao Cố Dạ An phải cực khổ như vậy?
20
Chương 20. Âm thầm thích cậu...
21
Chương 21. Cố Dạ An, tớ nhất định bảo vệ cậu một đời bình an!
22
Chương 22. Trang phục bị mất...
23
Chương 23. Do ai?
24
Chương 24. Con gái của tỷ phú
25
Chương 25. Không phải cao cấp nhất nhưng là cao cấp nhất anh có thể mua...
26
Chương 26. Tại sao cậu ghét mưa?
27
Chương 27. Bông hoa mẫu đơn cuối cùng
28
Chương 28. Cô chỉ thiên vị Cố Dạ An!
29
Chương 29. Băng Nam Cực sắp tan mất rồi!
30
Chương 30. Tuyết đầu mùa rơi rồi! Cậu có lạnh không?
31
Chương 31. Cậu bị dị ứng sao?
32
Chương 32. Nụ cười chỉ đánh giá một tệ?
33
Chương 33. Có phải anh đang ghen?
34
Chương 34. Trời không mưa tôi sẽ tới!
35
Chương 35. Cái đuôi nhỏ chờ bánh kem...
36
Chương 36. Vì cậu...
37
Chương 37. Cậu bị bệnh sao?
38
Chương 38: Dạ quang xanh thật đáng sợ!
39
Chương 39. Đúng tôi là công chúa đó!
40
Chương 40. Cuộc viếng thăm của Tử Thần.
41
Chương 41. Còn cần tặng hoa mẫu đơn không?
42
Chương 42. Hồng hạnh vượt tường?
43
Chương 43. Lo chuyện bao đồng
44
Chương 44. Cậu ở lại lớp à?

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play