"Vậy là khi một người ra khỏi ngọc thì người kia cũng sẽ ra theo sao?" Cô ngơ ngác hỏi cậu.
"Đúng vậy."Cậu bình tĩnh trả lời.
Hai người nói chuyện một lúc với nhau rồi rời khỏi mảnh ngọc. Lúc này bên ngoài đã là 6 giờ tối, có vẻ thời gian cô ở trong mảnh ngọc cũng không lâu mấy.
Sáng hôm sau, nhà của Nguyệt Nhi trở nên náo nhiệt vô cùng. Bong bóng, bánh kem, đồ ăn, bàn ghế đều được sắp xếp gọn gàng. Nguyệt Nhi mặc bộ váy màu xanh lấp lánh, đầu cài hoa hồng xanh vô cùng quyến rũ. Cô vui vẻ bước xuống lầu gặp mẹ. Bà ấy cũng mặc bộ váy màu đỏ thắm, tóc búi lên như một quý cô, đứng nói chuyện với bạn. Cô đi đến chào hỏi vô cùng lịch sự như một cô công chúa nhỏ:
"Cháu chào các cô ạ! Hôm nay các cô rất xinh đẹp ạ!"
Ai nấy đều nhìn cô với ánh mắt vô cùng trìu mến. Có người khen cô dễ thương, có người khen cô đáng yêu, nói chung cô được rất nhiều người yêu quý.
"Chà bữa nay cháu lớn quá! Càng ngày càng xinh đẹp như mẹ cháu rồi đó!" Người phụ nữ trẻ bước đến xoa đầu cô bé.
"Mợ Hoa cũng đẹp lắm ạ!" Cô mỉm cười.
"Con bé này bữa nay dẻo miệng thế ta! Đáng yêu quá đi à!" Mợ Hoa vui vẻ nói.
Một cô bé có dáng người xinh xắn, mặc bộ đầm màu vàng nhạt, đôi mắt long lanh vô cùng đẹp, chạy đến bên cạnh Nguyệt Nhi. Cô bé ấy nắm lấy tay Nguyệt Nhi, sắc mặt vô cùng lo lắng, "Nguyệt Nhi! Nghe nói cậu mới ốm dậy hả? Giờ cậu cảm thấy như thế nào rồi?"
"Mình không sao nữa rồi, cậu đừng lo lắng thái quá!"Cô an ủi người bạn của mình.
Mẹ của An Lạc vội vàng bước đến, "An Lạc à! Con đừng có chạy lung tung như thế chứ! Như vậy thất lễ lắm đó."
Cô buồn tủi giải thích, "Con xin lỗi mẹ, tại con muốn gặp Nguyệt Nhi quá nên mới lỗ mãng."
Mẹ Nguyệt Nhi đưa cho mẹ An Lạc một ly rượu vang, rồi mời cô ấy uống, " Bà đừng trách con bé nữa! Dù sao thì nó cũng chỉ là quá lo lắng thôi mà. Nào chúng ta đứng nói chuyện đi, dù sao cũng đã lâu chưa tâm sự cùng nhau."
"Trời! Hai chúng ta mới gặp nhau hôm qua xong mà!" Cô ấy nhận lấy ly rượu vang, "Bà cứ làm như xa nhau một năm rồi ấy!"
Cô và An Lạc cùng đi ra ngoài sân vườn rộng lớn nói chuyện. Ở đó cũng có cả những đứa trẻ khác nữa, chúng nô đùa rất nhộn nhịp. Quang cảnh khu vườn cũng rất đặc sắc, đủ các loài hoa và cây cảnh đẹp. Nguyệt Nhi cùng An Lạc ngồi uống trà với nhau.
"Nguyệt Nhi! Mùa hè này nhà trường có tổ chức cho các học sinh khối A đi cắm trại ba ngày ba đêm ở Đà Lạt đó. Cậu có muốn đi không?"An Lạc vừa nói vừa nhâm nhi tách trà.
"Đương nhiên là phải đi rồi! Cuộc vui như vậy làm sao mình có thể bở lỡ được chứ!" Cô nháy mắt với An Lạc.
Hai người họ trò chuyện vô cùng vui vẻ. Từ đằng xa, có một cô bé mặc bộ váy tím rất giản dị, đi đến bắt chuyện với Nguyệt Nhi và An Lạc, " Xin chào! Mình có thể ngồi ở đây được không?"
"Được chứ, cậu cứ ngồi đi!" An Lạc vui vẻ chào đón cô bé ấy.
Nguyệt Nhi chợt nhận ra đó là Hiểu Nhan, người đã hại chết cô kiếp trước. Cô tức giận nắm chặt hai tay mình lại. Cuộc đời kiếp trước của cô đã bị chính người này phá nát. Cô cố nén cơn giận dữ lại, tươi cười chào hỏi:
"Ô! Hiểu Nhan là em sao? Lâu quá không gặp."
"Chị Nguyệt Nhi có khỏe không ạ? Nghe nói chị mới ốm dậy nên em lo cho chị lắm đó."Hiểu Nhan tỏ vẻ lo lắng mà nắm lấy tay cô.
Cô đẩy tay Hiểu Nhan ra, "Chị không sao! Nhưng mà nghe nói nhà em đang sửa chữa có phải không?"
"Dạ vâng ạ." Cô ta vẫn niềm nở đáp lại.
"Nhưng mà chị lại nghe nói do nhà em nợ nần nhiều quá nên bị mấy tên chủ nợ đến phá nhà mà!"
"Không phải đâu chị..."Cô ta ngập ngừng.
"Ờ, nếu như không phải thì thôi, dù nhà em có nợ nần thì cũng vẫn có tiền để ở nhà trọ cho tới lúc nhà được xây lại chứ nhỉ? Sao lại chuyển vào nhà chị ở rồi?"
" Dạ...tại..."Cô ta toát hết mồ hôi.
Hiểu Nhan thấy rõ là Nguyệt Nhi đang làm khó cô ta trước mặt mọi người đây mà. Hiểu Nhan rơi vào thế bị động. Cô ta im lặng không biết trả lời như thế nào.
Nguyệt Nhi ngồi bên nhâm nhi tách trà của mình, cười thầm trong lòng: "Sao hả? Có phải cạn lời rồi đúng không? Tôi sẽ cho cô bẽ mặt đến nỗi không có chỗ chui luôn."
Đột nhiên có một tiếng người phụ nữ vang lên từ phía sau Nguyệt Nhi:
"Cháu yêu! Sao cháu lại làm khó em nó thế hả?"
Thấy mẹ mình xuất hiện, Hiểu Nhan liền chạy đến núp sau lưng bà ta như kiểu Nguyệt Nhi đang ức hiếp cô ta vậy. Bà ta niềm nở đi đến ngồi xuống cạnh cô.
Nguyệt Nhi không hề sợ hãi trước sự xuất hiện của bà ta. Cô chỉ cảm thấy đây là chính thời cơ tốt nhất để cho hai mẹ con bà ta bẽ mặt luôn.
Updated 89 Episodes
Comments