Nơi Nào Cho Chúng Ta
Tôi đang đứng dưới một tán cây rậm rạp, cành lá che phủ cả một góc trời. Toàn thân nó có lớp vỏ sần sùi chạm vào làm tay hơi đau, nhìn xung quanh nơi đây thật lạ lẫm. Xa xa những ngôi nhà kiểu cổ có mái ngói khá cũ, mặt tường bong tróc loang lỗ đầy những vệt rêu bám xung quanh. Bầu trời âm u, một cơn gió bất chợt thổi đến làm tôi rùng mình. Còn nhớ buổi tối mình vừa cùng bố mẹ ăn mừng ngày tôi tròn 18 tuổi, không hiểu vì lý do gì bây giờ mình lại đứng ở nơi xa lạ này. Men theo con đường đi tới nhìn ngó xung quanh chẳng thấy có ai, tôi bắt đầu sợ hãi.
- Có ai ở đây không?
Tiếng tôi vang vọng khắp nơi nhưng không có ai đáp trả. Không biết qua bao lâu khi chân bắt đầu mỏi nhừ bất chợt có người phụ nữ trong căn nhà sập xệ bước ra, bà ấy không để ý tới tôi mà đi lại đống củi khô chất gần đó loay hoay xếp chồng lên ôm vào người, mắt thấy bà ấy sắp vào nhà tôi đã kịp chạy lại giơ hai tay ngăn cản nhưng bà ấy lại đi xuyên qua người tôi. Mắt mở lớn hết cỡ, miệng hít ngụm khí lạnh làm tôi ho sặc sụa, một nỗi lo lắng bất an ập tới thầm nghĩ "không thể nào!" tại sao bà ấy có thể đi xuyên qua tôi được chứ? đây là nơi quái quỷ nào?" bao nhiêu câu hỏi đổ dồn vô đầu khiến tôi càng thêm rối loạn. Phải tìm cách ra khỏi đây, hiện giờ tôi chỉ cần như thế, cố gắng chạy thật nhanh băng qua biết bao con hẻm nhưng vẫn không thấy lối ra nào. Vì chạy quá kiệt sức nên tôi ngồi bệt xuống đất thở hổn hển, chợt có tiếng bước chân đi trên lá khô xoẹt xoẹt, dỏng tai lên nghe hình như đang đi về phía này lòng tôi vừa căng thẳng vừa sợ hãi. Đến khi thấy cái bóng màu đen xa xa tôi chưa kịp hét lên đã bị đôi tay nào đó bịt miệng lại. Tôi trừng mắt nhìn người đàn ông đó, anh ta có khuôn mặt góc cạnh, sống mũi cao thẳng cùng đôi mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào tôi, bờ môi đang mím lại thành đường thẳng càng tăng thêm vẻ điển trai. Hơi thở vờn quanh chóp mũi làm tôi ngượng ngùng giãy giụa, lúc này anh ta mới từ từ thả tay ra.
- Anh là ai? Tôi hỏi bằng giọng không mấy thiện cảm
- Mễ Mễ, anh...
- Khoan đã, anh vừa gọi tôi là gì? Sao anh biết tên tôi?
Nỗi bất an tràn ngập trong lòng, tôi không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
- Em đã quên anh rồi!
Khi nói câu này giọng anh ta có vẻ buồn, không hiểu sao tim tôi lại nhói lên. Hít sâu một hơi bình ổn lại tinh thần tôi nói.
- Này anh, tôi thật sự không biết anh là ai, hiện giờ tôi đang bị kẹt ở cái nơi quái quỷ này. Tôi không muốn ở đây thêm giây phút nào nữa, nếu anh là người ở đây có thể chỉ tôi đường ra khỏi thôn này không?
Hình như tôi thấy đáy mắt anh ta có ánh lệ nó chứa đầy đau thương, nhưng tôi chưa kịp nhìn rõ anh ta đã quay mặt đi. Đứng đợi đến khi tôi sắp không đủ kiên nhẫn nữa thì anh ta bất chợt chạm tay lên má tôi, chưa kịp phản ứng gì thì người bổng bật dậy. Thì ra chỉ là mơ, nhìn xung quanh vẫn là căn phòng yêu thích của tôi, cảm giác như tôi đã mất một thứ gì đó khiến tâm trạng không tốt chút nào. Nhìn đồng hồ vừa điểm 6 giờ sáng, lật chăn ra bước vào toilet vệ sinh cá nhân chuẩn bị đi học. Một ngày mới lại bắt đầu.
- Thưa bố mẹ con đi học!
- Mễ Mễ, con không ăn sáng sao?
Mẹ thấy tôi không ngồi vào bàn ăn như mọi khi liền hỏi.
- Hôm nay con không muốn ăn ạ!
Nhớ đến giấc mơ đêm qua tôi lại buồn. Khuôn mặt đó rõ ràng nhìn tôi đau thương tột độ làm tôi không còn tâm trạng muốn làm gì nữa.
Đến lớp, ngồi vào chỗ của mình. Tôi tiếp tục trầm ngâm suy nghĩ đến khuôn mặt đó.
Bộp
Hân Nghiên đập vào vai làm tôi giật bắn người. Cậu ấy là bạn ngồi cùng bàn với tôi và cũng là người bạn thân nhất, chúng tôi học chung với nhau từ năm cấp 1. Bất cứ vui buồn nào chúng tôi đều kể cho nhau nghe.
- Cậu làm sao thế? gì mà ngồi thừ người ra vậy?
- Làm tớ hết hồn, không có gì đâu. Tớ chỉ đang nghĩ vu vơ thôi.
Tôi trả lời qua loa với cậu ấy, cảm thấy có lỗi vì không kể cho cậu ấy nghe nhưng không biết kể với cậu ấy như thế nào nên tôi quyết định tạm thời im lặng. Lấy lại tâm trạng vui vẻ thường ngày cười giỡn với Hân Nghiên khiến cho tôi quên đi giấc mơ đó nhanh chóng.
Tiếng chuông báo vào lớp vang lên, chúng tôi ngồi ngay ngắn lại. Cô Mạn bước vào lớp, trên tay cô ấy lúc nào cũng cầm sẵn thanh gỗ nhỏ để trừng trị những học sinh cá biệt. Nhất là tôi vì tôi không thích Toán cũng rất ghét cô ấy, cô ấy lúc nào cũng tự cho mình là đúng. Tôi và cô ấy luôn đối chọi rất gay gắt, có lần tôi không nghe giảng cô ấy liền bắt tôi đứng chép phạt nhưng tôi không chép mà làm theo ý mình là đứng ngó đông ngó tây làm cô ấy tức giận thở phì phì.
Updated 65 Episodes
Comments
layla
..
2023-06-30
0
Bạch Niệm Hoan
ui trời, tác giả nên tách dòng ra để dễ đọc hơn nè
2023-06-04
0