Bí Thuật Cưa Đổ Chàng Lọ Lem
Tiết trời Hải Thành đã vào giữ thu, thiên không trong xanh cao rộng, nắng ươm vàng cả sa lộ. Cửa kính chiếc Cadillac Escalade từ từ hạ xuống, gió thu mát lạnh lùa vào trong xe khiến Thiên Lam bất giác cảm thấy khoan khoái. Cô tựa đầu vào khung cửa vui vẻ nhìn cảnh vật bên đường lần lượt lướt qua trước mắt. Bỗng nhiên cảm thấy vai mình nặng trịch, Thiên Ý cầm chiếc áo lông cừu dày cộm màu trắng sữa choàng lên phủ kín người cô, vừa nghiêm giọng nhắc nhở: "Em còn chưa khoẻ hẳn, đừng đón gió lạnh, mau đóng cửa lại đi."
Thiên Lam hít một hơi sâu để gió lạnh tràn vào khoang ngực rồi miễn cưỡng ngồi thẳng lại, ngoan ngoãn ấn nút nâng cửa kính lên, nhỏ giọng phụng phịu: "Hơn nửa năm trong bệnh viện, xung quanh toàn là mùi thuốc với máy thở. Sương! Lâu rồi em mới được hít thở không khí tự nhiên, chị không thể để em tận hưởng một chút sao?" Thiên Ý cẩn thận chỉnh lại tà áo khoác tránh để Thiên Lam bị lạnh, nhỏ giọng dỗ dành: "Đợi em khoẻ hẳn muốn làm gì chị cũng không cản nhưng bây giờ mới phẫu thuật xong, sức khoẻ còn yếu nhất định không được để lạnh, rất dễ bị cảm. Ngoan!"
Thiên Di nâng cánh tay nhìn lớp áo dày hơn cả tấm chăn bông, thở dài bất lực, lơ đãng buông ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ bị che bởi tấm kính đen. Đợi cô khoẻ lại, cô thực sự có thể khoẻ lại sao? Người nhà cô ai cũng rất giỏi lừa mình dối người.
Thiên Lam bị bệnh tim bẩm sinh, từ nhỏ đến giờ mười sáu năm cô đã đại phẫu đến ba lần nhưng sức khoẻ vẫn vậy, yếu ớt đến mức chán ghét. Cô thấy mình giống như một bông tuyết mỏng manh vậy, chỉ cần gặp nắng liền tan biến. Từ khi cô biết nhận thức thế giới này, số ngày cô ở trong bệnh viện còn nhiều hơn đến trường, mỗi ngày uống thuốc thay cơm, lúc ngủ trên người gắn đầy máy móc, luôn có người túc trực bên cạnh, chỉ sợ cô nhắm mắt lại sẽ không bao giờ mở ra nữa. Hạnh phúc của cô đơn giản hơn bất kì ai, chỉ là ngày mai còn được thấy ánh dương rực rỡ bên ngoài cửa sổ phòng bệnh.
Một tháng trước Thiên Lam trải qua cuộc đại phẫu thứ ba, bác sĩ nói lần phẫu thuật này rất thành công, từ từ cô sẽ khoẻ lại như bình thường nhưng cơ thể cô, cô là người rõ nhất. Sức khoẻ chỉ là cải thiện đôi chút, trông có vẻ hồng hào có sinh khí hơn trước nhưng chỉ cần cô gắng sức một chút nhịp tim lại tăng nhanh bất thường, gặp lạnh thì bị cảm đến mấy tháng liền, gặp nóng thì thường chảy máu cam. Cô biết bản thân mãi mãi không thể khoẻ mạnh như người bình thường, chưa từng dám mong ước bách niên gia lão, chỉ cầu có thế sống thêm vài năm, bước qua tuổi trẻ tươi đẹp nhất của đời người, ngắm nhìn thế giới tươi đẹp này thêm một chút, đàn thêm vài bài nhạc hay.
Hiếm khi mới cảm thấy bản thân có chút sinh khí, Thiên Lam không muốn để chúng hoài phí trong căn phòng bệnh lạnh lẽo liền xin ba mẹ được trở về nước. Từ khi sinh ra cô đã qua Mĩ chữa bệnh, mười sáu năm cô chỉ mới về Hải Thành một lần năm mười tuổi nhưng ấn tượng trong cô vô cùng mạnh mẽ cũng đặc biệt yêu thích. Lần này trở về cô không muốn đi nữa, dù sống dù chết cũng nên kết thúc ở nơi mình yêu thích nhất, bên những người thân thiết nhất.
Chiếc Cadillac xuống khỏi đường cao tốc đi vào vành đai số hai, không gian xung quanh dần trở nên yên bình không còn tiếng xe cộ ầm ĩ. Con đường dài trải nhựa dần dẫn cô vào một con ngõ nhỏ với những ngôi nhà cổ kính xếp san sát nhau. Bất chợt Thiên Lam chỉ về phía cửa hàng hoa nhỏ trước ngõ, nhanh miệng bảo tài xế dừng xe: "Chú Lâm, dừng xe giúp cháu."
Chiếc xe từ từ dừng lại cạnh gốc hoa mộc lan, Thiên Ý nhanh tay giữ tay cô, ngạc nhiên hỏi: "Em không khoẻ à? Để chị gọi bác sĩ Ôn..."
Thiên Lam khẽ lắc đầu vui vẻ chỉ về phía cửa hàng hoa nhỏ phía trước: "Bà rất thích hoa tulip hồng, em muốn xuống mua một bó tặng bà."
Không đợi Thiên Ý gật đầu, Thiên Lam đã gạt chiếc áo khoác xuống ghế, đẩy cửa xuống khỏi xe đi về phía cửa hàng hoa. Thiên Ý nhanh chóng bước xuống theo, một bước cũng không để cô em gái nhỏ rời khỏi tầm mắt. Thiên Lam đẩy cửa bước vào bên trong, xung quanh giống như biển hoa, thi nhau đua nở. Cô cẩn thận chọn những bông tulip hồng đẹp nhất mang đến nhờ bà chủ bó lại.
Bà chủ cửa hàng là người phụ nữ tuổi ngoài tứ tuần, khuôn mặt đôn hậu, dịu dàng in hằn lên những nét khắc khổ. Dì bó xong bó hoa trao vào tay cô giọng cởi mở hỏi: "Cháu là họ hàng nhà ông Tề à? Hôm nay Tề Gia có việc gì mà nhiều khách vậy?"
Thiên Lam quay lại nhìn đoàn xe hơn mười lăm chiếc đang thẳng hàng bên ngoài, khẽ mỉm cười nhận lấy bó hoa lễ phép đáp: "Cháu là cháu gái ông Tề ạ!"
Vừa nói cô vừa lục túi xách đeo chéo bên hông tìm tiền mới phát hiện ra trong ví toàn tiền đô la. Đúng lúc cô đang lúng túng thì Thiên Ý từ sau đã cất lời: "Bao nhiêu tiền vậy ạ?" Bà chủ ôn hoà đáp: "Ba mươi tệ."
Trong lúc Thiên Ý trả tiền Thiên Lam đã đẩy cửa đi ra ngoài, ngẩng đầu say mê nhìn cây hoa mộc lan đang nở rộ trước hiên. Trên những cành cây khẳng khiu hàng trăm đoá hoa mộc lan màu hồng tím đua nhau nở rộ. Hương thơm thanh ngọt theo gió vương vào mái tóc đen dài qua vai cùng tà váy voan tím nhạt thướt tha của cô nhẹ bay bay.
Người ta nói trước giông tố luôn là thời khắc bình yên quả nhiên không sai. Không biết phía sau từ đâu một chiếc xe máy vít ga xé gió lao đến, xẹt ngang qua người Thiên Lam. Trong nháy mắt tên cướp ngồi phía sau vươn tay giật lấy túi xách đeo ở hông Thiên Lam khiến cô mất thăng bằng suýt chút nữa ngã nhoài ra đất. Cũng may Thiên Ý kịp thời đẩy cửa chạy ra đỡ lấy cô, trong ánh mắt chị hiện rõ sự hoảng hốt, vội vàng hét lớn: "Bác sĩ Ôn..." Thiên Lam níu chặt lấy tay cô đứng vững lại, vừa chỉ về phía chiếc xe đang tháo chạy: "Máy nghe nhạc..."
Bác sĩ Ôn vội vàng chạy đến cạnh Thiên Lam liên tục nhắc cô điều hoà nhịp thở, trên tay đã cầm sẵn một hộp thuốc trợ tim.
Đoàn xe phía sau chiếc Cadillac lập tức vòng ra đuổi theo chiếc xe đang điên cuồng bỏ chạy, mười lăm chiếc ô tô Audi đuổi theo một chiếc xe mô tô cũ. Hai tên cướp bắt đầu xanh mặt, đoán chừng từ lúc hành nghề chưa từng vào thế tiến thoái lưỡng nan như vậy. Chúng chỉ biết vừa trách bản thân không có mắt cướp không đúng người vừa điên rồ ga lao như điên trên đường, giành lây một tia sống mong manh. Nhưng dường như ông trời đã chấm một nét vào sổ tử, không biết từ đâu đột nhiên có một chậu hoa sứ bay vào trong gầm xe khiến chúng không kịp phản ứng, chiếc xe như con ngựa hoang đứt cương nhảy chồm lên rồi kéo sệt trên đường một đoạn dài. Hai tên cướp ngã sõng soài ra đất nhưng tay vẫn ôm khư khư chiếc túi xách trong tay.
Từ trong con hẻm đối diện một cậu thiếu niên lao ra ghì tên cướp xuống đất giật chiếc túi xách từ tay tên cướp. Tên còn lại thấy vậy thì lao đến đạp ngã ra đất, đỡ đồng đội dậy toan tháo chạy nhưng bước chân lập tức sững lại khi trước mặt họ là một đoàn vệ sĩ trên dưới ba mươi người đang vây xung quanh, tất cả đều mặt vest đen, nét mặt đăm đăm tử khí. Hai người vệ sĩ lực lưỡng nhanh tay ghì lấy hai tên cướp, khoá trái tay chúng ra sau, phong thái nhẹ nhàng như đang giữ con mèo đang thoi thóp.
Người thiếu niên mới bị đẩy ngã vội cầm chiếc túi xách cùng balo của mình đứng dậy, ánh mắt cũng không dấu nỗi sự hoang mang ngỡ ngàng. Tên cướp một thân xước xát trừng mắt ngước lên nhìn người mới đánh lén mình, gằn giọng phẫn nộ: "Mày... tao nhớ mặt mày đó thằng nhãi ranh!"
Chú Lâm bước đến nhìn hai tên cướp một lượt, đoán chừng cũng chỉ là đám tiểu tử đầu đường xó chợ, với vào nghề thấy người có tiền liền nổi lòng tham: "Đến lúc này còn cứng miệng! Mau tống cổ chúng vào đồn cảnh sát, nhớ nhắc họ chăm sóc cẩn thận."
Hai tên cướp mặt tái xanh không còn sắc máu, đôi mắt như sắp khóc, không ngừng cầu xin: "Chú, xin chú tha cho chúng tôi! Là tôi túng quẫn quá trót dại..." Chú Lâm không chút thay đổi sắc mặt: "Vậy từ nay đến cuối đời không cần phải sống túng quẫn nữa, ăn cơm chính phủ ngủ có người canh, cứ từ từ tận hưởng."
Chú Lâm vừa dứt lời liền khoát tay ra hiệu cho vệ sĩ áp giải lên xe, đưa đến đồn cảnh sát. Thiên Lam bước đến trước mặt chàng thiếu niên vừa giúp cô giành lại túi xách, trịnh trọng cúi thấp đầu: "Cảm ơn cậu đã giúp tôi lấy lại túi xách!"
Chàng thiếu niên ôn hoà lắc đầu, vừa đưa túi xách cho cô vừa lịch sự đáp lời: "Không có gì."
Giọng anh đặc biệt trầm ấm, ôn hoà như nước mùa thu, hai từ dịu dàng, ôn nhu cũng không tả hết được sự ấm áp trong đó. Ánh nắng thu xuyên qua tán lá, phản chiếu khuôn mặt tuấn tú hiếm thấy của anh. Thiên Lam bất giác đứng hình, trong tim như hẩng đi một nhịp, rất lâu mới lấy lại tinh thần, đôi má thiếu nữ ửng hồng, mỉm cười nhận lấy túi xách.
Lúc này cô mới kịp để ý bàn tay anh bị mảnh sứ rạch một đường sâu, máu theo ngón tay nhỏ xuống đất từng giọt. Cô khẽ nhíu mày, thầm nghĩ chắc vết thương ấy rất đau. Thiên Lam vội quay sang gọi bác sĩ: "Chú Ôn, chú mau xem vết thương giúp cậu ấy đi."
Ngược lại với nét mặt lo lắng của Thiên Lam, anh không chút mảy may lo lắng, liếc mắt nhìn qua lòng bàn tay rỉ máu rồi ung dung đáp: "Không sao, chỉ là vết thương nhỏ tôi tự xử lý được."
Nói rồi anh quay người rời đi, mọi người trở về xe, Thiên Ý đỡ tay Thiên Lam cùng trở về xe nhưng cô vẫn canh cánh trong lòng, dù sao người ta cũng vù giúp cô mà bị thương, chỉ nói lời cảm ơn hình như không có thành ý lắm. Thiên Lam chần chừ đứng trước cánh cửa xe đang mở, bất giác quay người chạy về phía chàng thiếu niên còn chưa đi xa. Cô chạy đến đứng chắn trước mặt anh, rút dải lụa đang buộc trên tóc xuống định băng vết thương giúp anh nhưng bất giác khựng lại.
Hình như làm vậy không được hợp lẽ, liền đưa cho anh, nhỏ giọng nói: "Cậu buộc vết thương lại đi! Nhớ phải xử lý vết thương cẩn thận đừng để nhiễm trùng. Cậu nhận đi nếu không tôi rất áy náy." Chàng thiếu niên nhìn cô chần chừ một lát rồi nhận lấy, nhàn nhạt đáp một câu rồi bỏ đi: "Cảm ơn."
Thiên Lam nhìn theo bóng anh dần khuất sau con ngõ nhỏ, chàng thiếu niên cao hơn cô một cái đầu khoác trên mình bộ đồng phục thể dục trường cao trung Thượng Hải, đôi mắt cao lãnh nhưng rất ôn hoà, toàn thân toát lên một nỗi buồn man mác. Thiên Lam mơ hồ nghĩ đến chàng hoàng tử bước ra từ một câu chuyện cổ tích, từ cốt cách đến dung mạo đều hoàn toàn giống trong tưởng tượng của cô.
Updated 44 Episodes
Comments