Quân Là Cuộc Diễu Hành Đẹp Đẽ Nhất
Con người thối nát của Cửu Cung chỉ trong một đêm, như tiếng sấm nổ rền vang trời đất làm dậy sóng một phương.
Có kẻ tung tin đồn nói hắn trong đêm đông đã sát hại mẫu phi của tiểu thái tử, trước khi bà ấy nhận phán quyết từ Giám Y viện về tội mưu hại hoàng tự.
Trò cười được thêu dệt lên bởi đôi tay vàng mà bất kỳ văn võ thi sĩ nào trong triều đình lúc bấy giờ cũng phải phủ phục tôn kính, và thế là đã thành công tống hắn vào song sắt.
Năm đó phương Bắc có biến động, lực lượng tuyến phòng quân bị đánh sập liên tục, Sở Nguyên rơi vào nguy nan.
Cùng năm này Quân thượng cũng từ vị trí người người ngước nhìn, chỉ trong một đêm giáng xuống thành cọng cỏ bông lau.
Rắn mất đầu, đến đuôi cũng bị dẫm nát.
Loạn, càng thêm loạn.
Cửu Cung không biện bạch, không kêu gào mình bị oan.
Hắn sẽ không làm điều vô ích đó, giống như khi nương hắn mất, hắn một giọt nước mắt tiếc rẻ không rơi xuống, sau đó cha hắn tử trận, hắn một đêm say quên lối về.
Cả thời niên thiếu của hắn đắm chìm trong tửu sắc, ngang tàng bạo ngược, không chăm chỉ học tập, lớn lên lại ăn may ngồi vào vị trí Quân thượng, vốn chẳng được ai xem trọng.
Cha hắn là công thần khai quốc, tạo dựng nửa đời phồn hoa của Sở Nguyên. Nhưng lại vô phúc có người con bất tài như hắn, đến chết cũng thể nhắm mắt.
Hắn là người, nhưng không ai công nhận điều đó. Trời sinh hắn khuyết thiếu trái tim, khinh thường thiên địa. Khó tránh mắc sai lầm.
Nhưng hắn không giết Vân quý phi.
Khoảnh khắc hắn ngồi trong thư phòng nhàn nhã uống trà đợi quân y đến áp giải, hắn vẫn giữ vẻ mặt dửng dưng, còn ngông cuồng đánh nhau với quân y một trận.
Y phục màu trắng bị máu tanh vấy bẩn, đi qua cửa đại môn rộng lớn, trên mặt hắn xuất hiện nụ cười đầy khoái trá, giống như vừa trút được một mớ rác nặng nề trên vai.
Người như Cửu Cung. Nếu đã leo lên đỉnh Vinh quang được, cũng có thể hiên ngang bước xuống được. Bởi vì chỉ cần hắn, mỗi hắn thôi, hắn đã là thứ gì đó rất đặc biệt rồi...
Đầu đông, Trưởng công chúa cùng thái hậu đến biệt viện ngoài Thành Đô thăm tiểu thái tử, nghe phong phanh đâu thằng bé đó lại tái phát bệnh, họ cả ra máu.
Cửu Cung nghe cai ngục truyền tai bên ngoài song sắt mà biết được sự tình, đột nhiên lại nhớ đến vài chuyện không nên nhớ.
"Cho ta hỏi."
Viên cai ngục áo tím liếc nhìn hắn bằng ánh mắt như muốn xuyên thủng da người.
"Ai cho phép mà ngươi nói chuyện vậy tên kia?" Tên cai ngục cầm côn nhị khúc tẩn mạnh vào song sắt.
"Ta hỏi. Trả lời hay không thì tùy." Hắn lại dùng thái độ bề tôi để nói chuyện.
Tên cai ngực ưỡn ngực đánh lên song sắt một lần nữa. Sau đó hắn ta ngồi xổm xuống đất, nhìn hắn với cặp mắt chán ghét. Mi mắt hắn ta có một vết sẹo lồi dài, trong rất xấu xí.
"Ta nói ngươi nghe. Mình đã ở trong tù rồi thì phải biết thân biết phận một chút đi chứ. Ngươi muốn chết sớm thì cứ không quản chặt cái miệng của mình đi. Ngoài kia không biết có bao nhiêu kẻ đang muốn rút xương lột da ngươi ra đâu, đếm không xuể đó."
Nhớ lại đợt săn thu nhiều năm trước cùng các vị vương tử, hắn đã hạ lệnh đốt rừng làm lửa cháy lan đến thôn trang bên cạnh.
Sau đó, hắn bị thôn dân truy sát xém chút nữa gặp liệt tổ liệt tông. Nhưng sự thật là hắn không vô ý phóng hỏa. Phù Dung Yên nói với hắn đã nhìn thấy người của tộc Xích Quỷ cổ nên hắn mới buộc phải làm như thế. Vì tộc người này có tâm thần bất thường, giỏi nhất là ẩn thân trong rừng, lại rất hung hãn, gặp người là giết là xé nên phải tiêu trừ.
Nhưng người mà hắn thầm ái mộ trong lòng khi chứng kiến cảnh này dù ngoài mặt thì vẫn tôn tôn kính kính đi dọn tàn cuộc thay cho hắn. Nhưng song trong lòng đã nảy sinh phiền muộn.
Sau đó vì để giúp dân chúng hạ hỏa không truy cứu đến thánh thượng, người đó đã bấm bụng bỏ ra ba mươi ngàn chi để bồi thường tổn thất tài sản cho thôn dân.
Hắn cảm thấy việc mình làm giống như một trò hề. Nhưng vì con người hắn quá lí trí, nên khi biết còn có tổn thất về người, hắn đã tự biện hộ cho bản thân trước lời chấp vấn của Quân Ti trung. Như thể, hắn vô tội.
"Bồi thường cũng đã bồi thừa rồi, còn muốn nhân cơ hội này rút xương lột da ta." Hắn nói, ánh mắt ngang tàng đầy sát khí, nghĩ thầm lúc đó bọn họ nên chết hết đi.
Tên cai ngục chậc lưỡi cười. "Ngươi nghĩ là bọn họ thật đấy à? Không phải."
"Là ai?"
"Không rõ, chỉ có thể nói thế này với ngươi, thà ngươi cứ ở trong tù mãi đi đừng ra ngoài. Bởi vì người muốn bảo vệ ngươi hiện tại chỉ có năng lực làm được đến thế, nhưng người muốn giết ngươi thì còn làm kinh hơn." Hắn ta đưa tay lên vuốt ve cái cằm nhẵn nhụi của mình, suy nghĩ xem nên lựa lời thế nào để cho hắn hiểu được tính nghiêm trọng của vấn đề. "Đó là tiễn ngươi qua thế giới bên kia."
Updated 55 Episodes
Comments
HoaNee
hay quá ak:>
2023-08-31
0
Lynh đzai
thích đọc mấy truyện kiểu kiểu vậy
2023-06-26
0