"Mẹ ơi, con đâu có sao đâu, mẹ gọi bác sĩ làm gì?",Nguyệt Nhi chạy đến bên mẹ giải thích, " Con khóc là vì chè mẹ làm ngon quá thôi , đó là nước mắt hạnh phúc đó mẹ."
Bà ấy cúi xuống vuốt tóc Nguyệt Nhi, "Là như vậy sao? Nhưng mà mẹ cũng lỡ gọi bố con về luôn rồi."
Bên ngoài tự nhiên có tiếng của xe hơi dừng lại, rồi một tiếng đóng cửa xe vang lên. Ba Nguyệt Nhi mở cửa rầm một cái, ông ấy hổn hển nói:
"Con gái...cưng của chúng ta sao rồi? Em đã gọi bác sĩ chưa?",Ông ấy nhìn thấy Nguyệt Nhi vẫn khoẻ mạnh,"Ủa ?Con bé vẫm khoẻ mà ?"
"Hi hi, xin lỗi anh, tại vừa nãy thấy con bé khóc một cách bất thường nên em cuống quá."Mẹ cô nhanh chóng giải thích.
"Ừm, không sao đâu, dù sao anh cũng sắp xếp ổn thoả công việc rồi."Ông ấy vừa nói, vừa cởi giày.
"Thưa bà chủ đã chuẩn bị xong bữa tối rồi ạ."Tiểu ly bước ra nói.
Mẹ cô mỉm cười nói:"Nếu bữa tối đã chuẩn bị xong rồi thì chúng ta cùng ăn cơm thôi."
'Được."Ông ấy bước đến bên cạnh Nguyệt Nhi đưa tay ra,"Nào, để ba dắt con đi ăn cơm nha."
"Vâng ạ."Cô nắm lấy bàn tay to lớn của ba mình đi đến phòng ăn.
Nếu cư xử một cách lạnh lùng với ba của mình thì sẽ khiến cho mẹ cô lo lắng, nên cô đã kìm nén cảm xúc của mình để có thể hoà hợp với cuộc sống hiện tại. Rồi có một ngày cô sẽ tống cổ ông bố độc ác đó ra khỏi cuộc đời của mẹ mình.
Cả ba người họ ngồi vào bàn ăn. Họ ăn vô cùng vui vẻ và hạnh phúc. Nhưng những niềm vui vẻ đó chẳng duy trì được bao lâu. Người ba liền cất giọng nói:
"Em à , chuyện là người em họ của em muốn vào nhà mình ở vài hôm."
"Tại sao vậy? Nhà em ấy xảy ra chuyện gì sao?",Mẹ cô tỏ vẻ lo lắng.
Nguyệt Nhi bất ngờ trước câu nói của ba mình. Bởi phải một tuần nữa thì mẹ con Tô thị mới chuyển đến nhà cô ở nhờ. Lẽ nào là người khác sao? Câu hỏi này cứ hiện lên trong đầu cô liên hồi.
Ông ấy vừa nói vừa uống rượu vang,"Nhà em ấy phải xây thêm tầng mới nên muốn nương nhờ nhà chúng ta vài hôm."
Để chắc chắn hơn cô đã hỏi ba mình thêm một lần nữa:"Người đó là ai vậy ba?",
Ba cô ấy vui vẻ trả lời: "À đó là một người em họ của mẹ con, tên là Tô Hồng Nhung, em ấy có một người con gái tên Tô Hiểu Nhan."
Mẹ cô nhìn sang hỏi:"Hồi nhỏ con cũng từng gặp dì ấy rồi mà, không nhớ dì Tô sao?"
"Con chỉ là muốn hỏi lại cho chắc chắn thôi ạ."Nguyệt Nhi né tránh ánh mắt của mẹ, vì cô không muốn mẹ lo lắng cho mình nữa.
Ba cô nhẹ giọng hỏi:"Vậy em thấy sao Tiểu An?"
Mẹ cô vui vẻ đáp:"Em thấy cũng ổn, nhà mình cũng có nhiều phòng giành cho khách mà, cứ để em ấy ở vài hôm, đâu có sao đâu."
"Nếu vậy thì tốt quá, ngày mốt mẹ con em ấy sẽ chuyển đến nhà chúng ta." Ông ấy nhìn sang Nguyệt Nhi,"Con sắp được gặp em họ Tô Hiểu Nhan rồi, con thấy có vui không?"
"Mẹ ơi, con không thích họ ở nhà mình đâu."
"Tại sao vậy? Không phải ngày trước con rất thích em Hiểu Nhan với dì Tô sao?" Mẹ cô ân cần nói.
“ Ngày đó là do con bị sự ngây thơ của cô ta che mờ mắt, mới tin cậy cô ta đến như vậy. Nhưng giờ khác rồi, con sẽ không bị bọn họ lừa nữa đâu, con sẽ bảo vệ mẹ và trừng trị mẹ con Tô thị.” Nguyệt Nhi nhìn vào mắt mẹ, nhưng cô không dám nói ra những lời đó, chỉ dám suy nghĩ để trong lòng, cô chỉ nhỏ giọng đáp lại:
"Giờ con lại không thích nữa."Giọng cô bé nhỏ dần,"Con ăn no rồi, con về phòng đây."
Nguyệt Nhi lặng lẽ rời đi nhưng cô vẫn nghe được cuộc đối thoại của ba mẹ cô.
"Chắc con bé mệt quá nên mới nói vậy thôi, em không cần lo lắng đâu." Ba cô khuyên nhủ.
"Ừm... thôi dù sao em ấy cũng là em họ của em mà, ở vài bữa chắc con bé sẽ thích ứng được thôi. Ngày mai anh cứ dẫn mẹ con em ấy về nhà mình đi nhé!"
"Ừm, em ăn đi kẻo nguội hết đồ ăn." Ông ấy mỉm cười mời vợ mình ăn cơm.
Hai người họ vui vẻ ngồi ăn, còn Nguyệt Nhi thì buồn bã quay trở về phòng. Cô lên giường nằm buồn bực. Đột nhiên có một cậu bé lơ lửng trong không trung xuất hiện trước mặt cô. Hai người mặt đối mặt nhìn nhau.
"Cậu... cậu nhìn thấy tôi sao?"Cậu bé bất ngờ hỏi.
Cô không hề để câu hỏi của cậu nhóc vào tai. Đôi mắt cô chỉ nhìn chằm chằm vào sợi dây chuyền của cậu. Nó có miếng ngọc rồng y chang với sợi dây chuyền mà cô đang đeo. Khiến cho cô vô cùng bất ngờ.
"Cậu là ai vậy hả? Là người hay ma?"
Mảnh ngọc của hai người họ liền phát sáng ghép lại thành một. Hai người được đưa vào trong mảnh ngọc một cách thần kì.
" Hở? Đây là đâu?"Nguyệt Nhi liền nhìn xung quanh.
"Nơi này đẹp quá."Cậu nhóc kia cảm thán.
Khung cảnh xung quanh họ là một không gian toàn là hoa hồng đang nở rộ, được trồng hai bên đường. Cảnh vật làm Nguyệt Nhi nhớ đến bà nội của mình khi còn sống rất thích hoa hồng. Cô nhanh chóng chạy theo con đường hoa đang trải rộng, vừa chạy cô vừa nghĩ:”Chắc chắn là bà ngoại đã đưa mình đến đây, mình phải đi tìm bà mới được.”
Cậu nhóc cũng bỡ ngỡ đi theo cô bé.
Updated 89 Episodes
Comments
✨Chi Tử Đằng✨
Dấu " chỉ dành cho đối thoại nội tâm thì hợp hơn..ý kiến cá nhân tùy bạn tiếp nhận không bạn có thể lơ đi là được
Không nhận gạch đá...
2023-01-18
0