Tiên Thể Bất Hảo

Tiên Thể Bất Hảo

Chương 1: Long Phụng Sum Vầy

Ngày lành tháng tốt, thảm đỏ trải dài trên đường thành tây, đội rước dâu khí thế hiên ngang, vừa đi vừa phát vô số hồng bao. Hai bên đường, ai nấy mặt mũi vui cười, muôn lời chúc phúc hướng về tân lang tân nương ở chính đường.

Vị tân lang mặt mày trắng trẻo, dáng người cao ráo lưng thẳng, khuôn mặt xinh đẹp tựa như đúc từ một khuôn với thần linh. Trái với vẻ ngoài mĩ lệ, hơi thở xung quanh hắn lại vô cùng mạnh mẽ, xen lẫn một chút xa cách khiến người khác không thể xem thường.

Phía sau là kiệu tân nương mạ vàng khắc long văn cao rộng khoảng tầm hai mét. Kiệu bốn người khiên, trên lưng áo mỗi người treo một tấm ngọc bài ghi chữ Tạ.

Xa xa, xen lẫn trong những người đứng xem náo nhiệt. Bé nhỏ tựa đầu vào ngực mẹ, buồn bã nhìn hướng đội ngũ rước dâu, hai tay nhỏ thi thoảng lại vuốt ve khuôn mặt người để an ủi.

“Mẹ ngoan đừng khóc, cha hư không cần người thì con gái sẽ luôn yêu thương, bầu bạn với người!”

Phụ nhân được gọi là mẹ mỉm cười cúi đầu hôn trán con gái nhỏ. Nàng trông không quá hai mươi tuổi, mặc một thân váy lụa xanh mộc mạc. Mày ngài mắt phượng, chính giữa mi tâm chấm một đóa hoa lửa đỏ rực. Xinh đẹp diễm lệ, nhưng không giấu nổi vẻ anh khí, hẳn là một vị nữ tướng tài ba.

“Nhóc con ngốc, mẹ con khóc bao giờ? Chỉ là một nam nhân mà thôi, không có người này thì kiếm người khác, con muốn mấy cha, mẹ đây đều có thể cho con.”

Bé nhỏ nghe thế thì khanh khách cười, nói: “Được, vậy thì con muốn mười cha!”

Nhưng trong đầu nhỏ lại vô cùng thấu hiểu.

[Mẹ yêu cha vô cùng, còn lập lời thề kiếp này chỉ gả cho người, lời thề đã chứng, hiện giờ cha đã lấy người khác thì mẹ chỉ còn cách cô độc cả đời!]

Người có Thái Dương tọa mệnh, tâm cao khí ngạo, sao chịu được kiếp chung chồng?

Mẹ con hai người chỉ xem một lúc, rồi mau chóng rời đi.

Thành Cân Ca là nơi phồn hoa nhất của Đế Quốc Đại Cân, mà quảng trường Cân Ca nằm nơi ngoại ô thành, là nơi chứa đựng vô số phương tiện di chuyển, trong đó có cả Pháo Xuyên Giới.

Pháo Xuyên Giới – là tàu bay có dạng hình thoi lớn, sử dụng linh thạch làm nguyên liệu chính. Một lần di chuyển sẽ đốt cháy hơn triệu linh thạch để tạo đường xuyên qua giữa hai thế giới. Vậy nên vé lên tàu vô cùng đắt đỏ, con số nói ra không phải ai cũng chịu được.

Phạm Linh bế theo con gái đến nhà hàng lớn nhất, định bụng ăn uống một bữa trước khi rời đi.

Tầng một là nơi dành cho khách bình dân, có lẻ vì đã ban chiều, lại thêm hôm nay là đại hỉ của Lôi gia, nên số lượng khách không nhiều, vẫn còn hơn nửa chỗ ngồi đang bỏ trống.

Những người bên trong nhìn thấy mẹ con hai người đều không hẹn mà cùng tấm tắc. Có kẻ còn mắt sáng rực, tay chân nhộn nhạo muốn tiến lên chạm một cái vào đôi mẹ con như tiên nhân này.

Phạm Linh chỉ nhìn lướt qua một cái, ném thẻ bài bằng vàng vào lòng tên tiểu nhị vừa chạy đến rồi một mạch bước nhanh lên tầng.

Tên tiểu nhị nhận thấy là thẻ vàng cho khách ưu tiên thì không dám chậm trễ, chân cẳng nhanh nhẹn lập tức theo sau đợi người phân phó.

Tầng hai trên này còn vắng hơn so với tầng một, ngoại trừ mẹ con hai người vừa đến, thì trong góc bên phải cũng chỉ có một bàn bốn người đang dùng cơm.

“Mẹ ơi, chỗ kia có đèn lồng đẹp!”

Phạm Linh vừa định chọn một chỗ khuất mắt, thì con gái nhỏ đã chui từ trong ngực ra nói lớn.

Tên tiểu nhị nghe thế liền biết thời cơ đã đến, vội tiến lên nói: “Vị tiểu tiểu thư này thật đúng là có mắt nhìn, đèn lồng trên bàn đó là do nhà hàng chúng tôi đặc biệt làm ra trong mấy ngày này. Vừa có thể xung hỉ, vừa làm đẹp mắt khách nhân. Chỗ ngồi có đèn lồng chỉ có hai chỗ, đều là chỗ ngồi đặc biệt, có phong cảnh xinh đẹp tiện cho các ngài vừa ăn vừa thưởng thức.”

Hiển nhiên, chỗ đặc biệt thì giá cũng không hề rẻ!

Phạm Linh nghe thế thì hơi nhíu mày, gật đầu: “Vậy chúng ta lấy chỗ đó!”

“Vâng, mời ngài ạ!” Tiểu nhị tươi cười lập tức vươn tay dẫn đường.

Phạm Linh bế con gái đi đến cùng ngồi một ghế, bé nhỏ ngồi trên đùi mẹ hai mắt tỏa sáng nhìn chiếc đèn lồng phượng hoàng được thắp sáng xinh đẹp đặt giữa bàn. Phượng hoàng được làm từ linh lụa, hai cánh tung bay, từng chiếc lông đều được cắt tỉa vô cùng tỉ mỉ, hai mắt đựng ngọc châu màu vàng, giữa ngực khắc một chữ Hỉ bằng vàng chói lọi, nhìn qua cũng biết là tốn không ít tiền.

Phạm Linh chống cằm suy nghĩ: [Tạ gia cũng thật là chịu chơi!]

Mà lúc này, khuôn mặt của bé con từ lúc đầu hào hứng đến hiện tại khi thấy rõ chữ Hỉ kia liền biến sắc. Lại ngẩng đầu nhìn sang chiếc đèn lồng ở bàn bên kia, hai mày khó chịu đến mức căng chặt.

“Tiểu nhị thúc thúc, hôm nay nhà hàng có việc vui ạ?”

Nó hướng về phía tiểu nhị vẫn luôn đứng bên cạnh, mở miệng trong vắt hỏi chuyện.

Âm giọng đáng yêu mang theo chút ngượng nghịu vì phát âm không chuẩn, lại thêm thái độ lễ phép khó được làm gã vui như trong lòng được rót mật, bất giác cung kính mỉm cười mà trả lời.

“Vâng thưa tiểu thư, hôm nay là đại hôn của hai nhà Tạ - Lôi, đèn lồng này là được Tạ gia đặc biệt căn dặn nhà hàng làm, một chiếc là Long, một chiếc là Phụng, đặt ở hai bàn cao nhất của tiệm, đại biểu long phụng sum vầy, bách niên giai ngẫu!”

Cha tuổi rồng, còn ả Tạ gia kia tuổi gà, hai con long phụng này ý là đang ám chỉ đại diện cho bọn họ, lại còn long phụng sum vầy, bách niên giai ngẫu? Nực cười, gà thì vẫn chỉ là gà mà thôi!

Bé nhỏ đập mạnh tay nhỏ xuống bàn, một mồi lửa theo đó chạy về hướng đèn Phụng khiến nó trong nháy mắt bùng cháy.

“Tiểu, tiểu… tiểu thư, ngài đang làm…?”

Tên tiểu nhị lắp bắp còn chưa nói hết câu, đã nghe tiếng con nít ngây ngô nói lớn: “Ngươi vừa bảo đây là phụng kia mà, là phụng thì phải cháy đen niết bàn trùng sinh chứ, ta là đang giúp nó niết bàn, sau này chắc chắn sẽ thành con phụng lợi hại hơn!”

“Này…này…này…”

Niết bàn trùng sinh gì chứ? Nó cũng chỉ là một cái đèn lồng thôi mà? Cháy rồi còn có thể lại trùng sinh thành một cái đèn khác sao?

Tiểu nhị tức đến mức không nói nên lời, Phạm Linh phất tay: “Không sao, một cái đèn lồng mà thôi, cứ tính hết vào tiền ăn đi! Mang mười món đầu bài ra đây!”

“Vâng, vâng, tiểu nhân lập tức mang lên!”

Tên tiểu nhị nghe nói được đền bù, lại thêm mười món đầu bài giá trị hơn trăm đồng kim tiền thì cũng không còn bộ dáng khó coi, ba chân bốn cẳng lập tức rời đi.

Đùa! Chỉ cần ngươi chịu trả đủ, cho dù có mười cái đèn lồng, gia đây cũng sẵn sàng mang ra cho ngươi đốt!

Người đã đi xa, Phạm Linh bất đắc dĩ chỉ vào cái mũi cô gái nhỏ đang ngồi trên đùi mình thở dài: “Nhóc con, người ta cưới thì cưới, đặt thì đặt, con đốt đèn lồng của người ta làm gì? Báo hại mẹ đây phải tốn tiền đền cho con!”

Bé con không cho là đúng, chun chun cái mũi hầm hừ: “Hứ! Ả đó chắc chắn là biết mẹ sẽ đến đây, nên cố ý đặt đèn lồng, con đốt thì có sao? Đốt cho bọn họ khỏi sum vầy, khỏi bách niên!”

Phạm Linh nghe thế thì vỗ đầu nhỏ con gái cười lớn: “Ha ha ha, ai nói con đốt không được? Đốt được lắm! Đốt rất hay! Đốt vừa ý mẹ! Ha ha!”

Vừa nói, lại không nhịn được mà véo cái má phúng phính của bé con.

Không hổ là con gái của Phạm Linh mình, tức giận lên cũng đáng yêu lắm, làm gì cũng đều vô cùng đáng yêu!

Mẹ con hai người kẻ xướng người họa, không để ý đến một bóng dáng nhỏ đang tò mò tiến lại gần.

“Tỷ tỷ xinh đẹp, đèn lồng này phải đốt cháy thành tro sao?”

Phạm Linh và bé nhỏ đều không hẹn mà cũng nhìn sang.

Tên nhóc trông chừng sáu, bảy tuổi mặc bộ quần áo màu lam nhạt, họa tiết hoa sen thêu bằng chỉ vàng, hai mắt đầy nghi hoặc ngẩng đầu hỏi Phạm Linh.

[Hửm? Tên nhóc này mặt mũi cũng không tồi nha!]

Phạm Linh nhìn mà mắt sáng, thật muốn nhéo hai má của nhóc một cái, nhưng chỉ có thể nhịn xuống.

Bé nhỏ chớp mắt, không trả lời mà hỏi lại hắn: “Có nghe qua phượng hoàng niết bàn trùng sinh chưa?”

“Có nghe!” Tên nhóc thật thà gật đầu, im lặng mấy giây, liền một bộ như bừng tỉnh, gật gù đầu: “Hóa ra là vậy!”

“Ừm, ngươi hiểu thì tốt!” Bé nhỏ không ngờ tên này đầu óc cũng nhanh nhạy lắm, nhưng như thế cũng tốt, mình đỡ phải nhiều lời thêm.

Nhưng còn chưa hiểu ra sao, thì tên nhóc lại đột nhiên buồn bã, cả người ão não thở dài thườn thượt làm bé nhỏ không muốn cũng phải vô cùng nghi hoặc mà hỏi: “Ngươi thở dài cái gì?”

Tên nhóc vừa nói, vừa chỉ hường chiếc đèn hình long bên góc phải: “Thật đáng tiếc, long lại không có niết bàn!”

Phạm Linh và bé nhỏ hai mặt nhìn nhau, nhất thời không biết phải nói gì.

Không phải là tên nhóc này cũng muốn…

“Ây da, xin lỗi, xin lỗi, đã làm phiền rồi!”

May mắn, một phụ nhân xinh đẹp chạy sang, cắt đứt tình cảnh xấu hổ này. Phụ nhân vừa đến đã ôm lấy thằng nhóc lên mà quở trách: “Cái thằng nhóc này, vừa mới không để ý một cái, đã chạy đến tận đây rồi!”

Trông, là gia đình ngồi ở chiếc bàn trong góc phải bên kia, vừa vặn cũng là chiếc bàn đặt đèn lồng hình Long.

Phạm Linh vừa định phất tay bảo không sao, thì thằng bé từ trong ngực mẹ đã thò đầu ra nói với giọng đầy ủy khuất: “Chẳng phải mẹ vừa bảo sẽ tìm cô bé nhỏ làm vợ cho con sao? Con thấy tiểu muội muội này xinh xắn đáng yêu, vừa hay thích hợp!”

[Hửm!]

Phạm Linh và bé nhỏ đều không hẹn mà cũng nhướng mày.

[Tên nhóc này mới có bây lớn? Đã muốn đòi mình/con gái cưng của mình về làm vợ rồi? Thật đáng ghét/thú vị!]

Mẹ tên nhóc nghe vậy thì xấu hổ quát lớn: “Thằng nhóc thối, con nói bậy gì đó?”

Nói rồi lại quay hướng Phạm Linh cười gượng: “Thật xin lỗi, trẻ con không biết gì nói đùa thôi, phu nhân đừng xem là thật!”

“Không có nói đùa, con không có nói đùa mà!” Thằng bé nghe vậy thì nói lớn, muốn tránh thoát khỏi tay mẹ mình.

Phạm Linh bật cười: “Ha ha ha, không sao, không sao, nhóc con đủ chí khí!”

Vừa nói, vừa chọc chọc vào má bé nhỏ nhà mình tỏ vẻ trêu ghẹo.

“Xem kìa, xem kìa, mới bây lớn mà đã biết trêu ong ghẹo bướm rồi!”

Bé nhỏ tức tối, hừ lạnh quay đầu về hướng khác chẳng thèm nhìn.

Thằng nhóc nghe được Phạm Linh khen thì nhanh nhẹn nhảy xuống, kéo một cái ghế đến ngồi bên cạnh.

“Vị tỷ tỷ xinh đẹp này, ta tên là Chu Ngọc Khiên xin hỏi tỷ và con gái xinh đẹp của tỷ tên là gì?”

Một câu xinh đẹp, hai câu xinh đẹp làm mẹ nó nghe mà choáng váng: “Mau trở về dùng bữa, cha và ông ngươi còn đang đợi kia kìa!”

Nói đặng, liền mặc người phản kháng, trực tiếp xách tai hắn kéo đi.

Phạm Linh có chút tiếc nuối, còn bé nhỏ trong ngực lại vô cùng vui sướng khi người gặp họa.

Hừ, ai bảo muốn bắt ta đây về làm vợ, bây giờ mị mẹ mắng rồi có biết sợ chưa? Cho ngươi chừa!

Một hồi kịch cứ thế mà qua, thức ăn vừa vặn được mang lên, Phạm Linh cũng kéo ghế cho bé con tự ngồi. Hai người chậm rãi dùng bữa, chẳng mấy chốc mà đến giờ Tuất, Pháo Xuyên Giới sắp sửa khởi hành.

Hot

Comments

chiến không ngủ

chiến không ngủ

chéo không bạn

2023-04-01

1

ホアン ハイ

ホアン ハイ

Đã xong chương 1

2023-03-27

1

➻❥kẹ❍βôɳɠッ

➻❥kẹ❍βôɳɠッ

truyện hay lắm nha, hóng hóng

2023-03-25

1

Toàn bộ

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play