Trấn Thần

Trấn Thần

Phiền toái.

Thánh Lịch năm 9996.

Thanh Huyền thánh thành.

Nam Thiên học viện, ngoại viện bắc viện.

"Cơ thể tu giả hấp thu linh khí sẽ ngưng tụ, gột rửa linh hải và chuyển hóa linh khí thành linh ấn trở thành linh giả linh ấn cảnh. Linh ấn cảnh gồm chín tầng, mỗi tầng sẽ ngưng kết một linh ấn, kết đủ chín ấn sẽ thành linh ấn cửu tầng, sau cửu tầng..." Một lớp học có hơn hai mươi học sinh đang ngồi lắng nghe một vị trung niên lão sư giảng dạy, vị lão sư nọ vừa bước đi vừa giảng bài cực kỳ hang say.

"Thiên Vũ!" Đám học sinh trong lớp học tuổi tác ước chừng nhỏ nhất cũng đã mười năm tuổi, trên thân mặc đồng phục học viện, mỗi người đều đang chăm chú lắng nghe vị lão sư nọ giảng bài. Nhưng trong đám học sinh ấy có một thiếu niên mặt mũi tuấn tú đang cúi đầu ngủ gà ngủ gật, thấy vậy, vị lão sư kia đành ngừng giảng gọi tên thiếu niên nọ.

"Hả? Kẻ nào gọi ta?" Nghe thấy âm thanh kia, thiếu niên đang nằm dài trên bàn liền tỉnh lại, thần thái hoảng hốt nhìn đông nhìn tây quát lên.

Phản ứng của Thiên Vũ khiến cho đám học sinh xung quanh không nhịn được cười, ngoại trừ những người cười toe toét kia ra còn có một số người nhếch mép cười châm chọc.

Sau khi buông ra tiếng quát vừa rồi,Thiên Vũ liền cảm thấy có gì đó không đúng, hắn nhanh chóng ngẩng mặt nhìn về phía vị lão sư kia. Lúc này vị lão sư nọ mặt mày đã nhíu chặt lại trông vô cùng tức giận, đối mặt với thái độ của vị lão sư lúc này, Thiên Vũ không dám nói thêm một câu nào cả, hắn chỉ lẳng lặng cắn răng chờ đợi bị trách phạt.

Nửa ngày sau.

Lúc này cũng đã là giờ trưa, từng học sinh đều đã tan học đi về, chẳng qua trong lớp lúc này vẫn còn một học sinh đang uể oải lau chùi sàn gỗ và bàn ghế ngồi, trong bụng gã đang phải bất đắc dĩ nhịn một cỗ tức không ngừng lẩm bẩm.

Hơn thời gian nửa nén hương sau, cuối cùng công việc lần này hắn bị phạt phải làm cũng đã làm xong. Thân hình hắn phóng chạy như bay đi ra khỏi phòng học, sau đó tiến về một khu kí túc.

Thiên Vũ là một học sinh vừa nhập học vào năm nay, khi trước hắn sinh sống ở một thôn làng cách Thanh Huyền thành cực xa, chẳng qua thôn hắn gặp nạn bị người ta giết sạch, mà hắn thì may mắn lúc đó không có ở trong thôn nên vô tình thoát được một kiếp, sau đó liền chạy theo một thương đoàn đi đến nơi đây.

Trên đường đi vì một lần giúp được một vị thương gia giàu có chút chuyện nên vị kia đã đưa cho hắn một phong thư giới thiệu giúp hắn nhập học tại học viện này.

Trước khi tới học viện hắn đã sớm tu luyện đến linh ấn bát tầng, tuy so sánh với những học sinh khác trong ban thì có phần kém hơn nhưng cũng vì đã sớm nắm rõ cách tu luyện nên hàng ngày hắn tuy lên lớp nhưng cũng không quá tập trung vào những vấn đề đã sớm biết.

Cách thời điểm nhập học tới giờ đã là tám ngày, hắn đã sớm được sắp xếp ở trong một căn kí túc với hai người khác, chẳng qua hiện tại khi hắn bước vào kí túc, trong kí túc lúc này là có thêm một người lạ ngồi trên giường hắn, tay gã cầm một sợi dây chuyền hình dáng tầm thường, nhìn chẳng đáng vài ba đồng bạc. Chẳng qua khi nhìn thấy sợi dây chuyền kia, Thiên Vũ mặt có chút nhăn nhó hỏi: "Ngươi là ai, sao lại ở đây?"

Người thiếu niên trên giường Thiên Vũ thấy vẻ mặt của hắn thì cười khinh bỉ trả lời: "Bổn đại gia là ai còn cần báo cho nhà ngươi à."

"Phòng này từ hôm nay trở đi do ta làm chủ, muốn ở tiếp thì giao nộp tiền thuê phòng." Còn chưa đợi Thiên Vũ kịp trả lời thì người kia lại nói tiếp.

Thiên Vũ hơi cau mày, ánh mắt có chút tức, sâu trong lòng thầm mắng sau đó giang bàn tay ra trước nói: "Trả ta sợi dây chuyền đó."

Thiếu niên kia thấy Thiên Vũ không biết điều thì cảm thấy hơi xấu hổ, sau đó mặt mày tối sầm đi về phía Thiên Vũ. Một tay hắn giơ lên, nhưng rõ ràng không phải trả lại Thiên Vũ dây chuyền, mà là một quyền nện tới trước mặt Thiên Vũ.

Một quyền ập tới mang theo một luồng sức mạnh khủng khiếp hoàn toàn tương phản với thân thể gầy gò của thiếu niên nọ. Quyền kia nện tới trước mặt Thiên Vũ liền dễ dàng bị hắn nghiêng người tránh được, sau đó thân hình Thiên Vũ liền quỷ mị di chuyển ra đằng sau thiếu niên nọ, trên tay hắn không biết từ khi nào đã cầm một cây đoản đao đặt trên cổ thiếu niên kia.

"Ngươi! Ngươi dám uy hiếp ta. Buông ta ra, ca ca ta nhất định sẽ không tha cho tiểu tử ngươi." Thấy Thiên Vũ đặt đao lên cổ uy hiếp, thiếp niên kia trong lòng kinh hãi quát, tiếng quát của hắn không nhỏ, nên lúc này những phòng xung quanh đã có người đi ra ngó nhìn. Thấy mọi người tụ tập lại đây, thiếu niên nọ trong lòng cảm thấy không ổn, làm sao có thể để người khác thấy mình bị thua thiệt dưới tay một tên tiểu tử nghèo nàn như vậy được. Nghĩ như thế, nhưng hắn lúc này lại đang bị khống chế nên không thể làm gì khác ngoài việc nhịn lấy cục tức này, trong ánh mắt chứa đầy sự căm thù nói: "Trả ngươi thì trả, cùng lắm ta không làm lão đại là được."

Nghe lời hắn nói, Thiên Vũ liền thả tay để hắn đi qua một bên, vật giao trở lại xong thiếu niên kia liền tức tối đi ra ngoài kí túc.

"Nhìn gì mà nhìn, chưa thấy đánh nhau bao giờ à!" Thấy xung quanh có một đám người tụ lại hóng chuyện, thiếu niên kia vừa ngại vừa giận quát, sau đó dùng hết tốc độ chạy ra khỏi khu túc xá.

"Ôi!! Chọc ra phiền toái rồi!" Thấy thiếu niên kia chạy đi, một trong hai người khác trong phòng nãy giờ bàng quan liền than khẽ. Thiên Vũ cũng không quan tâm mà đi tới trên giường của mình, thấy rõ ràng giường hắn lúc này đã xếp đầy một đống đồ linh tinh của ai đó, còn đồ của hắn thì đã sớm bị bỏ sang một bên phòng.

Thông qua lời giải thích của hai tên khác trong phòng, cuối cùng hắn cũng rõ nguồn gốc mọi chuyện. Hóa ra hôm nay có một tên học sinh mới vừa nhập học, vừa vặn hắn lại bị sắp xếp tới ở chung kí túc với bọn họ trong khi kí túc bọn hắn lại chỉ có ba cái giường nên gã kia đành giành lấy giường Thiên Vũ nhân lúc hắn còn chưa trở về, đồng thời gã cũng tự phong cho mình thành lão đại của phòng này.

Lát sau, bên ngoài phòng của kí túc ba người Thiên Vũ, một tên thiếu niên đang hóng chuyện dường như nhớ ra cái gì đó, ánh mắt hắn lóe sáng nói:

"Ồ! Ta nhận ra người vừa rồi là ai rồi, hình như hắn ta chính là một trong các thế tử của Chu gia thì phải, tên hắn hình như gọi là Chu Mặc".

Chưa đợi thiếu niên kia nói xong, một tên thiếu niên khác nghe thấy cái tên Chu Mặc thì thần thái ngạc nhiên chen ngang vô nói:

"Chu Mặc ư, ta nghe qua rồi. Chậc chậc, nghe nói tên này là thế tử của một trong thập nhị thế gia trung châu, người này bẩm sinh đã hơn người khác ở chỗ phế vật, trong khi các huynh đệ tỷ muội khác trong gia tộc đều từng ngày cố nỗ lực tu luyện đi lên thì gã ta lại là một tên phế vật chỉ biết chơi bời. Chẳng qua nhất mạch của gã ta lại chỉ có mỗi hắn là con trai nên rất được cha hắn là một trưởng lão trong Chu gia thương yêu, từ nhỏ đã bồi vô số đan dược chân bảo khiến hắn tu luyện trở thành như ngày hôm nay. Một thân tu vi hắn căn bản đều đúc ra từ đan dược, chẳng qua cha hắn là một người rất bao che khuyết điểm, xem ra lần này Thiên Vũ không tránh khỏi một phen phiền toái rồi".

Nói xong hắn ta còn quay ra nhìn nhìn Thiên Vũ với vẻ mặt bất đắc dĩ.

"Ách! Còn có chuyện như vậy ư?"

Thiên Vũ nghe thế thì giật mình nghĩ trong lòng.

"Hô hô, xem ra lần này phiền toái lớn rồi. Ta rất ngoan, ta là một đứa trẻ ngoan mà, sao ta lại có thể gây chuyện với Chu gia công tử được, chắc chắn không có chuyện gì đâu haha." Càng nghĩ càng thấy nhức đầu, Thiên Vũ đành tự lẩm bẩm an ủi bản thân rồi đóng cửa lại.

Quả nhiên như lời đám người kia nói, chỉ sau chưa đầy một nén hương, Chu Mặc đã dẫn theo một đám thiếu niên hơn mười mấy người đến. Đám người đều mặc đồng phục học viện, khí thế hừng hực tiến đến trước cửa phòng làm cho đám thiếu niên các phòng xung quanh nhao nhao chạy ra xem.

Đám người kia ở ngay trước cửa phòng, Thiên Vũ không thể không đi ra, lúc này hắn vô cùng thản nhiên mở cửa rồi hờ hững nói:

"Ôi, các vị học huynh này chẳng mấy khi có dịp tới chơi, mời mời mời, nào vào trong phòng ta nói chuyện đi."

Thấy bộ mặt vô tội của Thiên Vũ, Chu Mặc mặt tối sầm lại quát tháo:

"Đừng có giả ngu giả dại nữa, vừa rồi ngươi dám bôi nhỏ thanh danh Chu gia ta, bây giờ ta muốn hỏi xem ai cho ngươi lá gan đó mà làm càn." Chu Mặc đương nhiên không dám nói thật, mặc dù vừa rồi có rất nhiều người xem thấy hắn bị Thiên Vũ kè cổ hù dọa nhưng nếu thẳng thắn thừa nhận bản thân thua dưới tay tên tiểu tử kia thì không khỏi quá mất mặt, nên hắn chỉ đành bịa ra một cái lí do.

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play