Dạo hiệu sách một vòng với Hân Nghiên, trên tay tôi đang cầm thêm vài cuốn tiểu thuyết vừa mới ra. Nghe ông chủ giới thiệu thì đây toàn là những cuốn tiểu thuyết đang rất hot, tôi nôn nao muốn về nhà thật nhanh và chui vào phòng đắp chăn ấm nằm đọc ngay. Liền hối Hân Nghiên về.
- Hân Nghiên cậu tìm sách xong chưa. Nếu chưa thì tớ về trước đây, tạm biệt!
- Này....!
Cậu ấy chưa nói dứt câu thì bóng tôi đã khuất sau cánh cửa. Ngồi trên xe buýt chỉ mong nó chạy thật nhanh để tôi còn về nhưng có lẽ ông trời đang trêu tôi, một cơn mưa bất chợt ập xuống làm đường xá giao thông bị ùn tắt. Nhìn chiếc xe buýt chở tôi nhích từng chút một thì lại muốn khóc không thành tiếng.
- Hình như phía trước đang xảy ra tai nạn.
- Đâu đâu...
- Đúng rồi! hình như là một thanh niên trẻ tuổi tông vào thanh chắn bên đường, chắc là do mưa lớn quá nên che tầm mắt cậu ta rồi!
Nghe mọi người trên xe bàn tán thầm nghĩ nếu như tai nạn thật thì còn lâu mới được về nhà.
- Chú ơi! mở cửa cho cháu xuống đây đi ạ!
- Trời mưa đang lớn lắm, cháu có về được không?
- Dạ nhà cháu cũng sắp đến rồi!
Tôi không thể ngồi đợi được nữa, mưa to như trút nước. Tôi chạy một mạch vào mái hiên đối diện, cơn mưa lạnh buốt bất giác đưa tay lên xoa xoa để giữ ấm, tôi về trễ tận 2 tiếng chắc mẹ ở nhà đang lo lắng lắm. Ôm cặp vào trong ngực, hít sâu một hơi chạy ra thật nhanh hoà vào màn mưa trắng xoá. Mưa tát vào mặt làm tôi đau điếng, vòng mắt cay xè nhưng vẫn cố gắng mở to để nhìn đường. Cuối cùng tôi cũng về đến nhà, người tôi ướt sũng mẹ vội lấy khăn lau tóc cho tôi. May mà mẹ không trách tại sao tôi về trễ.
- Con mau lên phòng thay đồ rồi sấy tóc nhanh lên, mẹ đi nấu nước gừng cho con kẻo cảm lạnh.
- Dạ!
Nghe lời mẹ đi lên phòng ngâm mình trong dòng nước ấm, nhắm mắt lại tận hưởng cảm giác thật dễ chịu. Khi tôi sắp chìm vào giấc ngủ thì một tiếng nói vang lên.
- Tiểu Mễ, dậy lau khô người đi không sẽ cảm.
Tôi giật nảy mình mắt trừng lớn vội che thân thể lại, nhìn dáo dác xung quanh xem ai vừa nói chuyện. Nhưng không thấy ai cả, tôi bắt đầu sợ hãi. Hai lần rồi, hôm nay đã hai lần tôi nghe giọng nói đó. Tự nhủ chỉ là tưởng tượng thôi, nhanh lau khô người mặc quần áo vào không kịp sấy tóc tôi chạy một mạch xuống nhà.
- Mẹ đã bảo con phải sấy tóc mà, nãy giờ con làm gì trên phòng mà tóc còn ướt sủng thế này! Cứ thế này cảm lạnh cho xem.
Mặc cho mẹ càm ràm, tôi nào còn tâm trạng ở trên phòng sấy tóc nữa chứ.
- Mẹ ơi! trên đời này có ma không?
- Con đang nói nhảm gì đó, mẹ nghĩ con nên lo việc học bớt đọc những cuốn tiểu thuyết vô bổ đó lại đi. Toàn nghĩ đến chuyện không đâu.
Thấy mẹ lại sắp giáo huấn tôi vội cười hì hì cho qua chuyện. Nhìn đồng hồ đã 18 giờ 45 phút, còn 15 phút nữa bố đi làm về tôi vội vào bếp phụ mẹ nấu cơm. Mẹ tôi là một người phụ nữ dịu dàng, khuôn mặt và tính cách mang đậm nét phụ nữ thời phong kiến. Đối với mẹ phụ nữ lấy chồng là phải hoàn toàn chăm lo cho gia đình, cả ngày làm việc nhà nấu cơm và đợi bố tôi đi làm về. Lúc tôi còn nhỏ mẹ chỉ dẫn tôi về thăm ông bà ngoại một ngày vào dịp lễ tết, đến khi ông bà mất thì mẹ không còn về nữa. Tôi nhớ ông bà rất yêu thương tôi, ông bà chỉ ở một mình mỗi lần về ông bà đều mua kẹo dỗ dành tôi. Nhưng tôi không bao giờ được ở với ông bà lâu, đến lúc về ông bà rơm rớm nước mắt trông theo, tôi quay ra sau vẫy tay tạm biệt họ. Có lẽ đó là niềm nuối tiếc nhất thời còn bé của tôi.
Cầm trên tay bát nước gừng mẹ nấu, nhớ đến ông bà tôi lại muốn khóc. Vội lau đi sợ mẹ thấy, tinh thần dần ổn định hơn ngay lúc đó bố tôi vừa đi làm về. Mẹ đi lại giúp bố cởi giày vào nhà.
- Con gái hôm nay đi học thế nào?
- Vẫn ổn ạ!
Trong nhà bố thương và cũng chiều chuộng tôi nhất, vì tôi là đứa con gái độc nhất của bố mà. Bố tôi là trưởng phòng ở một công ty ngành IT nhiều lúc tôi nghi ngờ mình có phải con bố không mà so với bố tôi là đại ngốc, không giỏi tính toán, không được thừa hưởng từ bố tí nào.
Tôi phụ mẹ dọn bàn ăn trong khi đợi bố lên lầu thay đồ. Hôm nay toàn món tôi thích nên bụng liền réo vang, nào là gà hầm củ sen, sườn ram và đậu hủ sốt Tứ Xuyên. Ôi trời chắc tôi sẽ ăn hết nồi cơm mất.
- Mễ Mễ, mẹ dặn con bao nhiêu lần rồi! mình là con gái không được có cái vẻ thèm khát khi nhìn đồ ăn như vậy chứ. Thật mất mặt.
- Nhưng nó ngon thật mà mẹ.
- Nếu con không sửa được cái tật đó thì sau mẹ sẽ không nấu món con thích nữa.
Nghe xong tôi liền ngồi ngay ngắn lại, gì thì gì chứ không được ăn ngon cuộc sống sẽ tẻ nhạt biết bao.
- Em đừng làm khó con quá, để cho con bé được ăn tự nhiên đi nào!
Bố vừa đi xuống vừa giải vây cho tôi, thầm cười trong lòng đúng là bố luôn hiểu tôi.
Updated 68 Episodes
Comments