Thượng Tướng Lại Không Vui Rồi
"Nghĩa trang phía Tây có phong cảnh đẹp mắt.”
“Nghĩa trang phía Nam có thời gian đêm dài hơn ngày, khí hậu ẩm ướt.”
“Nghĩa trang phía Đông có có bình minh nhuộm đỏ nền trời, rất ấm áp.”
“Nghĩa trang phía Bắc chôn cất rất nhiều hài cốt của binh sĩ quả cảm từng nếm mật nằm gai với mình.”
Trên đường trở về quân doanh, vị thượng tướng quân đội phía Bắc của đất nước Vĩnh Tại đang lựa chọn nơi chôn cất cho chính mình. Một người muốn tự sát, không chỉ cân nhắc về cách thức kết liễu mà còn phải nhọc lòng suy nghĩ nơi an táng. Quả là đến chết cũng không hết mệt mỏi.
Chẳng qua những lời ấy Giang Ân chỉ có thể thì thầm trong lòng mà thôi. Không phải không có ai lắng nghe, mà là không có người nào chịu tin tưởng chuyện hoang đường như vậy cả.
Ai ai cũng cảm thấy Giang Ân có tất cả, chỉ có chính hắn biết, bản thân sống gần ba mươi năm, từng có công trạng vang dội nhất, từng có chiến tích vĩ đại nhất, nhưng chính hắn lại không thật sự thỏa mãn với những thứ này.
Hắn trống rỗng.
Cô độc, mỏi mệt, chán chường, những thứ cảm xúc hỗn độn ấy quấn lấy Giang Ân đã rất nhiều năm rồi. Đến mức ngày hôm nay hắn sức cùng lực kiệt, trở nên rỗng tuếch, thật sự không chống đỡ nổi nữa.
Trước kia có lẽ Giang Ân không dám kết thúc sinh mệnh của mình. Vì phía sau hắn còn nhân dân, còn gánh nặng quốc gia, còn... người mẹ và đứa em trai không nơi nương tựa.
Nhưng mà, hiện tại, nước Vĩnh Tại đã trở thành tồn tại mạnh mẽ nhất trong liên minh vũ trụ, mẹ và em trai Giang Ân cũng không cần sự che chở của hắn nữa.
Khi con người không còn bất cứ ràng buộc gì với thế gian nữa, ở lại hay rời đi biến thành một sự lựa chọn không quá quan trọng.
Giang Ân mơ màng nhìn cảnh tượng trước mắt, nơi mà hắn đã đi qua vô số lần, cứ ngỡ sẽ chẳng có gì thay đổi. Dù sao suốt mười ba năm qua vẫn luôn là con đường vắng vẻ cùng bóng cây thông thẳng tắp xếp thành hàng như thế.
Không ngờ rằng hôm nay chính là ngoại lệ.
Ở bên góc đường, hắn nhìn thấy một khung cảnh khiến bản thân cả đời không thể nào quên được.
Đứa trẻ ấy khoảng chừng mười hai mười ba tuổi, quần áo rách rưới cũ nát, tóc rất ngắn. Vì gương mặt lấm lem bùn đất nên chẳng nhìn không ra được rốt cuộc là nam hay nữ. Nó đang dành thức ăn với một con mèo hoang.
Cũng không nhiều nhặn gì, chỉ là một miếng bánh bích quy nhỏ mà thôi. Chẳng qua ánh mắt quật cường cùng với biểu tình phẫn uất ấy khiến người ta cảm thấy thứ cả hai liều mạng tranh đoạt nhất định là thứ vô cùng quý giá.
Hóa ra ở một thời đại văn minh như thế này vẫn còn những số phận bất hạnh.
Nhân loại đã sớm biến vũ trụ thành nơi ở của mình, trái đất trở thành hành tinh mẹ được vô số tinh hệ bao quanh. Con người có cuộc sống của sinh vật cao cấp nhất hành tinh, thoải mái tận dụng nguồn tài nguyên của cả vũ trụ. Vì thế, việc bỗng dưng nhìn thấy một đứa trẻ rơi vào hoàn cảnh khốn đốn như vậy khiến Giang Ân hơi bất ngờ.
Giang Ân thầm kinh ngạc, đang định nói tài xế gọi cho trại trẻ mồ côi thì đúng lúc này, đứa trẻ vốn đang hung hăng giành giật với một con mèo hoang, phút trước còn vươn tay lượm mảnh vụn trên đất, phút sau liền ngã lăn trên mặt đất. Mà ánh mắt cuối cùng của đứa trẻ này trùng hợp rơi vào khuôn mặt vị thượng tướng ngồi trên chiếc ô tô đang dừng đèn đỏ gần đó.
Giang Ân cũng không biết trong ánh mắt ấy có mang theo cầu cứu hay không.
Nhưng mà hắn lại cảm nhận được mặt hồ tĩnh lặng ở đâu đó trong lòng mình đột nhiên gợn lên những tầng sóng rất nhẹ.
Dù nhẹ thì vẫn là dao động khiến con người ta không dám ngó lơ.
Hắn từng chứng kiến vô số sự quật cường cùng kiên định của một con người. Dũng cảm chống lại số mệnh hay cắn răng chịu đựng gian truân gì đó, thậm chí đã nhìn đến mức trở nên quen thuộc, ngoài sự tôn trọng ra thì không thể thấu hiểu cảm thông nổi nữa.
Vì thế, sự quật cường của những người xa lạ ấy lại có thể đánh động đến ham muốn sống sót của người đàn ông thì vẫn xem như là lần đầu tiên.
Cho nên, hắn xuống xe, ôm thân thể nhỏ bé gầy yếu kia vào lòng, cứ thế ôm về quân doanh.
“Khi sinh mệnh của ai đó quá mức rực rỡ, kẻ có linh hồn u ám tối tăm đến đâu, một khi được tắm dưới ánh sáng ấy cũng sẽ trở nên tốt đẹp hơn…” - Ai đó đã từng nói với Giang Ân một câu như vậy. Hắn không nhớ rõ là người nào, nhưng câu nói này cứ văng vẳng trong lòng người đàn ông suốt đoạn đường.
Còn chưa qua hết một buổi chiều, tin tức thượng tướng Giang Ân của quân đội phía Bắc nhận nuôi một đứa trẻ mồ côi đã trở thành đề tài nóng xuất hiện ở tất cả các đầu báo lớn.
Cô bé đó được đặt tên là Giang Liễu. Sinh mệnh quật cường tựa như một nhành liễu dẻo dai, đối mặt với giông bão vẫn nỗ lực tồn tại.
Bất ngờ là dáng vẻ yếu ớt non nớt ấy lại là của một cô bé mười sáu tuổi.
Trước năm mười tuổi, cô từng được một gia đình khá giả nhận nuôi từ cô nhi viện. Sau đó không lâu, gia đình này không may gặp tai nạn qua đời, cô bé lại bị đưa trở về cô nhi viện. Lúc này đây, bi kịch của đứa trẻ thật sự mới xuất hiện. Nơi đứa trẻ từng xem là nhà, những người đứa trẻ từng coi là thân nhân lại xem cô như điềm xui rủi mà hắt hủi. Bản chất đứa trẻ cũng rất cao ngạo, không chịu đựng nổi liền tự rời đi.
Đứa trẻ ấy đã sống đơn độc như vậy sáu năm rồi.
Tự mình lăn lộn nhiều năm trong xã hội, vì thế ẩn trong đôi mắt trong veo ấy là sự thấu hiểu lòng người.
Giang Ân khi ấy còn không biết rằng cô bé này chính là biến số lớn nhất đời này của hắn. Lúc đầu là thứ miễn cưỡng giữ hắn ở lại thế gian, sau này trở thành ánh sáng cứu rỗi của hắn, cuối cùng lại trở thành hai chữ “một đời” mà Giang Ân khát khao.
“Từ nay, con sẽ là đại tiểu thư của nhà họ Giang.”
“Ta sẽ nuôi dưỡng con đến khi trưởng thành. Có thể không cho con được tình cảm gia đình trọn vẹn, nhưng ta có thể cho con điều kiện vật chất tốt nhất, để con trở thành kiểu người mà con mong muốn.”
Đó là những lời đầu tiên người cha nuôi ấy nói với Giang Liễu.
Nghe vừa cứng nhắc vừa nghiêm túc, rất hợp với khuôn mặt lạnh lùng và ánh mắt thâm nghiêm của hắn.
Kì quái làm sao, một người chức cao vọng trọng sống trong sung sướng lại nhận nuôi một đứa trẻ lang thanh không chốn dung thân như cô, còn đồng ý cho cô những thứ mà người đó có.
“Ngài không sợ con đem đến xui rủi sao?”
Giang Liễu vẫn còn nhớ những lời cay độc ác nghiệt từng nghe thấy. Không phải không muốn quên mà là không thể quên được. Cô không hy vọng sinh mệnh mình vất vả tranh giành lại biến thành thứ rẻ mạt tựa như rác rưởi trong mắt người khác.
Giang Ân im lặng nhìn cô, lâu sau mới trả lời: “Không.”
Không có đáp án dài dòng, nhưng chỉ cần một chữ như vậy cũng có thể khiến Giang Liễu sinh lòng tín nhiệm.
“Vậy còn sau khi trưởng thành thì sao, tiên sinh không cần con nữa ư?”
Trên đời này, tàn nhẫn nhất chính là gieo rắc cho một người hy vọng, rồi lạnh lùng lấy lại nó.
Người đàn ông rõ ràng bị câu hỏi này làm cho ngây ra.
Hắn không đáp, dùng ánh mắt có chút sắc bén nhìn Giang Liễu.
Cô cứ tưởng ít ra người đàn ông sẽ nói gì đó, nhưng không. Hắn cười nhạt rồi xoay người rời đi.
Rất lâu sau này Giang Liễu mới biết, nụ cười nhợt nhạt ấy chính là sự tự giễu.
Giang Ân gần ba mươi tuổi hiểu rất rõ trên đời này không có thứ gì là vĩnh viễn cả. Con người cũng vậy, tình cảm của con người cũng vậy.
Updated 20 Episodes
Comments
Mèo_Lười_Biếng
lang thang
2022-12-17
0
Dương Ngọc Nhi
Hay quá ạaa
2022-11-16
0
Mie Mie
cô oi, toi rcm chỗ này dùng từ người thay cho tiên sinh sẽ hay hơn, cũng đỡ cảm giác hán ngữ hơn ý
2022-11-03
2