Hoa Ngư ôm lấy cổ khuỵu xuống khóc nức nở, miệng không ngừng nói; "Mẹ xem kìa, anh ấy điên rồi. Anh ấy muốn giết con. Anh ấy vì thằng chó đó mà muốn giết con."
Bà ta nghe thế thì giận run, chỉ muốn xuống tay tát cho anh tỉnh ra.
Đường Anh ngã xuống sàn nhà lát gỗ lạnh ngắt, sét đánh qua bầu trời chớp nhoáng. Anh bò dậy, mồ hôi trên trán nhễ nhại. Anh nhìn nó, đôi mắt long lên sòng sọc.
"Ai là người vừa giấu dao sau lưng muốn đâm chết tao trước hả?"
Đường Sam theo phản xạ nhìn ra sau lưng của nó xác nhận, nhưng không hề có con dao nào, vì nó đã bị vứt qua cửa sổ trước khi bà ta nhận ra sự tồn tại của nó.
Con dao cán đen sắc nhọn cắm sâu vào chậu hoa hồng bên dưới, giọt mưa men theo lưỡi dao chảy xuống thành dòng.
Bà ta trừng mắt nói; "Mày lại hoang tưởng nữa rồi chứ gì. Sau lưng nó làm gì có dao?"
Đường Anh nhìn qua Hoa Ngư, trông thấy cánh môi nó nhếch lên. Nó định dùng con dao đó để khống chế anh, muốn thể hiện một điều gì đó, rõ ràng là như vậy mà.
Anh quay lại chỉ tay vào những bức vẻ *** dục của nó trên tường, gào lên; "Bà banh mắt ra mà nhìn cái này đi, là nó vẽ đó!"
Hoa Ngư lập tức nắm lấy tay của Đường Sam, ra vẻ ấm ức nói; "Là anh... Là anh kêu con vẽ. Anh nói vẽ rồi anh cho tiền."
Như thủy triều tĩnh lặng rồi bùng lên, bà ta lao vào tát anh khiến anh bàng hoàng, cả người như rơi xuống đáy vực sâu.
Những bức ảnh mà nó vẽ, rất đơn giản, nó khiến người lớn không nghĩ là nó vẽ được, vì tuổi của nó biết cái gì về những thứ này.
Hai thằng con trai đang hôn nhau, lõa thể, làm tình, trần trụi dưới ánh hoàng hôn nồng cháy, khiến tâm hồn nóng lên thiêu đốt xác thịt, và ti tỉ những tiểu tiết dung tục khác.
"Mày là gay sao?" Bà ta nhăn mày hoài nghi hỏi.
Đường Anh đau đến nghẹn ngào, nuốt ngược chất lỏng hôi tanh trào ra trong khoang miệng, yết hầu cử động.
Anh sờ gò má sưng đỏ, lạnh lùng đáp lại; "Tôi không phải là gay. Là nó."
"Thằng bệnh hoạn này..." Bà ta nghiến răng, nói trong sự kinh tởm tột độ.
Hoa Ngư chạy lại, ôm lấy cánh tay của bà ta nói; "Mẹ đừng đánh anh. Đồng tính luyến ái là bệnh mà. Mẹ mang anh đi tình bác sĩ giỏi chữa trị là được. Cô giáo con đã nói như vậy."
Không gian bỗng tĩnh lặng đến mức có thể nghe rõ hơi thở giả dối của nhau.
Đường Anh tức giận mở cửa lao ra bên ngoài, chạy xuống cầu thang hình xoắn ốc kêu lạch cạch rồi biến mất trong màn mưa.
Anh mà ở đây thêm một giây phút nào thì anh sẽ giết chết nó mất!
Hoa Ngư bước đến cửa sổ, lãnh đạm nhìn xuống, không cười. Nó quay lại nhìn Đường Sam nói; "Mẹ, có phải chúng ta nên tìm bác sĩ cho anh không?"
Bà ta gật đầu, day day vầng trán mệt mỏi nói; "Đã không lo được cho tao cái gì, bây giờ lại còn mang bệnh tật về nhà. Thằng chó này, không dạy lại nó là không được. Bệnh hoạn hết sức."
"Mẹ à, ảnh còn qua lại với ba sau lưng mẹ nữa á. Mẹ tìm cách khuyên nhủ anh đi nha." Giọng nó ngọt xớt nói, nhưng trong lòng đắng chát như mật cá.
Đường Anh chạy đến một ngã ba đường thì kiệt sức, anh ngồi thụp xuống một góc đường ôm cổ muốn nôn khan.
Có một bà lão che ô đi ngang qua, bắt thấy anh cả người ướt nhũng ngồi như chuột lột. Bà lão ân cần đến hỏi; "Cậu có sao không?"
Anh xua tay bảo không sao, dựa vào tường muốn né tránh. Lúc này ở phía trước có tiếng người già lớn tuổi vang lên.
"Nữ sinh đó bị ba thằng kia cưỡng hiếp, chết rồi."
"Trời ạ, nghe thương chưa kìa."
"Thôi, tao xin. Tụi bây thấy vậy mà không đứa nào ra can. Giờ tụi bây thương tiếc cái gì. Tổ bố cái lũ súc vật."
"Bà lớn tuổi rồi biết gì mà nói? Đông quá trời lao ra cho bị đánh chết hay gì. Ồ hay, giỏi thì bà lao ra đi. Già rồi chỉ giỏi lắm mồm."
"Nói tiếng nữa, tao thả chó cắn chết đấy. Mưa gió thế này, phơi quần Áo còn chưa khô thì tao quản được việc gì?"
Đường Anh nuốt nước bọt, rùng mình.
Anh quay đầu nhìn bà lão, bà ấy cũng đang nhìn anh trìu mến nói tiếp; "Ở khu này phức tạp lắm. Có tiền thì chuyển nhà đi cậu. Tôi khuyên thật lòng đấy."
Anh gật đầu, đứng lên bỏ đi.
Trường Thu, một nơi dơ bẩn phức tạp không ai quản chế, tệ nạn cờ bạc, gái điếm, xã hội đen lê la khắp nẻo đường hành nghề.
Anh lớn lên ở đây, thấm thía cái mùi ô tạp của nó riết rồi cũng thành quen, vừa tốt nghiệp cấp ba là anh đã dọn ra ở riêng.
Quen thì quen, chứ để nó dính vào da thịt thì đời mình coi như nát. Áo sờn vứt được, chứ da bọc thịt sao lột được.
Có người mẹ bán hoa kiếm tiền, cùng thằng em có vấn đề về đầu óc. Anh cảm thấy mình thật phi thường khi đã sống được đến tận bây giờ mà không hỏi động lực ở đâu ra?
Anh về đến căn nhà mình mới mua được năm ngoái, không quá rộng, có một phòng ngủ, phòng bếp, nhà vệ sinh, gác mái trên cao chất đầy sách báo cũ. Căn nhà nằm trong một tiểu khu cạnh nơi mẹ anh đang sinh sống. Ban đầu nghĩ gần gũi còn cho nhau hơi ấm, nhưng bà ta là như vậy. Anh nói ra ngoài sống, gần thì chết đỡ rườm rà, bà ta đã nói như vậy.
Anh lấy đồ đi tắm rửa sạch sẽ, sau đó không ăn uống gì liền đi thẳng lên căn gác, thả người nằm trên sô pha đến tối muộn.
Hôm nay thế là quá đủ, thằng chó đó, anh nhất định sẽ không lo lót tiền cho nó theo đuổi ước mơ của mình nữa.
Tối ngày chỉ biết bày trò phá làng phá xóm, tụm tập ăn hiếp bạn bè là giỏi.
Nó đã làm gì được cho anh nhờ, mà bây giờ nó lại dám nói anh mình là đồng tính luyến ái, hay nói chính xác hơn chính là nó?
Xu hướng tính dục của nó anh chưa bao phải hoài nghi, vì nó từng nói với anh, nó đang thích một bạn nữ cùng lớp.
Nhưng chuyện vừa rồi là thế đéo nào?
Updated 52 Episodes
Comments