Sau khi A Đức đưa An Tuệ về thì anh trở về nhà của anh thay đồ. Sáng hôm sau anh đến viện sớm đã thấy thằng bạn với tâm vô phế của anh dậy đang loay xuống giường đi vệ sinh. Anh khẽ nhếch miệng cười
- Chào buổi sáng, Dương thiếu gia
- Nếu như đến đây để nói nhảm thì đi về đi.
- Tôi có ý tốt đến đây giúp cậu, cậu lại đuổi tôi về. Đúng là đồ không có tình người.
Nói rồi anh vẫn tiến đến đỡ cậu bạn của mình vào nhà vệ sinh. Miệng vẫn lại nhải không ngừng khiến ai kia khó chịu
- Cậu có im đi không.
-....
Sau khi đưa Văn Trường vào nhà vệ sinh, A Đức quay ra để cậu bạn mình tự xử lý, nào ngờ mới đi được 2 bước đã nghe tiếng gọi lại
- Này, vào đây giúp tôi.
- Giúp cái gì
- Cởi quần
-.....
A Đức bị câu nói làm cho đứng hình vài giây, hai mắt mở to sau đó cười sảng
- hahaha.... Này, nếu tôi không đến cậu để cho mấy cô y tá làm chuyện này sao.
- Đừng nói nhảm nữa. Tôi sắp không nhịn được nữa rồi. Văn Trường nhăn mặt
Ai kia được đà lấn tới, lâu lâu mới có cơ hội bắt nạt.
- cậu xin tôi đi. Anh khoanh hai tay trước ngực, mặt ngước lên thách thức
Văn Trường lúc này rất tức giận, nhưng vẫn phải tự nhủ là phải nhịn. Anh đủ biết tên bạn tốt kia nói được làm được. Bây giờ xuống nước trước rồi tính sau, hai tay anh lắm thành quyền
- Làm ơn, giúp tôi
A Đức cũng không phải người đùa giai, câu nói vừa rồi đủ làm hắn hài lòng rồi
- Tốt! Đến đây. Nói rồi anh tiến vào trong nhà vệ sinh.
- Được chưa? có cần tôi cầm giúp luôn không?
-....
- lấy kem đánh răng giúp tôi.....cậu nhanh lên có được không, chân sắp không chịu được nữa rồi
Sau khi xong việc hai người lại dìu nhau ra ngoài bắt gặp An Tuệ đã đứng bên giường bệnh từ lúc nào.
- An Tuệ, chào buổi sáng! Cậu đến lúc nào đấy.
- Mình mới đến thôi. Hai người làm gì trong đó mà lâu vậy.
- Vào nhà vệ sinh không đi vệ sinh không lẽ đi tìm nguồn cảm hứng. A Đức:
- ờ ha! Hì. Nói rồi cô quay sang Văn Trường.
- Mình có nấu cháo, mình lấy cậu ăn luôn cho nóng.
Cô đưa bát cháo đến cho Văn Trường. Nhìn bàn tay bị thương của anh cô có chút do dự.
- ờ. Cậu tự ăn được chứ, có vâng mình giúp không?
- không cần đâu, cậu kéo bàn ăn lại đây giúp mình, mình tự ăn.
- được
Cô đứng dậy kéo kéo chiếc bàn ăn lại gần, đặt bát cháo nóng hổi kèm một cốc nước bên cạnh.
A Đức tiến lại chỗ hộp cháo ngao ngán thở dài
- Phần tôi đâu?
An Tuệ cắn giật mình, cắn móng tay
- Tôi quên mất rồi. Hì.( đưa tay gãi đầu)
- Cậu...đúng là. Mai cậu vào đây mà chăm sóc cậu ta.
- Giận rồi à. Xin lỗi mà!
Cô đánh vào tay anh. Anh quay mặt đi lối khác. Lúc này cửa phòng bật mở, một cô gái bước vào trên mình mặc một chiếc váy body len màu đen, khoác ngoài một chiếc áo cadigan màu be, đeo kính râm, đi giày cáo gót, tay cầm theo một giỏ quả. Phong thái ngời ngời, khí thế toát ra như một người nổi tiếng. Sự xuất hiện của cô gái thành công thu hút sự chú ý của 3 người trong phòng cùng với máy chàng thực tập sinh ở bệnh viện. Cô dơ tay chào kiểu hoa hậu đăng ngôi
- hello every body!
An Vi bị cô làm cho đơ người, sau khi lấy lại được bình tĩnh cô đến trước mặt cô gái kia một tay chống nạnh, một tay day trán, thở dài
- Mày đi thăm bệnh hay trình diễn thời tranh vậy. Mày xuất hiện có lúc là náo loạn hết cả cái bệnh viện....
Chưa kịp nói hết cô bị ai đó đẩy sang một bên
- Em lên lúc nào, sao không bảo anh ra đón. Mặc vậy không lạnh à?
Cô gái tên Trương Tiểu Nhu, bạn gái A Đức, bạn thân An Tuệ. Cô là biên tập viên truyền hình, tính cách phóng khoáng, sành điệu, thẳng thắn và mạnh mẽ. Nhưng trước mặt người yêu cô hoá con mèo nhỏ ngoan ngoãn. Thấy A Đức cô tiến lại gần ôm ngang eo, dụi dụi đầu vào ngực anh mà làm lũng
- Anh yêu, em lạnh quá.
A Đức cởi áo khoác ngoài khoác lên người cô gái
- Trời lạnh mà ăn mặc phong phanh, nhỡ ốm thì sao. Anh sẽ sót lắm. Nói rồi anh nhéo má cô
An Tuệ bị mà “kịch” làm cho mụ mị đầu óc. Hai cái con người này, giữa nơi đông người thể hiện tình cảm, không biết xấu hỏi hay sao:
- è hèm! Anh chị coi chúng tôi là không khí à. Chúng tôi không có nhu cầu xem phim truyền hình. Cô quay sang nhìn người bạn thân vẫn đang bám dính lấy người yêu
- còn mày nữa, mới lên sao không ở nhà nghỉ, mò đến đây làm gì
- tao đến thăm Văn Trường
- Vậy sao, tôi tưởng tôi tàng hình rồi chứ. Nãy giờ Văn Trường mới lên tiếng. Anh đặt cốc nước xuống.
- Ây da, cậu đỡ hơn chưa. Tôi nói nè, hôm qua nhỏ Tuệ nhắn tin mà tôi sợ hết hồn, phải bắt xe lên ngay đây thăm cậu. Cảm động không. Cô nhướn mày, hai tay khoanh trước ngực
- Nhờ ơn phước của cậu, tôi không ăn nổi bát cháo này nữa
- Tại sao?
- Ăn cẩu lương hai người phát no rồi. An Tuệ và Văn Trường cùng đồng thanh đáp.
Nhưng hai người kia là ai chứ. Một người suốt ngày đối diện với khói lửa, một người đối diện máy quay trước hàng trăm, hành nghìn khán giả. Da mặt họ sớm đã dày lắm rồi, đâu chỉ vì mấy lời nói lầm xấu hổ được. Ngược lại còn trọc tức hai người đối diện thêm bằng một màn ân ái. A Đức đứng bên khoác vai Tiểu Nhu hôn lên má cô một cái làm cho An Tuệ tức chết.
- Hai người ra ngoài kia mà ân ái
- Được thôi. Ạ Đức đặt giỏ hoa quả của Tiểu Nhu lên kệ đầu giường. - Chúng tôi đi ăn, cậu ở lại chăm sóc cậu ta nha. Nói rồi hai người tay trong tay ra ngoài trả lại không gian tĩnh lặng cho hai người còn lại.
Updated 76 Episodes
Comments
Triệu Hải Yến
ủa tại sao lại là An Vi ?
2023-02-21
0