[Bệnh viện]
An Tuệ có ánh mắt nhìn vào sẽ thấy rất buồn, bởi vậy những tác phẩm của cô hầu hết lâm li bi đát, lấy đi rất nhiều nước mắt của độc giả. Nhưng trước người con trai - Văn Trường với yêu ánh mắt cô như phát sáng, niềm vui tràn ngập trong đáy mắt. Tình cảm cô dành cho anh ai ai cũng thấy ...duy chỉ có một người vẫn không nhận ra. Chẳng biết là vô tình hay cố ý.
- Hai cái con người này mới 2 ngày không gặp mà như là 2 năm không bằng. An Tuệ lắc đầu ngao ngán, sau đó cô quay sang Văn Trường, rồi nhìn bát cháo mới vơi hơn nửa
- Cậu không ăn nữa sao?
- Mình ăn đủ rồi. Nếu như cậu bận cứ đi trước đi.
- Nay mình được nghỉ, mới hoang thành bản thảo nên cũng không nhiều việc. À, cậu muốn ăn trái cây không? Mình gọt nhé!
- ừ, cũng được.
Trước giờ luôn vậy, khi nói chuyện với cô anh luôn giữ khoảng cách như một người bạn bình thường. Anh với lấy quyển sách đầu giường để đọc, nhưng sực nhớ ra gì đó nên quay qua hỏi An Tuệ
- À, phải rồi, hôm trước cậu nói có chuyện muốn nói với mình? Là chuyện gì thế?
Cô bị anh hỏi đến ngây ngốc người, tay đang gọt táo cũng ngưng lại. Nội tâm đấu tranh không biết có nên nói ra rằng cô hẹn anh ra để tỏ tình hay không, rằng với đã đơn phương anh 8 năm rồi. Nhưng rồi cô lại sợ nếu nói ra e rằng làm bạn cũng không được nữa. Hai người mới chỉ gặp lại nhau được 1 năm sau 7 năm không liên lạc. Suy đi tính lại cô vẫn nghĩ là không nói thì hơn, để khi có cơ hội thích hợp rồi tính.
- Ờ, không có gì quan trọng đâu. Để thoát khỏi sự ngượng ngùng cô lấy cớ ra về. - Mình chợt nhớ ra mình có chút việc mình về trước. Táo mình gọt xong rồi, cậu ăn nhé.
- Ừ, vậy về cẩn thận.
- Ừ, mình biết rồi, mình về đây.
Sau khi An Tuệ đi được một lúc thì A Đức và Tiểu Nhu cũng quay lại. Hai người tay trong tay đi vào, tay Tiểu Như còn cầm túi to túi nhỏ, toàn đồ ăn và nước uống. Nhưng khi vào lại không thấy cô bạn thân mình đâu
- Ế, Trường đầu gỗ. Bạn tôi đâu?
Cái cô gái này không biết từ khi nào cứ hay gọi anh là đầu gỗ, anh không hề thích cái tên này. Bạn đầu anh luôn tỏ ra khó chịu. Nhưng cô gái kia lại rất ương bướng nên luôn để ngoài tai lời nói của anh. Anh cũng nể vì cô là bạn gái bạn thân anh nên cũng không chấp nhắt, riết rồi anh cũng quen.
- Cô ấy có việc nên về trước rồi?
- Về trước rồi!!!
-....gật gật
Câu nói của Văn Trường làm cho cô không khỏi ngơ ngác. Người đàn ông này đúng là làm cô tức chết mà. Còn cả cô bạn thân bảo bối kia của cô nữa. Chính cô là người bày cho An Tuệ cái trò tỏ tình vì sự cố mà thất bại. Đến giờ cô đã cố tình tạo cơ hội cho hai người ở riêng mà không biết nắm bắt.
- Tôi thật sự bó tay, bó toàn thân với hai người. Không hiểu sao anh có thể leo lên được chức vụ này nữa?
A Đưc ở bên kia cũng chỉ biết đưa tay lên day trán, lắc đầu. Thằng bạn này của anh mà cứ như vậy chắc ế đến già quá.
Tiểu Nhu bực bội với khúc gỗ đang nằm trên giường bệnh kia.
- Không nói với hai người nữa. Tôi phải về xem “bảo bối” của tôi như thế nào rồi. Nói rồi cô quay ra cửa nhưng được 3 bước lại quay lại vớ lấy túi đồ ăn mặt mày hậm hực. - Cho anh nhịn đói luôn!
A Đức đứng bên nhìn biểu hiện của cô người yêu mà chỉ biết cười. Thật là dáng yêu mà!
- Để anh đưa em về
- Không cần!! Anh ở lại với anh bạn khúc gỗ của anh đi. Nói rồi một mạch đi ra cửa rồi đóng cửa cái rầm làm cho hai người giật mình
- Bạn gái cậu uống nhầm thuốc à? Văn Trường
- Còn không phải tại cậu sao? A Đức
Văn Trường ngơ ngác, anh làm cái nghề này bao nhiêu lâu, trải qua bao nhiêu tình huống khó khăn anh vẫn bình tĩnh phán đoán tình huống và xử lí gọn ghẽ. Nhưng trong tình huống này thật sự anh không hiểu mình đã sai ở đâu. Anh cau mày
- Tại tôi? Cậu có nói rõ cho tôi không thì bảo. Thật là tức chết với mấy người.
- Không nói chuyện này nữa với cậu nữa. À, tôi vừa hỏi bác sĩ, không có vấn đề gì mai họ sẽ kiểm tra lại một lượt rồi cậu sẽ được xuất viện. Tự chăm sóc ở nhà.
- ừ. Mà người nhà nạn nhân kia sao rồi? Họ hỏi có nói gì không?
- Nói gì được. Cậu cũng đã cố gắng rồi, cũng bị thương. Do cậu ta không may mắn thôi.
.................
[Trung cư River]
Cạch... tiếng mở cửa cùng tiếng nói lành lót của một cô gái vọng vào phá tan bầu không khí đang yên lặng trong phòng
- Bảo bối! Cậu đâu rồi!
An Tuệ đang ngồi trước laptop làm việc mặt không cảm xúc, cô đã quá quen với việc này rồi. Cô bạn này của cô lúc nào cũng vậy, chưa thấy người đã thấy tiếng
- Mình có cái này nè!
Cô đưa túi đồ ăn cùng hai cốc trà trái cây trước mặt An Tuệ. Đồ ăn quả thực có công dụng khó lường, làm cho cô gái kia sáng mắt. Cô đưa tay giành lấy túi đồ
- Gì đó.
Vừa mở ra mùi thức ăn bay khắp phòng. Nào là cánh gà nướng, kimpap, mì trộn, bánh gà, xủi cảo Hải sản, toàn những món cô thích. Nhưng mà....
- Sao mì này...nhìn kì vậy. Nở hết ra rồi
- Còn không phải tại mày à. Tao mua quay lại bệnh viện cho mày vậy mà mày lại về trước. Tao lại phải mang về đây, không nở mới lạ
- hì hì. Tao có chút việc
Nói rồi cô vẫn ăn vì bỏ thì uổng lắm
- Này, mày vẫn chưa nói cho anh ta hả?
An Tuệ vẫn đang vui vẻ xử lí đống đồ ăn nghe Tiểu Nhu hỏi thì ngưng lại nhưng rất nhanh lấy lại bình tĩnh
- Nói gì chứ. Tao không nói nữa
- Không nói nữa!! Tại sao? Mày sợ bị từ chối à?
- Cũng không hẳn, chỉ là tao cảm thấy như này cũng tốt
- Tốt cái đầu mày ấy! Rồi mày lấy lí do gì bên cạnh người ta. Không danh không phận? Hay mối quan hệ mập mờ?
- Là bạn bè
-........????
Câu trả lời thật là làm cho Tiểu Nhu tức chết cô muốn đánh cho nhỏ bạn này một trận
- mày điên rồi!!!mày.....
Lời chưa nói xong đã bị ai kia ngăn lại
- ai da, m có để tao ăn hay không. Chuyện của tao tao tự biết cách giải quyết, yên tâm đi?
- Nhưng mà...
- Không nhưng gì hết, mày mau chóng giải quyết đống đồ ăn này phụ tao đi, mình tao ăn sao hết
- Mày ăn đi, ăn cho hết để nấp đầy cái não trống của mày đi.
Cô lấy miếng cánh gà nhét vào miệng An Tuệ, xong rồi bỏ vào phòng tắm bỏ lại An Tuệ với đống đồ ăn chất đầy bàn
- Ưm......
————————
Updated 76 Episodes
Comments
Tuấn Hứa
truyện hay mà hay sai chính tả nha
2023-03-21
0