Thế giới thứ nhất (1)

Nàng mở mắt, cảm thấy đầu có chút đau. Nàng nhận ngọc bội từ sư tổ, gấp gáp không chờ nổi liền bắt đầu đi tìm sư phụ.

Một dòng chảy kí ức như thác đổ ùa về, nàng mất một lúc mới có thể ổn định lại cơ thể. Nàng đi lại bờ hồ gần đó, nhìn hình ảnh phản chiếu của mình bên dưới mặt hồ.

Gương mặt trái xoan tinh xảo, đuôi mắt cong cong câu hồn người, đôi môi căng mọng, là một tuyệt thế mĩ nhân. Nguyên bản Họa Y đã là một mĩ nhân, nhưng hình ảnh phản chiếu này lại càng đẹp hơn, đẹp theo một cách yêu mị, dụ dỗ người khác. Cũng đúng thôi, vì Uyển Cơ – chủ của cơ thể này – vốn là một yêu hồ.

Uyển Cơ nàng là một con hồ ly sống lâu thành tinh, dung mạo diễm lệ khó bì sánh kịp. Thế giới này người và yêu sống cùng nhau, mặc dù không quá hòa bình. Phần lớn con người đều sợ yêu tinh, chỉ có số ít là có thái độ hòa hoãn, người thích yêu tinh lại càng hiếm hoi. Cũng bởi vì thế mà các yêu tinh hiền lành thường tìm cách giả trang, sống trộn lẫn với con người, hoặc là sống cùng nhau ở một khu vực nào đó. Số yêu tinh khác lại ăn thịt, làm hại con người.

Uyển Cơ không thuộc cả hai loại trên. Nàng là hồ yêu, với dung mạo này ra ngoài sẽ dễ dàng tìm được chỗ tốt, nhưng nàng chọn sống ở bìa rừng phía Tây, cách một trấn nhỏ của con người vài dặm. Để đảm bảo an toàn cho mình, nàng tạo một kết giới giữa hai mỏm đá to, ngăn cách thế giới của mình với thế giới bên ngoài. Người vô tội không may lạc vào, nàng sẽ dẫn họ ra. Còn người tham lam, có đây với ý định xấu thường sẽ bị trừng phạt. Nàng tạo ra ảo cảnh dẫn họ tới sườn núi, để họ tự bước xuống dưới. Dần dà, quan phủ thường xuyên mang tử tù tới đây, nơi này trở thành nơi xử lí những kẻ đó.

“Ta phải tìm sư phụ đã.” Uyển Cơ đứng dậy. Để tiện giúp đỡ nàng, Bách Nhân lão sư đã giúp nàng giữ nguyên linh lực cũng như không gian tùy thân bên người. Bây giờ trong người nàng có cả linh lực và yêu lực, chúng xung khắc nhau, đấu đá lung tung.

Ngôi nhà nhỏ của nàng dựng lên từ tre nứa, nằm ngay cạnh hồ nước có sương trắng lượn lờ. Mặt trời chuẩn bị lên, ước chừng cũng sắp đến giờ họp chợ. Uyển Cơ phẩy tay, thay một bộ xiêm y màu trắng, đeo lớp khăn voan mỏng rồi đi về phía dưới trấn.

Khi nàng tới cổng trấn, mặt trời cũng vừa lên. Khung cảnh bên trong có phần ồn ào náo nhiệt, người dân tấp nập qua lại. Một số người túm tụm lại với nhau, bàn tán xôn xao: “Này, ngươi biết gì chưa?”

“Chuyện thầy Đồ với đệ tử của thầy đúng không? Tôi biết rồi.” Người phụ nữ bên cạnh đáp lại. “Tưởng gì chứ chuyện đó đã truyền trong trấn từ ngày hôm qua rồi.”

“Ừ, phải công nhận hai sư đồ ấy giỏi thật.” Người kia tặc lưỡi lên tiếng. Tò mò, Uyển Cơ đi lên, khẽ cười với hai người phụ nữ.

“Chào hai tỷ, không biết hai tỷ đang nói về việc gì thế?” Giọng nàng mềm mại du dương, thu hút không ít người ngoài lại nhìn. Trong trấn này người ít không ít, nhưng cũng không quá nhiều, phụ nữ bọn họ ra ngoài thường xuyên, lập tức nhận ra nàng không phải người trong trấn. Người phụ nữ nhìn nàng đánh giá, hỏi: “Cô nương không phải người ở đây.”

Uyển Cơ nói dối không chớp mắt, đáp lời: “Ta từ nơi khác tới, đến nơi này tìm người thân. Vừa vào trấn thì nghe được hai tỷ đang nói chuyện, tò mò không biết là chuyện chi?”

Hai người phụ nữ “À” một tiếng, xởi lởi trả lời: “Cô nương từ nơi khác tới nên không biết, trấn này gần rừng nên yêu tinh hay tác oai tác quái. May mà trong trấn có hai thầy trò trừ yêu rất giỏi, mấy lần giúp chúng tôi trừ họa. Người thầy tên Đồ Thuận, còn người đệ tử tên Minh Viễn. Mới hôm trước, họ vừa trừ khử được một con yêu xà rất lợi hại, cả trấn ai cũng mừng.”

Người còn lại nhìn nàng, cười đầy ẩn ý: “Cô nương xinh đẹp thế này, hay là ghé qua bên đấy xem thử, xin bùa bình an cũng hay lắm. Ta không nói xui, chứ mỹ nữ như cô thường bị yêu tinh quấy phá lắm. Minh Viễn hình như cũng chỉ lớn hơn cô vài tuổi, xem chừng hai người cũng đẹp đôi.”

Qua lớp khăn voan mỏng thỉnh thoảng bị gió cuốn lên, người phụ nữ có thể tinh ý nhìn thấy dung mạo xinh đẹp của nàng thoắt ẩn thoắt hiện. Minh Viễn được xem là người điển trai nhất trấn, biết bao nhiêu cô gái gặp hắn đều ôm mộng tương tư. Nhưng người phụ nữ cảm thấy, chỉ có cô gái trước mắt mới xứng đôi vừa lứa với hắn. “Nhà của họ ở cuối trấn, đối diện với hiệu thuốc ấy. Cô nhìn là thấy ngay, trước cửa nhà có trồng cây núc nác với cây gạo.”

“Đa tạ hai tỷ.” Uyển Cơ khẽ cười, gật đầu rồi rời đi. Nàng là yêu tinh, bọn hắn là trừ yêu sư, theo lí mà nói nàng không nên tìm tới nơi đó. Nhưng linh trời xui đất khiến thế nào, Uyển Cơ lại dời bước tìm nơi ở của hai người. Trước ngôi nhà là một cây gạo lớn, cùng với mấy cây núc nác. Người ta thường nói quỷ cây đa, ma cây gạo, không hiểu vì sao Đồ Thuận lại trồng loại cây này ngay trước nhà. Còn cây núc nác thường được dùng để trừ tà, đặc biệt là trùng tang, nàng có thể hiểu được vì sao loại cây này được trồng ở đây.

Cánh cửa gỗ đóng im lìm, bên ngoài còn dán vài lá bùa. Uyển Cơ có thể xông vào trong, nhưng không hiểu sao nàng lại kiên nhẫn chờ đợi. Dòng người qua lại không ít, thỉnh thoảng có một số người mang theo lễ vật vào bên trong. Uyển Cơ đứng ở một góc tường, lặng lẽ nhìn dòng người qua lại. Trực giác nói cho nàng biết, Minh Viễn rất có thể là sư phụ nàng.

Trời về chiều, đàn chim giăng ngang bầu trời bay về tổ, Uyển Cơ cũng ủ dột ra về. Nàng đã chờ cả ngày cũng chẳng thể thấy hắn bước ra.

Chợt, cánh cửa bật mở, một người thanh niên đi ra ngoài. Hắn mặc một bộ y phục màu lam nhạt sạch sẽ, tóc vấn cao, hoàn toàn không giống một thầy trừ yêu. Uyển Cơ nhìn đến ngây ngẩn, vừa nhìn thấy hắn, nàng liền nhận ra đó là sư phụ.

Nàng ở cùng người tám năm, lớn lên chỉ nhìn một mình người, chút thay đổi nhỏ này sao nàng có thể làm cho nàng không nhận ra người? Đôi mắt kia thật sự rất giống, rất giống sư phụ nàng.

Chuyện trước mắt là tìm ra sư phụ, còn làm sao để người yêu mình, nàng sẽ từ từ tính tiếp. Hiện tại thân phận của hai người có lẽ là rào cản lớn nhất.

Trái tim nàng thắt lại, đau như bị xé rách. Vì sao đã chuyển sang một thế giới mới mà thân phận vẫn ngăn cách hai người như xưa?

Minh Viễn nhìn một vòng, sau đó xoay ngược vào trong, đóng cửa. Hắn cảm nhận được yêu khí ở gần cửa, cũng nhìn thấy một thiếu nữ nấp ở góc tường. Yêu tinh chủ động tìm tới cửa, điều này thật sự rất kì lạ.

Thấy hắn đã xoay người đi vào trong, Uyển Cơ cũng chỉ đành quay về nhà. Dù nàng có chờ ở đây thêm nữa, chưa chắc gì hắn sẽ ra ngoài, lỡ đâu để hắn và vị trừ yêu sư kia nhận ra yêu khí thì lại phiền phức thêm.

Uyển Cơ đi về phía mặt trời lặn, chậm rãi rời khỏi trấn, trong lòng thầm tính toán làm cách nào để có được tình yêu của Minh Viễn. Bởi vì quá tập trung vào suy nghĩ của mình, nàng không nhận ra phía sau có người bám theo.

Hot

Comments

Người đẹp oiii

Người đẹp oiii

Tự nhiên thấy tội nu9 quá trời à, luôn bị rào cản ngăn cách tình cảm '-'

2022-09-30

1

Người đẹp oiii

Người đẹp oiii

Không phải trời xui đất khiến đâu, mà là đã được sắp đặt trước rồi ấy :))

2022-09-30

0

Toàn bộ

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play