Chap 3:

Đúng như Vũ Đình ca ca nói, ba ngày sau cha mẹ tôi mới về đến nhà nên giờ chỉ còn hai anh em tôi ở đây thôi. Nói vậy thôi chứ thật ra tôi cũng ở nhà có một mình nên chán chết đi được. Anh hai tôi nói hiếm lắm mới có thời gian rãnh rỗi nên đi hẹn hò mất tiêu, để lại tôi một mình cô đơn buồn chán. Chẳng biết làm gì, tôi bèn uể oải mở máy tính lên soạn bản báo cáo tuần.

Mở máy tính lên thì tôi mới chợt nhớ. Điều tra thông tin là ngành của tôi mà, đúng không? Thế thì cớ gì mà tôi không điều tra cái tên mặt lạnh ban nãy chứ? Hắn tên gì nhỉ? Phong Viễn đúng không?

Tôi bắt tay vào công việc của mình. Hắn ta làm sao có thể thoát khỏi bàn tay tôi được chứ? Tôi trước nay chưa từng thất bại trong việc điều tra người khác a.

ERROR.

Đó là dòng chữ màu đỏ đập thẳng vào mắt tôi. WTF? Sao có thể thế được? Sao tôi lại không thể tra ra hắn ta? Có gì sai sót trong quá trình tìm kiếm hay sao? Không được, tôi phải thử lại lần nữa.

Tôi lại kiên trì thực hiện thao tác đó lần nữa, rồi lại lần nữa. Kết quả vẫn không thay đổi. Tôi tức muốn điên lên. Cớ gì mà tôi không tìm được hắn cơ chứ? Hắn ta cũng chỉ là một người tu luyện ở thiên giới thôi mà, có phải là thần thánh gì đâu mà lại không có thông tin? Không lẽ lâu ngày không luyện, tay nghề tôi mai một rồi chăng?

Tôi cứ kiên trì tìm thông tin của hắn cho đến khi ngủ thiếp đi lúc nào không hay. Cái tên này đúng là khắc tinh của tôi. Hại tôi chưa hoàn thành xong bản báo cáo, còn mất trắng cả đêm để làm việc dở hơi. Cũng may là hôm nay chưa tôi cần nộp, nếu không thì tôi tiêu đời thật a. Hôm nay mà không có anh hai gọi dậy thì có lẽ hôm nay tôi đến trễ mất rồi ấy.

Vừa gặp Huân Cơ, tôi lập tức khoe khoang nó về chuyến đi hôm qua. Khỏi nói cũng biết nó mắng tôi tan nát thế nào rồi. Nó bảo tôi thế này đây:

- Mày làm bạn cái kiểu gì thế? Bạn bè người ta có phúc cùng hưởng có họa cùng chia. Còn mày? Phúc thì mày hưởng một mình rồi lại khoe khoang cho bạn bè tức chơi. Mày định khiến tao chết tức tưởi mới vừa lòng à? Còn họa thì mày toàn dồn vào tao. Mày xem mày làm vậy có được không? Mày không thấy mày quá đáng với tao à? Mày xem, làm người ai lại làm thế bao giờ? Mày rốt cuộc có phải là người không vậy? Mày sống như thế thì lên rừng mà sống đi! Tao không nói chuyện với mày nữa. Đồ quá đáng!

- Thì giờ tao đang khoe cho mày biết nè. - Tôi đáp như muốn trêu ngươi nó. Tôi biết nó giả vờ giận thế thôi, nó đời nào mà nghỉ chơi với tôi. Vì sao? Vì nói chuyện với người như tôi đây quá ư là thú vị a. Tôi còn sợ nó một ngày không được nói chuyện với tôi nó sẽ khóc đến ướt gối nữa cơ. - Nhưng tao vẫn tức một chuyện mày ạ. Mày nhất định phải giúp tao.

- Đấy thấy chưa? Tao đã nói thì chớ có sai. Tao không giúp mày đâu!

- Thôi mà, mày lúc nào chả đúng. - Tôi cười, cố nịnh nó. - Tao biết mày là người khoan dung độ lượng, có tấm lòng vị tha bao dung, tương lai sẽ đầu thay thành thần tiên phổ độ chúng sinh, trừ gian diệt bạo, cứu nhân độ thế nên sẽ không tính toán với tao, đúng chứ?

- Rồi rồi. - Nó cười khổ. Cuối cùng cũng chịu thua tôi. Tôi biết nó sẽ bị những lời nói nịnh nọt của tôi làm cho đau đầu mà bèn đồng ý thôi. - Nhờ gì đây?

- Thường thì mày tra thông tin của một người, nếu tra không ra thì thường là những trường hợp gì nhỉ? - Tôi hạ giọng vì không muốn người khác nghe thấy.

- Một là thông tin của người đó thuộc dạng bảo mật, hai là trình độ của người đó cao hơn mày nên mày không thể hack được, ba là người đó không tồn tại trên thế giới này. - Nó kiên nhẫn, thao thao bất tuyệt giải thích cho tôi nghe một hồi để rồi chợt nhận ra có gì đó không đúng. - Đây là kiến thức căn bản mà. Sao mày có thể không biết?

- Tao có bao giờ thất bại đâu mà biết. - Tôi cự lại.

- Cũng đúng ha. - Dù không muốn nhưng nó cũng phải đồng tình với tôi. Vì sự thật vẫn mãi là sự thật. Tôi vẫn luôn tự hào về điều đó. - Thế ai có bản lĩnh mà khiến mày thất bại thế?

- Chuyện này dài lắm. - Tôi thở dài. - Hắn ta... nói sao nhỉ? À thôi, không kể mày nghe đâu.

- Ơ cái thằng này. - Nó bất mãn nhìn tôi. - Thế hắn ta chắc chắn là cực phẩm nên mày mới giấu kín không kể tao nghe đúng không? Mày đối xử với bạn bè thế à? Khi cần thì tỏ ra thân thiện, còn có phúc thì chẳng biết san sẻ cho bạn bè. Không hiểu sao tao có thế làm bạn với người như mày!

- Bậy. - Tôi phủ nhận. - Tại nhắc đến hắn tao lại tức nên tốt nhất đừng nhắc nữa. Tại hắn mà tao thức thâu đêm, còn chưa làm xong bản báo cáo nữa.

- Sắp thi cử tới nơi rồi mà còn lo những chuyện không đâu. - Nó mắng tôi.

- Tao căn bản là thiên tài rồi, không cần học bù đầu bù cổ mà vẫn qua. - Tôi bắt đầu ba hoa. - Đâu có như mày.

- Mày chỉ được cái miệng. - Nó bĩu môi. - Mà cha mày chừng nào về vậy?

- Hai ngày nữa. - Tôi chán nản nằm dài. - Tao nghĩ kỳ này căng rồi. Có lẽ tụi yêu quái có thể sẽ bị giết để chế tạo thứ thuốc gì đó rồi kéo dài thời gian mở kết giới. Thật nhẫn tâm.

- Sao cha mày lại làm vậy chứ? - Nó bức xúc đập bàn một cái. - Vô nhân đạo!

- Mày đang mắng cha tao đấy à? - Tôi lườm nó một cách giận dữ.

- Xin lỗi, xin lỗi. - Nó chợt nhận ra mình lỡ lời, liền xin lỗi tôi. - Tao giận quá mất khôn, mày đừng để bụng.

- Biết sao giờ. - Tôi nhún vai, kèm theo một tiếng thở dài đầy sầu não. - Chúng có quyền lựa chọn không đến đây, tại chúng rãnh rỗi không chịu ngồi im một chỗ nên giờ mới bị thế thôi. Và đó là việc của Bộ ban hành, cha tao không có quyền gì cả. Mày còn mắng bừa nữa tao lập tức đem lưỡi mày nấu cháo heo!

Tiếng trống vào tiết đã vang lên, chúng tôi tạm gác chuyện đó sang một bên mà bắt đầu chuyên tâm học hành. Tôi lại nhớ đến hắn ta. Nếu biết trước sẽ gặp hắn tôi đã chụp một bức để về ngắm rồi. Hắn thật sự là cực phẩm a. Chỉ tiếc là tính tình thì lại quá khép kín. Tôi muốn hỏi Vũ Đình ca ca về hắn ta nhưng anh ấy và Vũ Hiên ca ca đều ở Tây Sơn hết rồi. Tôi thì lại không thể đến đó một mình. Chán chết.

Trưa hôm đó tôi lại phải ăn cơm một mình. Lần này không phải anh hai tôi lo ăn chơi đâu. Hôm nay anh ấy phải tranh thủ ở lại công ty giải quyết công việc cho xong. Cũng sắp hè rồi, cái gì cũng gấp rút cả.

Lần này tôi không ăn ở quán cũ nữa. Tôi tìm một quán ăn nào xa xa nhà một chút để thay đổi khẩu vị. Lần này tôi lại có cảm giác ai đó đang theo dõi mình. Khác với lần trước, lúc này tôi đặc biệt cảm thấy bất an. Tôi lấy điện thoại gọi cho Huân Cơ, bảo nó đến ăn cùng với tôi. Thằng này nghe nhắc đến ăn thì mặt mày sáng rỡ, sao có thể từ chối được? Tốn kém một chút cũng không sao, miễn bảo vệ được tính mạng là tốt rồi. Nó mà biết tôi lợi dụng nó làm bảo vệ, chắc nó mắng tôi đến teo não mất.

Thế mà nó chưa kịp dịch chuyển đến thì tôi đã bị ai đó giữ lại và lôi đến chân núi Tây Sơn rồi. Người đó ấn tôi mạnh vào vách tường rồi kề dao sát cổ tôi. Tôi hoảng loạn vùng vẫy, cố đẩy người đó ra nhưng khổ nổi, tôi không có phép.

- Vĩnh Kỳ, đừng sợ. Là tôi.

Nãy giờ sợ quá nên tôi ngắm nghiền mắt lại. Nghe thấy giọng nói có chút quen thuộc, tôi lập tức mở mắt ra. Tôi liền lấp bấp khi nhận ra người đó:

- Hạo Hiên... Sao... sao cậu lại làm vậy?

- Xin lỗi. Tôi chỉ là bất đắc dĩ thôi. Tôi muốn cậu khuyên cha cậu bãi bỏ quyết định đó.

- Quyết... quyết định gì cơ? - Tôi ngạc nhiên hỏi lại. Cha tôi làm gì cậu ấy sao?

- Đừng giết yêu quái nữa.

Khi vừa dứt câu, tôi nghe thấy có tiếng lá cây kêu xạc xào. Tôi và Hạo Hiên liền chạy đến xem rốt cuộc là ai thì chỉ nhìn thấy một con cáo trắng đang vụt chạy. Tôi thở phào:

- Hóa ra chỉ là con cáo. Nhưng tại sao lại bãi bỏ lệnh đó? Nó có liên quan gì tới cậu đâu?

- Tôi là yêu quái.

Cậu ấy thốt ra câu đó một cách rõ ràng, rành mạch khiến tôi sởn hết cả gai ốc. Tôi thật sự không tin vào những gì mình vừa nghe. Hạo Hiên... là yêu quái?

- Đừng. Đừng đùa thế chứ. - Tôi e ngại nhìn cậu ấy.

- Không đùa. - Cậu ấy kề dao vào sát cổ tôi. - Tôi biết cậu là con của hội trưởng. Cậu có thể khuyên nhủ cha mình.

- Nhưng... nhưng cha tôi không có quyền thay đổi việc này.

- Thì cậu bảo ông ấy bao che cho tôi. - Hạo Hiên bỗng lớn tiếng với sự xúc động nghẹn ngào. - Làm ơn đi. Tôi sẽ chết mất!

- Chuyện này thật sự không thể...

- Nếu không thể thì tôi chỉ còn cách bắt cậu làm con tin thôi. Xin lỗi nhé Vĩnh Kỳ.

Nhưng cậu ấy chưa kịp làm gì tôi thì đã có một luồng sáng màu xanh dương nhạt phát ra từ tay của Huân Cơ. Nó đúng là bạn tốt của tôi, đến đúng lúc thật. Tôi chạy lại, nấp phía sau lưng nó rồi tấm tắt khen ngợi:

- Mày đúng là bạn tốt. Hôm nay mày đẹp trai thật đấy Cơ Cơ à!

- Cẩn thận chút. - Nó chu đáo nhắc nhở tôi rồi tiến về phía Hạo Hiên, hỏi bằng giọng lạnh nhạt. - Cậu làm trò gì thế?

- Cậu tránh ra. - Hạo Hiên lớn giọng. Bây giờ cậu ấy nhìn rất hung dữ a. - Nếu không đừng trách tôi không khách sáo.

- Cậu không phải thế này Hạo Hiên à. - Huân Cơ cũng lớn tiếng không kém. - Cậu bị làm sao thế?

- Tôi không phải thế này? - Cậu ấy nhếch mép. - Thế tôi là thế nào? Một cậu bé nhút nhát lúc nào cũng chui rút ở góc tường à? Cậu có vẻ hiểu tôi quá nhỉ? Đừng tỏ vẻ ra mình hiểu người khác nữa. Cậu chẳng biết gì về tôi đâu! Cậu tưởng cậu hiểu tôi hơn bản thân tôi hay sao?

- Điều gì đã khiến cậu trở nên như vậy? - Huân Cơ nhăn mặt. - Hạo Hiên mà tôi quen biết không phải như thế. Rốt cuộc cậu làm sao vậy?

- Tôi muốn sống.

Ba từ ngắn gọn, dễ hiểu đã diễn tả toàn bộ nỗi niềm của Hạo Hiên. Đúng. Cậu ấy muốn sống. Ai mà chẳng muốn sống chứ? Chính tôi còn cảm thấy bất mãn với việc làm đó. Nhưng một đứa trẻ mới lớn, lại không có chút quyền lực gì trong thế giới phép thuật này thì có khả năng làm được việc gì chứ? Yêu là gì? Người là gì? Tiên là gì? Tại sao lại có sự phân biệt gắt gao đến thế? Yêu đâu phải ai cũng xấu xa. Con người đôi khi còn xấu xa hơn cả yêu tinh, thế sao họ lại không chịu nhìn nhận chính mình? Ai? Là ai cho con người cái quyền tự cao tự đại, tự cho mình đứng cao hơn yêu quái chứ? Ai quy định con người là kẻ thống trị, còn yêu quái thì như lũ hạ đẳng, tính mạng cũng do con người quyết định chứ? Họ chỉ biết ra vẻ này nọ với bọn yêu quái yếu đuối ở lại nhân gian không thể về, chứ đối với bọn yêu quái địa vị cao hơn, ai dám động vào chúng chứ? Thật tội nghiệp cho những người yếu thế. Nhưng cũng chịu thôi. Chúng là người không nơi nương tựa, bị yêu giới đào thải nên mới sống nương tựa nơi con người. Nhập gia tùy tục, nếu đã quyết định ở lại nhân thế thì phải tuân theo quy định của nhân thế. Đó là cái giá chúng phải trả. Chúng phải phục vụ con người vì chính con người đã giải cứu chúng. Nhưng tôi vẫn cảm thấy như thế thật thiếu nhân tính.

Tôi luôn muốn phá vỡ định kiến đó nhưng cả gia đình tôi đều cảm thấy việc đó là đúng đắn. Tôi không biết điều gì đã dẫn họ đến ý nghĩ ngu xuẩn đó. Có lẽ vì họ nổi tiếng trong giới sao? Họ thanh cao, mẫu mực, là người được nhiều người ái mộ nên phải làm sao cho đúng với thứ mà họ đang được tôn vinh. Họ coi yêu quái là thành phần cần diệt trừ. Nếu đã có thể diệt trừ, thì sao không giỏi mà đi diệt lũ giết người bừa bãi đi. Tại sao lại giết những yêu quái tốt? Kết giới ư? Tôi biết rõ đó chỉ là cái cớ. Vì chính họ không muốn bản thân thua kém yêu quái. Họ sợ một ngày nào đó yêu quái sẽ thống trị họ, chỉ vì thế họ mới lợi dụng lúc yêu quái còn yếu thế mà diệt trừ tận gốc, tránh hậu họa sau này. Thật phúc tạp. Tôi tự cảm thấy bản thân may mắn vì không xâm nhập vào giới đó. Cảm tạ trời đất vì tôi đã không giỏi phép.

- Vĩnh Kỳ. - Hạo Hiên chực quỳ xuống, nức nở kéo vạc áo tôi khiến tôi và Huân Cơ đều ngỡ ngàng. Tôi giơ tay ngõ ý đỡ cậu ấy lên nhưng cậu ấy đã liên tục lắc đầu rồi khẩn khoản van xin. - Làm ơn cứu tôi đi. Cứu cả gia đình tôi nữa. Chúng tôi vô tội. Chúng tôi chưa từng hãm hại ai hết. Xin cậu đấy. Chỉ có cậu mới có thể giúp được tôi thôi. Nể tình chúng ta là bạn bè, cậu giúp tôi đi Vĩnh Kỳ. Tôi lạy cậu đấy Vĩnh Kỳ. Tôi sẽ chết mất!

- Tôi... tôi sẽ nghĩ cách. - Tôi đáp bừa để trấn an Hạo Hiên. Một thằng ngốc như tôi liệu có đủ bản lĩnh thay đổi thế giới này không chứ? Đương nhiên là không rồi.

- Trời sắp tối rồi, Vĩnh Kỳ cần về nhà. - Huân Cơ lên tiếng kéo tôi ra khỏi tình cảnh khốn khó này. - Hạo Hiên, Vĩnh Kỳ nói thì sẽ làm được. Cậu an tâm về đi. Đừng bao giờ nghĩ đến hành động ngu xuẩn này nữa.

- Vậy... toàn bộ trông cậy vào cậu. Tôi xin lỗi.

Cậu ấy đứng dậy, cúi đầu xin lỗi tôi rồi bất thần bỏ đi. Tôi bỗng cảm thấy cậu ấy rất tử tế. Từ lần làm rơi quyển sách của Huân Cơ cho tới việc xin lỗi vì muốn bắt tôi làm con tin. Nếu như muốn bắt tôi thì cậu ấy đã không tốn nhiều thời gian để năn nỉ tôi thế rồi. Tôi nghĩ chỉ vì cậu ấy bị dồn vào bước đường cùng nên mới thế. Tôi không cảm thấy giận dữ chút nào cả...

- Đừng giận cậu ấy nhé. - Huân Cơ choàng tay rồi vỗ lưng tôi như muốn trấn an. - Cậu ấy thường không phải vậy đâu.

- Tao đâu có giận. - Tôi thở dài, nhìn bóng lưng cậu ấy đang dần khuất xa trong màn đêm. - Tao thấy tội cậu ấy quá. Nếu cậu ấy không phải là yêu quái thì tốt quá rồi...

- Tao cũng nghĩ vậy... - Nó hạ giọng xuống. Tôi có thể cảm nhận nó có gì đó hơi buồn.

- Mày còn thích cậu ấy không? - Tôi lấy hết dũng khí hỏi nó. Tôi biết đây là một câu hỏi tế nhị nhưng vẫn tò mò muốn biết câu trả lời. Tôi hành động theo con tim nhiều hơn lí trí.

- Không quan trọng người đó là ai. Nếu đã thích, thì vẫn luôn là thích. Dù cậu ấy có là đại ác ma... thì con tim tao vẫn như thế mày ạ. Sau này có thích ai thì phải tìm hiểu kỹ một chút, đừng thích nhầm yêu quái như tao. Thôi, đi ăn đi.

Câu trả lời đó khiến tôi vô cùng ngỡ ngàng. Nó vẫn còn tình cảm với Hạo Hiên dù chuyện đó xảy ra ư? Bình thường nó thay người yêu như thay áo, tôi cứ ngỡ sau chuyện này nhất định tình cảm của nó sẽ rạn nứt. Nào ngờ, nó lại đáp với tôi một câu hết sức sâu sắc như thế. Nếu như ngày thường thì tôi đã chọc nó te tua rồi. Thế nhưng hôm nay lại khác. Tôi cảm thấy giọng nó buồn não nề nên không nỡ chọc giận. Nó là thằng bạn thân duy nhất của tôi, tôi tuyệt nhiên sẽ không để nó khổ vì tình như vậy. Tôi sẽ tìm cách thuyết phục cha tôi.

Hot

Comments

Thu Thuy

Thu Thuy

truyện rất hay

2022-05-05

0

Zerdalii🌼

Zerdalii🌼

một con gái yêu con trai

2022-04-13

1

#y

#y

Cp chính vẫn là Vĩnh Kỳ x Phong Viễn phải k ad

2020-08-31

1

Toàn bộ
Chapter
1 Chap 1
2 Chap 2:
3 Chap 3:
4 Chap 4:
5 Chap 5:
6 Chap 6:
7 Chap 7:
8 Chap 8:
9 Chap 9:
10 Chap 10:
11 Chap 11:
12 Chap 12:
13 Chap 13:
14 Chap 14:
15 Chap 15:
16 Chap 16:
17 Chap 17:
18 Chap 18:
19 Chap 19:
20 Chap 20:
21 Chap 21:
22 Chap 22:
23 Chap 23:
24 Chap 24:
25 Chap 25:
26 Chap 26:
27 Chap 27:
28 Chap 28:
29 Chap 29:
30 Chap 30:
31 Chap 31:
32 Chap 32:
33 Chap 33:
34 Chap 34:
35 Chap 35:
36 Chap 36:
37 Chap 37:
38 Chap 38:
39 Chap 39:
40 Chap 40:
41 Chap 41:
42 Chap 42:
43 Chap 43:
44 Chap 44:
45 Chap 45:
46 Chap 46:
47 Chap 47:
48 Chap 48:
49 Chap 49:
50 Chap 50:
51 Chap 51:
52 Chap 52:
53 Chap 53:
54 Chap 54:
55 Chap 55:
56 Chap 56:
57 Chap 57:
58 Chap 58:
59 Chap 59:
60 Chap 60:
61 Chap 61:
62 Chap 62:
63 Chap 63:
64 Chap 64:
65 Chap 65:
66 Chap 66:
67 Chap 67:
68 Chap 68:
69 Chap 69:
70 Chap 70:
71 Chap 71:
72 Chap 72:
73 Chap 73:
74 Chap 74:
75 Chap 75:
76 Chap 76:
77 Chap 77:
78 Chap 78:
79 Chap 79:
80 Chap 80:
81 Chap 81:
82 Chap 82:
83 Chap 83:
84 Chap 84:
85 Chap 85:
86 Chap 86:
87 Chap 87:
88 Chap 88:
89 Chap 89:
90 Chap 90:
91 Chap 91:
92 Chap 92:
93 Chap 93:
94 Chap 94:
95 Chap 95:
96 Chap 96:
97 Chap 97:
98 Chap 98 (End)
99 Ngoại truyện 1: Phong Viễn - Vĩnh Kỳ
100 Ngoại truyện 2: Huân Cơ - Hạo Hiên
101 Ngoại truyện 3: Cao Lãng - Thái Vũ
Chapter

Updated 101 Episodes

1
Chap 1
2
Chap 2:
3
Chap 3:
4
Chap 4:
5
Chap 5:
6
Chap 6:
7
Chap 7:
8
Chap 8:
9
Chap 9:
10
Chap 10:
11
Chap 11:
12
Chap 12:
13
Chap 13:
14
Chap 14:
15
Chap 15:
16
Chap 16:
17
Chap 17:
18
Chap 18:
19
Chap 19:
20
Chap 20:
21
Chap 21:
22
Chap 22:
23
Chap 23:
24
Chap 24:
25
Chap 25:
26
Chap 26:
27
Chap 27:
28
Chap 28:
29
Chap 29:
30
Chap 30:
31
Chap 31:
32
Chap 32:
33
Chap 33:
34
Chap 34:
35
Chap 35:
36
Chap 36:
37
Chap 37:
38
Chap 38:
39
Chap 39:
40
Chap 40:
41
Chap 41:
42
Chap 42:
43
Chap 43:
44
Chap 44:
45
Chap 45:
46
Chap 46:
47
Chap 47:
48
Chap 48:
49
Chap 49:
50
Chap 50:
51
Chap 51:
52
Chap 52:
53
Chap 53:
54
Chap 54:
55
Chap 55:
56
Chap 56:
57
Chap 57:
58
Chap 58:
59
Chap 59:
60
Chap 60:
61
Chap 61:
62
Chap 62:
63
Chap 63:
64
Chap 64:
65
Chap 65:
66
Chap 66:
67
Chap 67:
68
Chap 68:
69
Chap 69:
70
Chap 70:
71
Chap 71:
72
Chap 72:
73
Chap 73:
74
Chap 74:
75
Chap 75:
76
Chap 76:
77
Chap 77:
78
Chap 78:
79
Chap 79:
80
Chap 80:
81
Chap 81:
82
Chap 82:
83
Chap 83:
84
Chap 84:
85
Chap 85:
86
Chap 86:
87
Chap 87:
88
Chap 88:
89
Chap 89:
90
Chap 90:
91
Chap 91:
92
Chap 92:
93
Chap 93:
94
Chap 94:
95
Chap 95:
96
Chap 96:
97
Chap 97:
98
Chap 98 (End)
99
Ngoại truyện 1: Phong Viễn - Vĩnh Kỳ
100
Ngoại truyện 2: Huân Cơ - Hạo Hiên
101
Ngoại truyện 3: Cao Lãng - Thái Vũ

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play