Vương Gia Yêu Chiều: Nàng Đừng Náo!
Đại điện Kim Loan tầng tầng lớp lớp thị vệ lẫn cung nữ gục xuống nền đất lạnh lẽo, máu tươi văng khắp nơi trái ngược với màu vàng son óng ánh nơi chánh điện. Thanh kiếm lạnh như băng của từng thủ hạ Hắc Phỉ cầm trong tay như phảng chiếu nỗi uất hận tới bây giờ mới được giải tỏa, bọn họ chờ ngày này lâu lắm rồi.
"Hoàng đế bị bắt giam, các ngươi còn không mau quy phục Hắc Phỉ!" Một tên tướng lĩnh trên mặt dính vài giọt máu kinh hô ra lệnh. Tay hắn cầm đại đao khổng lồ nhìn đám quan thần chạy không thoát đang đua nhau khấu đầu xin tha.
Cảnh tượng đèn đuốc sắp chiếu sáng cả thành Dương Châu khiến nơi đây trở thành cấm địa hung mãn. Chứng tỏ Hắc Phỉ sắp sửa phất cờ chiếm đóng được thành của Tiêu Hoàng đế.
Ngai vàng bị quan thần bức đến cùng cực sớm trở nên lâm nguy, nay quân Hắc Phỉ tràn vào độc chiếm bức vua thoái vị, tình cảnh ngày càng hỗn độn. Hoàng đế lẫn Thái hậu trốn không khỏi bị giam trong ngục của Hắc phỉ chưa rõ sống chết. Tiêu Minh Thái tử khả năng lên ngôi cũng không thoát khỏi số mệnh bị bắt đi.
Ở cung Yên Các của trưởng công chúa Tiêu Đệ Phủ đang được đám thuộc hạ chiến đấu bảo vệ. Tiếng gươm đao chém giết kèm tiếng la hét dữ dội khiến nàng đứng ngồi không yên.
Hễ nhớ tới lời Trương Cơ căn dặn có chết cũng phải cứu nàng rời khỏi, nàng liền lắc đầu từ bỏ ý định xông ra ngoài. Nếu bây giờ đám người Hắc Phỉ đuổi giết đến đây thì mệnh của nàng sẽ chấm dứt.
"Công chúa." Tiếng đẩy cửa kẽo kẹt, hắn tự tiện xông vào quên mất hành lễ đáng có. Nhìn thấy trên mặt Tiêu Đệ Phủ nước mắt đầm đìa, trái tim hắn đau đớn khôn nguôi.
"Đi thôi, thần đưa người ra cổng bên ngoài thành, nơi đó đã chuẩn bị sẵn đám thuộc hạ, nhất định sẽ cứu được người." Hắn không chút chần chừ ôm lấy Tiêu Đệ Phủ, đang lúc định lấy đà nhảy ra gác mái thì phi tiêu của kẻ khác vung tới. Rất nhanh hắn liền xoay người lại chặn tránh cho công chúa bị thương. Một màn này nàng một khắc cũng không ngờ tới, chỉ cảm thấy người hắn hơi run lên, nhưng vẫn kiên trì bay lên trên.
"Huynh không sao chứ Trương Cơ!" Mắt Tiêu Đệ Phủ bị gió lùa vào khiến nàng mơ hồ chẳng đoán được nét mặt của hắn. Ngay lúc này nàng nhìn thấy thân ảnh nhanh nhẹn của kẻ nào đó phóng tới trước mặt hai người, kèm theo giọng nói trong gió lạnh còn rợn người hơn: "Vốn dĩ không thoát được còn ngoan cố."
Bọn chúng...đuổi tới rồi sao?
Nàng không nhận ra tên này là ai, chỉ chăm chăm nhìn vào mũi kiếm chỉa thẳng vào cổ Trương Cơ. Ánh sáng phảng chiếu của thanh gươm này thật chói chang, thật cay đắng. Ngay cả những lúc nhớ lại nàng chỉ khẽ rùng mình cảm thán Trương Cơ vốn chẳng hề sợ sệt, một lòng muốn bảo vệ nàng.
Nàng cảm thấy bí bách đến cùng cực, vung tay hoảng loạn chỉ vào mặt hắn: "Nếu ngươi dám giết huynh ấy, dù liều cái mạng nhỏ này ta cũng sống chết với ngươi." Không biết vì gió lạnh, hay vì phẫn uất lúc sắp lìa đời phải chịu nhục nhã dưới ánh mắt khinh thường người khác, giọng nói của nàng có chút run rẩy.
Tần Lãng liếc nhanh qua người nàng không đáp, hắn vung thanh kiếm ngược lại để sau bờ vai mình nói thẳng: "Ta không giết công chúa, cũng không giết ngươi nhưng phải quy phục Hắc Phỉ."
"Câm miệng!" Trương Cơ thả tay ra đặt nàng đứng vững, tay còn lại giương kiếm tỏ ý muốn đấu với Tần Lãng. "Ta là phủ sứ Cẩm Y Vệ chức trách bảo vệ công chúa Tiêu Đệ Phủ thành Dương Châu, dù hôm nay chết dưới mũi gươm của ngươi cũng phải trở thành quỷ nước Tiêu."
Một chữ cũng không thể thương lượng được nữa, Tần Lãng phi nhanh tới sau đó thân ảnh của hai người bay lên khung trung, tạo ra nhiều đòn đánh hiểm ác muốn giết đối phương. Cánh tay Trương Cơ vì chém giết đã chảy máu bị thương từ trước, phản ứng lại vài chiêu của Tần Lãng có hơi khó khăn. Vì thế lúc không cầm cự được nữa, thanh kiếm bích bảo của Tần Lãng nhanh chóng hất văng kiếm của Trương Cơ trong vài giây ngắn.
"Đừng giết huynh ấy!" Mắt thấy Tần Lãng vung chiêu tiếp theo thì Tiêu Đệ Phủ hốt hoảng cầu xin. Khoảnh khắc hai người giương cung bạt kiếm khiến tim nàng như chực trào nhảy ra khỏi lồng ngực. Nàng biết rằng nếu Trương Cơ chết, nàng cũng sẽ quy tận theo huynh ấy dưới suối vàng.
Hắn vốn không để tâm đến lời nói của Tiêu Đệ Phủ, vừa rồi lực đạo tên Trương Cơ này quả là nhân tài hiếm thấy, tích tắc đại não hắn đưa ra đáp án, vội thu kiếm sau đó nhìn Trương Cơ ban nãy bị hắn đánh trúng nơi hiểm yếu liền phun ra ngụm máu tươi xuống đất.
Trương Cơ nghiến răng không phục, được Tiêu Đệ Phủ đỡ cánh tay trọng thương nói với hắn: "Muốn chém muốn giết tùy ngươi!"
Ánh trăng vào lập thu rất sáng, in xuống nền đất là vệt bóng dài của bọn họ. Từng cơn gió thu lạnh lẽo hòa vào cây lá va chạm nhau trên đỉnh đầu nghe xào xạc. Khung cảnh thê lương lần cuối được nhìn thấy này, bên cạnh còn có trung thần hết mình vì nàng không quản sống chết cận kề, nàng có nhắm mắt cũng xuôi tay.
Tần Lãng cười lạnh: "Chết không dễ như vậy!" Sau đó trực tiếp phân phó cho thủ hạ: "Bắt nhốt công chúa cùng tên Cẩm Y Vệ này cho ta."
Hắn cứ thế xoay người bước đi, bộ y phục màu xanh đen không nhuốm giọt máu đỏ, chiếc áo choàng lạnh lẽo phất phơ khuất dần trong đêm tối. Tiêu Đệ Phủ âm thầm ghi nhớ khoảnh khắc này, cho dù không chết nhưng dã tâm sớm nổi trong lòng muốn trả thù hắn.
...
Xe ngựa dành cho tù nhân bốn bề đều là gỗ kết thành, chừa các khoảng trống nhìn ra bên ngoài. Hai tay nàng lẫn Trương Cơ bị còng sắt nặng nề xích vào, nặng như ánh nhìn của bọn họ hướng tới nơi hoàng cung xa xăm.
Đèn đuốc sáng trưng như ban ngày, khói lửa phập phùng minh chứng rằng tất cả hóa thành tro bụi, thành Dương Châu bị độc chiếm hoàn toàn.
Dẫn bộ binh ở phía trước là Tần Lãng, dù là ban đêm nhưng bọn họ vẫn miệt mài muốn quay về lập công với Hoàng đế. Đường xá có xa xôi cỡ nào, bọn họ cũng chẳng muốn đóng đô dừng chân.
Mòn mỏi mấy ngày liên tục cuối cùng cũng tiến tới mảnh đất Hắc Phỉ, Tiêu Đệ Phủ cảm thấy mắt nàng không thể khóc được nữa, nàng cầm lấy tay Trương Cơ truyền chút ít hơi ấm của mình cho hắn, đôi mắt buồn bã nhìn hắn: "Chúng ta không còn đường lui nữa rồi Trương Cơ."
"Thần biết, trách thần quá vô dụng không bảo vệ người chu toàn thưa công chúa." Trương Cơ vẫn như cũ cúi gầm gương mặt vốn đang bị thương xuống, trên người hắn là y phục nhuốm đầy máu tươi.
"Đừng nói nữa, ngươi hãy ở bên cạnh ta dù sau này có như thế nào." Dù sao này có như thế nào chỉ là câu an ủi vô dụng nhất nàng buộc miệng nói ra mà thôi...
Trương Cơ đáp lại: "Thần đã rõ."
Sức cùng lực kiệt khiến mí mắt nàng không còn chút tỉnh táo nào, thiếp đi tựa vào vai Trương Cơ.
...
Chánh điện trong hoàng cung Hắc Phỉ vô cùng rộng lớn, hôm nay là đại lễ mừng Vương gia Tần Lãng chinh chiến trở về. Các quan thần xúm núm tập trung từ sớm, bọn họ xì xào bàn tán lần đại công này đối với Vương Gia nhất định chỉ có một trong đời. Cho dù muốn sao Bắc Đẩu trên trời Hoàng thượng cũng hái xuống tặng người.
Hoàng thượng đợi nửa chén trà thì Tần Lãng mới bước nhanh nhảu vào cung khấu đầu: "Thần lo công vụ nên tới trễ, mong Hoàng thượng trách phạt."
"Miễn lễ miễn lễ." Lại bồi một câu: "Mau đứng lên đi trẫm không trách ngươi."
"Đa tạ điện hạ."
"Thẳng vào đại cục, đại công hiển hách lần này muốn trẫm thưởng cho ngươi thế nào mới xứng đáng với công lao ngươi bỏ ra." Hoàng Đế Hắc Minh vừa dứt lời, bốn bề các quan thần kinh ngạc nhìn vào nam nhân mặc y phục màu tím thẫm được thêu dệt tinh tế. Đội mũ quan không làm hắn trông già đi, trái lại tăng thêm phần anh tú uy nghiêm.
Ngũ quan hắn ta như vàng nạm ngọc, tạc từ trong tranh mà ra chứ không thể miêu tả được. Mắt phượng hẹp dài, đôi môi mỏng đẹp đẽ, gò má hoàn mỹ như khắc nên. Đặc biệt khí thế bức người khi trực diện với đối phương mà không cần dùng đao kiếm đe dọa.
Hắn ung dung giơ tay lên trước mặt thỉnh cầu, nói ra tâm nguyện của mình: "Thần muốn người gả Tiêu Đệ Phủ - trưởng công chúa của Tiêu Hoàng đế cho thần."
Lời vừa nói ra như sét đánh giữa trời quang, các quan thần lác mắt nhìn nhau không hiểu tình hình thế nào lại khiến Vương Gia lạnh lùng trước nay vốn không chịu lập thiếp, buông lời thỉnh cầu như thế.
"Vương gia là có ý gì?" Hoàng thượng bất ngờ hỏi ngược lại.
"Thần cảm thấy tuy thu phục được Tiêu hoàng đế nhưng một phần binh mã phò tá hắn đứng đầu là Bát Nhị Gia vẫn chưa tìm được. Kính cẩn Hoàng thượng ban phong trưởng công chúa Tiêu Đệ Phủ giúp thần tra ra kế sách đánh lừa hắn."
"Chuyện đại sự khanh nguyện ý chứ? Chúng ta còn nhiều kế khác?"
"Hồi bẩm Hoàng thượng, Bát Nhị Gia là huynh trưởng kết nghĩa với Trương Cơ, nhưng Trương Cơ hiện tại tạm giam trong nhà lao. Thần không dám giết hắn vì hắn có năng lực giúp Hắc Phỉ lớn mạnh. Tất nhiên phải để Tiêu Đệ Phủ làm con tin khiến hắn khai ra ngọn ngành."
"Chuyện này..." Hoàng đế có chút do dự.
"Mong Hoàng thượng khai ân, nếu chậm trễ hắn sẽ tự mình diệt khẩu."
Một đại tướng đứng bên hàng ngũ Thiên Tuế có nhiệm vụ diệt trừ Đế Hậu tiến lên phía trước: " Tiêu Đế và Hậu Đế chịu không nổi sự diệt vong liền cắn lưỡi tự sát trên đường đưa về, bây giờ chỉ còn lại Tiêu Minh Thái Tử và Tiêu Đệ Phủ công chúa có giá trị lợi dụng."
Các quan thần thông suốt lời nói của Tần Lãng lẫn tên đại tướng, thấy có lí bèn quỳ rạp xuống xin cho hắn: "Mong Hoàng thượng khai ân!!!"
Hoàng thượng ngẫm nghĩ vài hồi bèn gật đầu đồng ý: "Trẫm chuẩn tấu!"
Updated 28 Episodes
Comments
chiến không ngủ
chéo không bạn
2023-04-01
0
Dong Nghi
trùi uii, hay quá nee<33
2023-02-13
1