[Trọng Sinh] Hãy Cùng Trở Thành Âm Dương Sư
Ở một căn hộ sang trọng , một cô gái mặc bộ váy hồng nhạt nằm dưới đất. Mái tóc đen bóng trải dài dưới nền nhà đầy máu, hai chân cô đã bị liệt cả, cô nằm đau đớn mà nói chuyện với em gái độc ác của mình:
"Cô thật độc ác, lúc đầu giả vờ là bạch liên hoa yếu đuối, để tôi trúng kế của cô , tin tưởng cô , để rồi nhận lại cái kết đắng lòng như thế này."
Dương Hiểu Nhan nắm lấy tóc của Nguyệt Nhi mà la hét:
"Cô đừng trách ta Dương Nguyệt Nhi, ai bảo cô và mẹ cô cướp hết sự yêu thương của cha cơ, khiến ta chỉ được danh nhị tiểu thư, trong khi đó tôi được sinh ra trước cô một tháng cơ mà, đúng là không công bằng. Chức danh đại tiểu thư dương gia phải là của tôi mới phải."
Nguyệt Nhi nằm thoi thóp chất vấn Hiểu Nhan, "Lẽ nào cái chết của mẹ ta là do mẹ con các người gây ra?”
Hiểu Nhan đứng dậy cười sảng khoái vào mặt Nguyệt nhi, " Ha, Ha dù sao cô cũng sắp chết rồi. Tôi cũng nói thẳng luôn, vụ tai nạn một năm trước mẹ cô gặp phải không phải là tai nạn đâu, mà là do chính cha ruột thịt của cô bày mưu đó."
Cô đau lòng mà khóc, "Hoá ra người cha tốt của ta đã bán đứng mẹ ta... Hừ... đúng là một trò cười mà."
" À , tôi cũng nói với cô luôn , trước khi cha tôi cưới mẹ cô đã có quan hệ bên ngoài với mẹ tôi từ lâu rồi. Sao hả bất ngờ lắm đúng không?"
Dương Nguyệt Nhị nằm dưới đất nhìn Hiểu Nhan với ánh mắt căm thù. Giờ cô đã liệt hai chân , không thể làm gì được cô ta nữa.
Một người con trai cao ráo mặc vest bước vào, " Hiểu Nhan , em đã nói chuyện xong với cô ta chưa?"
Nguyệt Nhi cố ngẩng đầu lên nhìn xem rốt cuộc người đó có phải là người cô đang nghĩ không, '''Giọng nói đó...không lẽ là anh ta?'"
Hiểu Nhan xà vào lòng tên đàn ông đó, "Ô, anh Hạo Thiên, sao anh lại vào đây rồi?"
Nguyệt Nhi tròn hai mắt nhìn đôi cẩu nam nữ đang âu yếm nhau, '''Thật sự là anh ta.'''
Anh ta liền hôn Hiểu Nhan một cái vào má, " Anh nhớ em nên muốn vào nhìn em cho đỡ nhớ đó mà."
Hiểu Nhan mắc cỡ nói:" Ây da, anh đáng ghét quá đi mà."
Nguyệt Nhi vẫn nằm dưới sàn , cười khinh hai người bọn họ, "Hừ , cô còn biết mắc cỡ sao? Loại người không có não như cô mà cũng biết ngại? Hừ , đúng là nực cười hết sức."
Hiểu Nhan tức giận định đạp cho Nguyệt Nhi một cái, nhưng đã bị Lưu Hạo Thiên ngăn lại.
" Ấy, em đừng làm bẩn chân mình chứ. Dù sao giờ toàn thân cô ta toàn là vết thương, đến nỗi chân cũng què luôn rồi , đừng chấp người tàn tật làm gì ."
Hắn liền đạp cho Nguyệt Nhi một cái, cô kêu lên đau đớn vô cùng thảm thiết.
Hắn cười khinh bỉ, "Nhưng mà cũng nên cho cô ta một đạp để hiểu được ai mới là kẻ thắng cuộc."
Đôi cẩu nam nữ rời đi vô cùng sảng khoải.
Nguyệt Nhi nắm chặt hai tay, "Tôi đúng là mù rồi mới yêu anh Lưu Hạo Thiên .Nếu có kiếp sau , tôi nhất định sẽ cho hai người sống không bằng chết, chịu đủ mọi nỗi đau mà tôi phải chịu ngày hôm nay."
Lửa bắt đầu nổi lên , nuốt trọn cả cơ thể nhỏ bé, gày gò của cô. Trong vô thức cô đã nhìn thấy hình ảnh của mẹ cô .
“ Là mơ sao, mình lại nhìn thấy mẹ... Mẹ ơi con xin lỗi.”Cô bật khóc trong thầm lặng . Dường như mẹ cô đã nói gì đó rồi tan biến vào màn khói dày đặc của ngọn lửa chết chóc. Chiếc vòng cổ của Nguyệt Nhi sáng lên , đưa cô quay ngược thời gian trở về lúc cô mới 8 tuổi.
“ Đây là đâu?”Cô mơ màng tỉnh dậy.
Một người đàn ông mặc vest xanh, mái tóc xanh thẳm còn có vài cọng tóc bạc trắng, nắm lấy tay Nguyệt Nhi, "Con gái , con tỉnh rồi. Thật tốt quá , con đã ngủ 3 ngày 3 đêm rồi."
"' Là ông ta , người cha tốt đã hại chết mẹ mình mà, không phải mình đã chết rồi sao?"'Cô rút lại tay, rồi bật dậy , nhìn xung quanh .
'“ Đây là căn phòng của mình mà, mình ... mình sống lại rồi?”'Cô thất thần một lúc, rồi lập tức rời khỏi giường, lao nhanh xuống cầu thang tìm mẹ.
'“Mẹ ơi , con quay lại rồi, lần này con nhất định sẽ không để mất mẹ nữa.”' Cô vừa chạy vừa khóc lóc đi tìm mẹ , vừa ra khỏi cổng nhà , cô gặp một người phụ nữ tóc đen óng, đôi mắt xanh lục sáng ngời mặc bộ váy xanh nước biển nhạt , đi giày cao gót đang đi đến chỗ cô, không ai khác đó chính là mẹ của Nguyệt Nhi, cô xúc động hét lớn:
" Mẹ ơi , con nhớ mẹ lắm." Cô lao thẳng vào lòng mẹ mà khóc lớn, người mẹ cũng lúng túng giỗ cô:
"Con gái à , chúng ta mới không gặp nhau có 3 ngày mà sao con trở nên mít ướt thế hả? Hồi trước không phải rất cứng rắn sao?."
"Con gái gặp phải một cơn ác mộng rất đáng sợ, con mơ thấy mẹ biến mất mãi mãi khỏi cuộc đời con."Cô nức nở kể với mẹ.
"Giờ không sao nữa rồi, không phải mẹ vẫn còn ở đây sao ?, Con đừng khóc nữa, khóc nhiều sẽ xấu đó biết không?"Người mẹ nhẹ nhàng vuốt mái tóc dài đen mượt của cô.
"Thôi con mới ốm dậy, ngoài trời cũng đang rất lạnh , chúng ta nên vào nhà thôi."
" Dạ vâng."
Hai người nắm tay nhau đi vào nhà.
Updated 89 Episodes
Comments
Vịt Diêu 🐥
cho mik xin ảnh truyện cs ạ
2023-11-29
0
Nie Mi
*dỗ
2023-03-14
1
✨Chi Tử Đằng✨
lỗi chính tả " cos"= "có" mới đúng
mk cũng không thích từ " vài cọng " 1 cọng tóc so với cả cái đầu mấy nghìn cọng không hề nổi bật để làm điểm nhấn
2023-01-18
1