Chương 3: Duyên phận

Hai năm trước...

Bầu trời âm ưu lạnh lẽo, từng đợt gió thổi qua tê buốt thân tâm. Đường ra kinh thành không còn xa xôi nữa, mặc dù vậy mây đen vẫn kéo tới, khiến cho khung cảnh sáng bừng bỗng chốc bị bóng tối bao trùm. 

"Dừng lại!"

Tiếng kinh hô bên ngoài truyền đến, Tiêu Đệ Phủ nghi hoặc vén rèm che hỏi cung nữ đang đi bên cạnh: "Chuyện gì thế?" 

Cung nữ mặt đầy mồ hôi lắp bắp nói: "Công chúa, phía trước...hình như là đang tập kích ai đó."

Tiêu Đệ Phủ thất thố nhoài người ra ô cửa sổ, nàng giật mình thon thót khi thấy một đám người đang đấu đá nhau, đất cát bị thổi tung như tạo nên trận cuồng phong. Thỉnh thoảng thanh kiếm va chạm nhau phát ra tiếng leng keng nghe thật ghê tợn.

Nổi bật nhất vẫn là nam nhân mặc y phục xanh thẫm, áo choàng trên vai hắn phất phơ trong gió. Hắn đang bị bọn thích khách mặc quân phục màu đen bao vây, trên mặt dùng khăn che kín không biết danh tính. Từng động tác hắn chống trả dứt khoát, sắc thái điềm tĩnh không chút lo sợ. Chắc có lẽ không phải kẻ vô danh tiểu tốt, nàng thầm đoán hắn là tên tướng lĩnh không cẩn thận bị bọn chúng mưu hại.

Trương Cơ xoay người ra lệnh cho thuộc hạ đề phòng, một mình bước xuống ngựa đi về phía Tiêu Đệ Phủ, chấp tay hành khẩn: "Đường đến Tiêu bá bá còn dài, chúng ta nên quay về ngày mai tiếp tục."

"Được được, quay về thôi." Tiêu Đệ Phủ gật đầu đồng tình.

Đúng lúc này tầm mắt Tiêu Đệ Phủ lại rơi vào tên nam nhân kia, phát hiện hắn như mất hết sinh lực, một nhát chém bay tới cũng làm hắn khốn khổ né tránh, suýt chút nữa chém đứt cánh tay. Nàng bỗng chốc trở nên sốt ruột, cứ tiếp tục tình hình này thì tên tướng kia lìa đời mất. Chẳng phải vừa rồi hắn rất khỏe mạnh sao? Mùi gì thế này? Là...là...mê độc dạng khói, thứ này chỉ xuất hiện trong Tiêu An Môn!

Trương Cơ ngồi trên lưng ngựa thúc mã xoay người dẫn binh đoàn trở về bị Tiêu Đệ Phủ ra lệnh dừng lại. Nàng không biết giải thích với Trương Cơ thế nào cho thỏa đáng, chỉ dùng ánh mắt non nớt cầu xin hắn: "Tên kia sắp không trụ nổi, ngươi có thể giúp hắn không?"

Trương Cơ cả kinh, rất muốn phản bác lời Tiêu Đệ Phủ chi bằng ở lại thì bọn họ sẽ bị liên lụy. Nhưng chẳng nỡ nhìn Tiêu Đệ Phủ mắt rưng rưng đỏ, hắn biết tính nàng trước nay vốn ôn hòa hiền lành, kẻ yếu thế phía trước khấy động tâm can làm nàng thương xót. Đành phá bỏ lí trí lấy đà từ trên ngựa phi thẳng tới chỗ xảy ra ẩu đả.

Tính cách Trương Cơ một là không xen vào chuyện người khác, nhưng nếu tình thế bắt buộc như vậy hắn đành rút mặt nạ đen trong túi áo, dùng nó để cho đi thân thế chính mình.

Đáp xuống mặt đất thành công, Trương Cơ nhanh nhẹn né một nhát chém tới rồi rút kiếm đâm thẳng vào ngực đối phương, máu bắn tung tóe khiến vài tên địch thủ kinh hãi. Lập tức ba bốn tên tưởng rằng có thêm cứu binh, chuyển hướng sang Trương Cơ mà giết. Nhưng bản chất luyện võ từ nhỏ, cộng thêm lực đạo vô biên, loại chuyện này đối với Trương Cơ thật quá dễ dàng. 

Tất cả mọi chuyện như ván cờ lật ngược tình thế, dưới sự giúp sức của Trương Cơ như hổ mọc thêm cánh, rất nhanh chỉ còn vài tên. Nam nhân nhận ra Trương Cơ muốn viện trợ cho mình, trong lòng tuy cảm kích nhưng vẫn kiên trì quyết chiến với bọn chúng phút cuối cùng, mặc cho trên vai máu chảy ròng ròng do bị thương.

"Còn không mau cút!" Trương Cơ cầm kiếm chỉ thẳng vào cổ tên thích khách ngã lăn ra đất, ánh mắt sắt lạnh.

Biết rằng bản thân thất thế, bọn chúng không thể cứ thế mất mạng ở đây được nữa bèn như rùa rụt cổ chạy đi, ngay cả kiếm cũng rơi lại. "Ta...ta sẽ trả thù!"

Chứng kiến một màn hô phong hóa vũ vừa rồi, Tiêu Đệ Phủ ngồi bên trong mà lòng nơm nớp lo sợ xảy ra chuyện chẳng lành. Nhưng điều chẳng lành này rốt cục cũng tới, nam nhân kia chịu không nổi nữa ngã ra đất bất tỉnh nhân sự, được đám thuộc hạ của Trương Cơ đỡ lên lưng ngựa đưa đi. 

Đến nhà bá quan dọc đường đi, phải xin ở nhờ để nghỉ ngơi lấy sức sáng mai đi tiếp. Lấy danh con gái của đại Tướng trong kinh thành trên đường lấy thuốc ở Tiêu An Môn cần nơi dừng chân. Lập tức tên bá quan bụng bự vẻ mặt gian xảo muốn lấy lòng liền sắp xếp cho bọn họ vài gian phòng tốt. Hắn ngước mắt thấy xe ngựa sang, thủ hạ phò tá ai cũng uy nghiêm, lại còn có tiểu cô nương ngũ quan xinh xắn, rung động lòng người liền đáp ứng không chút nghi ngờ gì.

Tiêu Đệ Phủ rút bớt trâm vàng trên đầu, xiêm y cũng cởi ra một lớp mặc cho cái lạnh bủa vây, chỉ để lại cho mình bề ngoài đơn điệu nhất. Nàng không thích để người khác nhận ra mình, ngay cả cách hành xử cũng cẩn trọng không kém.

Đỡ tên nam nhân nằm trên giường, Tiêu Đệ Phủ căn dặn thuộc hạ tắm rửa sạch sẽ cho hắn. Bản thân nàng chuẩn bị ít thuốc lát nữa giúp hắn cầm máu vết thương. Từng chi tiết ân cần chăm sóc này Trương Cơ chưa được hưởng lần nào bèn giận dỗi: "Lúc ta bị thương người cũng chưa từng hành xử như vậy."

Tiêu Đệ Phủ cười đáp: "Nhất định là có duyên đó, chẳng hiểu sao ta thấy hắn thuận mắt."

"Vậy Trương Cơ thì sao, người chẳng công bằng tí nào." Trương Cơ xoay mặt bĩu môi, nghĩ gì đó hai mắt sáng lên: "Aaaa thần cũng bị thương...đau quá!"

Khuôn mặt tuấn tú nhăn lại, cắn môi bày ra dáng vẻ chịu đựng. Ai ngờ Tiêu Đệ Phủ giơ tay nhỏ véo lên cánh tay săn chắc của hắn, ánh mắt như nói lên ta biết tất cả. 

"Đau ở đâu...?"

Trương Cơ hé mắt dò xem Tiêu Đệ Phủ có thật lòng lo lắng cho mình, ngược lại bị nàng lườm thẳng bèn chua xót nói: "Đau trong lòng...nhưng không hiểu sao vết thương tự lành rồi."

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play