Thanh Hà mỉm cười, "Khi còn sống cô muốn ra nước ngoài chơi cho biết, nhưng khối u trong đầu cô ngày càng trở nên tệ hơn nên cô phải nằm viện không thể cùng anh ấy đi nước ngoài được. Giờ cô đã chết, chỉ còn hũ tro cốt ở nhà. Dù vậy nhưng anh ấy vẫn muốn đưa tro cốt của tôi ra nước ngoài du lịch một lần."
Giờ hai người mới hiểu vì sao chú ấy vẫn muốn buôn bán ma túy để có tiền đưa tro cốt của vợ mình ra nước ngoài. Quả là một người chồng si tình. Thanh Hà cầu xin hai người đừng nói với mọi người biết chuyện anh ta buôn ma tuý. Thanh Hà muốn chồng mình tự đầu thù, tự hiểu ra cái sai của mình và thong thả buông bỏ chấp niệm. Dù vậy vẫn sẽ để lại một vết nhơ trong cuộc đời của chú ấy, bị mọi người xa lánh và coi thường.
" Liệu chú ấy có hối lỗi không? Hay là đi tự tử luôn?" Tiêu Hàn bất giác nói ra suy nghĩ của mình.
Nguyệt Nhi nhìn cậu với ánh mắt vô cùng bất lực. Cậu ta không biết an ủi người khác gì hết. Con người cậu rất thẳng thắn và chính trực nên mảnh ngọc rồng mới chọn cậu ấy.
"Câu nhóc đó nói cũng không phải là có khả năng, đã đi vào con đường tăm tối thì không thể quay trở lại được."Khuân mặt cô ấy trở nên buồn bã.
"Nhưng nếu có một người sẵn sàng nắm lấy tay chú ấy đi ra khỏi con đường tăm tối đó, thì chắc chắn rằng chú ấy có thể quay lại cuộc sống bình thường rồi! Không phải sao ạ?" Cô mỉm cười với Thanh Hà.
Những lời của cô bé khiến cho Thanh Hà nhận ra rằng chính cô ấy có thể giúp chồng mình thoát khỏi vũng nước đen đó. Nhưng gương mặt cô cũng không thấy khởi sắc mấy, nó vẫn rất buồn bã chứa đựng đầy sầu muộn. Thanh Hà lại nói tiếp:
"Giờ cô đã chết, đâu thể giúp anh ấy được nữa đâu! Cô đúng là vô dụng mà."
Nguyệt Nhi nắm lấy bàn tay lạnh ngắt của Thanh Hà, "Cô có thể nhờ cháu viết một bức thư gửi cho chú ấy mà!"
Hai từ " Bức thư" làm cô ấy sực nhớ ra điều gì đó, "Đúng rồi, trước khi tự tử cô đã viết một bức di thư rồi đặt lên trên đầu giường mà! Nhưng mà bức thư đó lại biến mất không thấy đâu nữa!"
"Lẽ nào có ai đó đã lấy bức thư đi sao? Nhưng mà tại sao lại làm vậy chứ?" Nguyệt Nhi đắm chìm trong suy nghĩ.
Tiêu Hàn chỉ thở dài một cái, đi đến trước mặt cô rồi búng cho cô một cái vào trán. Cậu nghiêm nghị nói:
"Sao cậu ngốc thế! Chỉ cần đến bệnh viện kiểm tra là sẽ biết ngay thôi!"
Nguyệt Nhi tức giận đấm một phát vào cánh tay phải của Tiểu Hàn. Nhìn cậu ta ôm tay là thấy có vẻ rất đau rồi.
"Cậu mới ngốc đó, giờ cậu đến bệnh viện cũng không tra ra được gì đâu! Dù sao cô ấy cũng mất được một tháng rồi, làm gì có chuyện lại để cái giường mà cô ấy từng nằm còn nguyên vẹn chứ!"
Tiêu Hàn xoa xoa cánh tay phải của mình, " Chứ cậu muốn tìm bức thư như thế nào?"
"Tôi sẽ đến nhà cô y tá đã chăm sóc cho vợ chú ấy. Bởi vì tôi biết chắc , lá thư đang ở trong tay cô ta."Nguyệt Nhi vô cùng chắc chắn với những gì mình đã nói.
Tiêu Hàn hoang mang hỏi cô, "Nhưng mà làm sao cô biết được chứ?"
"Trên người chú ấy có mùi nước hoa của phụ nữ, cà vạt của chú ấy cũng là do người khác thắt, chỉ cần nhìn sơ qua là có thể thấy rõ chú ấy đang ở chung với một người phụ nữ khác, có đúng không cô Thành Hà?" Nguyệt Nhi quay sang nhìn vào Thanh Hà.
Cô ấy chỉ nắm chặt hai tay mình lại, cắn môi chịu đựng nhưng cũng phải kể. Cho hai người nghe mọi chuyện.
"Haizz! Cháu đúng là thông minh đó, quả thật anh ấy đang sống với cô y ta đã chăm sóc cô, nhưng mà cô y tá và anh ấy chỉ xem nhau là bạn bè thôi không hề có tình cảm nam nữ."
Nguyệt Nhi ngồi xuống an ủi Thanh Hà, "Không sao đâu, cô không cần phải giải thích đâu, tại đây chỉ là suy đoán của cháu thôi."
"Nếu muốn biết sự thật chân tướng như thế nào thì đến thẳng nhà chú đó là xong."Tiêu Hàn đứng dậy rồi biến mất luôn.
Nguyệt Nhi cũng vội vàng thay đồ rồi đi theo Thanh Hà đến nhà chú ấy. Cậu ta đã đi trước một bước, cậu đi đến trước cổng một căn nhà hai lầu vô cùng sang trọng, cậu ta đi xuyên thẳng vào trong nhà tìm bức thư. Lúc này, Nguyệt Nhi và Thanh Hà cũng đã tìm được nhà. Cô lịch sự bấm chuông, một cô gái vô vùng xinh đẹp, tóc đen dài óng ánh, mặc bộ y tế màu trắng bước ra mở cửa mời Nguyệt Nhi vào trong chơi. Hai người họ ngồi trò chuyện trong phòng khách.
"Cháu là con gái của cô chủ tịch họ Dương sao? Cô đúng là may mắn khi gặp được cháu." Cô y tá vừa cười vừa đem bánh và trà lên mời Nguyệt Nhi ăn.
"Dạ cháu cảm ơn cô." Cô cầm ly trà lên uống.
"Cháu đến đây tìm cô có chuyện gì không?"
Nguyệt Nhi đặt tách trà xuống bàn, " Dạ cũng chẳng có gì quan trọng đâu ạ! Cháu chỉ muốn hỏi cô bức di thư của cô Thanh Hà đang nằm trong tay cô có phải không ạ?"
Updated 89 Episodes
Comments