Tựa vào bức tường màu xanh kiên cố, Cửu Cung châm một Nguyên Đông lên, khói trắng liền phảng phất trên đỉnh đầu.
Lúc Đại Sở còn nguyên sơ, chất cấm từ Nhật Tâm đã len lỏi vào đời sống con người nơi này, và trở thành một thứ không thể xóa bỏ, tuyệt đối.
Trở lại mấy năm gần đây, những mặt hàng phục vụ cho chiến tranh như đạn dược cũng được thu mua rất nhiều từ ngoại quốc.
Thứ gì càng trở nên thịnh hành thì càng dễ được chấp nhận, ví như Nguyên Đông vậy.
"Trốn ở đây hút thuốc, đúng là không sợ trời không sợ đất." Nam nhân mặc Áo tím chê cười nhã nhặn đi ra từ con hẻm nhỏ.
"Hôm nay bản quân không có hứng, khi khác sẽ tìm ngươi vui vẻ." Hắn gẩy tàn thuốc, không có hứng thú nghiêng đầu cợt nhả nhìn nam nhân thanh tú đang tựa vào vai mình làm nũng.
"Đại nhân không thích ta nữa sao?" Giọng nói của y ngọt ngào trong trẻo như sương đọng giữa trời thu, làm người ta xao xuyến.
Hắn thích một người có thể dịu dàng với hắn như thế, cho dù là giả tạo đi chăng nữa.
Hắn đột ngột đẩy nam nhân ra rồi xoay người một cái, đem nam nhân đặt dưới mi mắt của mình.
Tay chống lên tường vượt qua đầu của nam tử mềm mại trong lòng, cơ thể của hắn không phải kiểu vạm vỡ gân guốc mà là cao ráo thanh mảnh, tỏa ra khí phách của một đại công tử quý tộc.
"Ngươi đúng là làm bản quân không nỡ, thủ đoạn không tệ." Đoạn hắn cúi xuống hôn mạnh lên đôi môi đỏ mọng của Vu Tử.
Lúc này từ con hẻm xuất hiện một bóng người đi ra. Người này thanh tao như hoa mai, dáng đi hết sức lỗi lạc. Đem trên vai một cái gùi chứa đầy hoa thơm cỏ lạ.
Hai người đang mặn nồng là thế song lại bị tiếng bước chân phá đám. Cửu Cung tức giận quyến luyến rời khỏi đôi môi của y, muốn quay lại xem là kẻ nào dám cả gan bước vào địa phận của Thanh Truy lâu.
Nhưng hắn sai rồi, sai khi đã chú ý đến tiếng bước chân của người đó.
"Xin lỗi, ta đi nhầm đường, đại nhân thứ tội." Đối Khanh bối rối cúi thấp đầu không dám nhìn thẳng vào mắt hắn, khi giật mình nhận ra hắn cũng đang nhìn mình.
Điều làm cho hắn cảm thấy chán ghét nhất trong cuộc đời thối nát của mình, chính là ai cũng sợ nhìn vào mắt hắn.
Nam nhân trong lòng mím môi xấu hổ quay mặt đi, không nghĩ sẽ có người đến.
Cửu Cung im lặng nhìn Đối Khanh, đoạn sau lại bật cười khó hiểu nói; "Y sư dạo này bận rộn quá nhỉ? Bản quân muốn tìm ngươi còn khó hơn đi cầu ông trời ban cho một công thức nấu ăn mới."
Đối Khanh nuốt nước bọt, chột dạ.
"Ta nào dám trốn đại nhân, chỉ là công việc bận rộn. Thầy ta bệnh nặng không lên lớp được nên ta phải lên thay thầy dạy một vài hôm. Đại nhân cũng đang bận rộn còn gì, vậy tiểu nhân mạn phép cáo lui."
Thấy người sắp đi hắn liền không tự chủ được mà chạy theo, nắm lấy vạt Áo trắng tinh của y.
Lần đầu tiên hắn dũng cảm làm điều đó.
Nhưng mà... Hụt mất rồi, tà Áo bị gió trêu đùa trượt khỏi tay hắn, hình bóng của y cũng dần rời xa khỏi tầm mắt, không hề ngoảnh lại.
Lần đầu, hắn cảm thấy kinh hãi khi vụt mất đi thứ gì đó, rõ ràng là chưa từng có được lại sợ mất đi, nực cười, quá là nực cười.
Nam nhân ở phía sau nhìn hành động này của hắn, cũng hiểu ra được mấy phần tình ý.
Đối Khanh đi mãi mà không tìm thấy điểm đến, giống như bị đoạt mất hồn vía cho đến khi bị một con mèo con ngán chân. Y giật mình, sau đó liền dịu dàng vén Áo ngồi xuống ôm lấy mèo con vào lòng, đưa tay xoa xoa đầu nó cũng giống như đang xoa dịu trái tim đang nhói lên từng hồi của mình.
Giữa một rừng người qua lại đông đúc trong phiên chợ, y giống như một bông hoa tuyết thanh sạch đang nở rộ, đẹp đẽ đến mức kinh phàm.
Giấc mộng trôi qua dài miên man, lúc Cửu Cung tỉnh lại, hai bên thái dương đã ướt đẫm mồ hôi, lòng ngực đập loạn.
Trời sáng, cai ngục đang bắt đầu đi phân phát thức ăn cho tù nhân, sau đó thông báo việc cần làm ngày hôm nay.
Hắn ngồi dậy ăn một chút cháo, chỉ vài muỗng nhỏ, trời lạnh thế này không mong gì hơn là có thể nằm trên một chiếc giường ấm áp, ngủ một giấc đến quên trời quên đất.
Tên cai ngục Áo tím hôm qua đi đến ngồi xổm trước mặt hắn. Lúc này thấy sắc mặt của hắn đã kém đến mức khó coi.
"Bệnh rồi?"
"Ừ." Hắn lạnh lùng trả lời, tay nghịch bát cháo trắng trên cái bàn gỗ nhỏ mà phòng giam nào cũng có.
"Hôm nay ngươi không cần ra ngoài, xuống phòng bếp phụ một tay là được. Nghe nói trước khi vào đây ngươi đã thu thập rất nhiều công thức nấu ăn ngon của lão Địa Đàng, có đúng không?"
Hắn gật đầu, vì lười phải mở miệng.
Số công thức được chép ra đóng thành sách, mà lão ta đem rao bán khắp nơi để kiếm tiền trước đây đều là của hắn.
Mà chẳng có ai quan tâm đâu, vì hắn đã bán chúng cho lão rồi, lương ba cọc ba đồng của quốc khố làm sao nuôi sống cái thói trăng hoa truy lạc của hắn khi đó.
Từ ngày phụ mẫu từ mặt hắn, hắn sống đều là dựa vào bản thân mình.
Hắn không ăn hối lộ cũng không ăn chặn tiền của dân, tất nhiên không giàu được như mấy cái tên quan quân mập mạp ở dưới trướng của hắn trước kia.
Lão Địa Đàng lấy được số công thức từ tay hắn nhanh chóng phất lên như diều gặp gió, muốn nói gì chẳng được.
Có lẽ đã quên mất hắn là ai.
Cuối năm ngoái, mẫu thân của tiểu thái tử hạ độc vào chén canh gà của hoàng hậu khiến bà ta sảy thai, vì mọi bằng chứng khi đó điều đứng lên tố cáo Vân quý phi - mẹ của tiểu thái tử, không đường chối cãi. Khi chỉ còn cách vài ngày nữa là có phán quyết từ Giám Y viện thì xảy ra chuyện; Vân quý bị sát hại tàn nhẫn ở Thanh Truy lâu.
Vụ án vì thế mà rơi vào ngõ cụt, nghi phạm đầu tiên trước khi có người đứng ra tố cáo Vân quý phi được thả tự do.
Cửu Cung ban đầu không can dự đến chuyện của Hoàng thất, mặc xác họ đấu đá như một đám ruồi nhặng cướp đoạt thức ăn bẩn thỉu ở trên mâm vàng mâm bạc. Nhưng rồi người như hắn; một kẻ không có mối liên quan chặt chẽ nào với người của Hoàng thất lại bị vu oan là kẻ giết người.
À không, phải là hắn nhận tội, nhưng người ta cũng mượn việc này mà trục lợi cho bản thân, kéo dẫm một người có địa vị cao như hắn xuống vũng bùn sao không hả hê?
"Mười bảy năm tù giam của ngươi sẽ được Quân Ti trung xém xét giảm án, vì ngươi đã lập rất nhiều công trạng. Nhưng với một điều kiện, ngươi phải cho họ thấy người đã thành tâm hối cải." Trì Kỉ không biết là nhận lệnh của ai mà lại dám có ý giúp đỡ hắn.
Cửu Cung; "Người như ta, giết ai đều không cần lí do. Đừng xem trọng ta. Ta, trong mắt thiên hạ là súc sinh. Đã bắt được ta thì phải giữ cho kỹ chứ. Ngày sau lại hối hận."
"Bây giờ thời thế thay đổi, ngươi cứ làm những gì ngươi muốn thì suy cho cùng đầu óc cũng chỉ như vậy." Hắn ta đưa hai tay lên làm cái hành động bóp méo cái đầu cho hắn hiểu, chân mày nhướn nhướn lên nói; "Không muốn ra ngoài nữa à?"
"Không."
"Thật sao?"
"..."
"Có người đã nói với ta sẽ đợi ngươi cả đời này, ngoài kia..."
Trái tim đập hụt mất một nhịp. Hắn vô thức ngẩng đầu lên, muỗng gỗ trong tay rơi xuống chìm vào bát cháo nóng.
Hắn nhìn chằm chằm hắn ta như thể muốn từ ánh mắt của một người phán đoán xem họ có đang nói dối hay không.
"Đối Khanh?"
"Phải, là Đối Khánh y quan. Hôm qua ta vừa gặp hắn ở bên ngoài chi cục. Bánh mà ngươi ăn là do hắn mang đến đấy. Hắn bảo ta không được nói cho ngươi biết."
Cái loại bánh nhạt nhẽo tưởng chừng như chỉ có hắn mới dám nuốt, nhưng hắn quên rằng Đối Khanh cũng từng vì tấm lòng của hắn mà miễn cưỡng ăn vào, sống chết không nhả ra.
Vị của bánh đã nhạt còn mềm mềm dai dai khó cắn, ăn vào còn bị dính răng.
Hắn rũ mi mắt, trầm tư không nói gì.
Tên cai ngục ngứa mồm muốn nói tiếp nhưng lại thở dài, đành thôi vậy.
"Mà này." Hắn đột ngột lên tiếng làm Trì Kỉ kinh ngạc.
"Ngủ đi, hôm nay miễn cho ngươi đấy."
"Ta còn có thể..."
Mười bảy năm thật sự rất dài, mà con người lại không thể kiên nhẫn đợi được đến thế.
"Ngươi nói gì?" Trì Kỉ nghi ngờ hỏi lại.
"Không có gì."
"Người như ngươi, nghe vậy mà vẫn không động lòng."
Hắn vờ như không nghe thấy.
Trì Kỉ lắc đầu thở dài, thầm nghĩ.
Không biết trước kia hắn đã đại náo thiên hạ như thế nào, để phụ mẫu từ mặt, huynh đệ ghét bỏ, bách tín phỉ nhổ.
Nhưng hiện tại, người thương ngươi vẫn còn. Mà chủ chân của ta, ngươi lại không đếm xỉa tới. Đáng hận. Vô cùng đáng hận.
Updated 55 Episodes
Comments