Sáng hôm sau, Đường Anh nhận được thư phản hồi từ một nhà xuất bản tiểu thuyết lớn ở Trường Thu, và họ đã từ chối tiểu thuyết trinh thám mới nhất của anh, với lý do không hợp thuần phong mỹ tục, ảnh hưởng đến bộ mặt đất nước gì gì đó.
Anh đọc chỉ thấy nhàm.
Đây là lần thứ ba rồi.
Kẻ đó đứng ở phía sau một tay che trời, có bản lĩnh như vậy sao không giết anh luôn đi.
Còn muốn chơi trò vờn chuột này đến bao giờ?
Điện thoại reo lên lúc một giờ sáng, giờ đó anh vẫn còn nằm trên giường nghịch điện thoại. Bắt thấy đoạn tin nhắn của Hoa Ngư hiện lên, anh liền giật mình ngồi bật dậy.
Nội dung tin nhắn; "Em biết anh đang rất giận em. Em xin lỗi. Em không cố ý đâu. Anh à, anh trả lời tin nhắn em đi."
Đường Anh tức giận trả lời; "Mày đừng làm bộ làm tịch nữa. Tao biết con người mày quá rõ mà. Thằng chó, tao sẽ không cho mày một xu nào nữa cả!"
Tin nhắn lại hiển thị, như thể nó không đọc tin nhắn của anh gửi đến mà chỉ muốn bày tỏ ý nó muốn, theo một chiều mà nó làm chủ; "Anh à, anh đừng để em phải làm đến mức anh không dám ra đường. Anh có tin ngày sự nghiệp nhà văn của anh sẽ chẳng còn lại gì không?"
"Mày hăm dọa tao đấy hả? Thằng oắt. Mày và bà ta từ nay về sau đừng có liên lạc với tao nữa. Tao sẽ chặn mày, chuyển nhà, đổi tên lẫn họ. Cuộc sống của tao không tên rác rưởi như mày!"
"Anh..."
"Anh à."
Tin nhắn gửi đến liên tục sau đó.
"Anh đừng làm vậy mà, em biết lỗi rồi."
"Em sẽ không làm anh buồn nữa."
"Mẹ thương anh lắm đấy, đánh anh thì cũng là thương thôi. Anh đừng làm vậy mà, hãy nghĩ cho mẹ đi. Mẹ đã làm những công việc gì để nuôi anh khôn lớn, anh mới đó mà đã quên hết rồi? Bây giờ anh lại muốn sống mà không có mẹ. Anh không cảm thấy quá vô ơn, ích kỷ à? Nếu anh ghét em đến như vậy, được thôi, sau khi em học xong cấp ba em sẽ chủ động cút khỏi Trường Thu."
Anh xoa đầu mình rối lên như ổ gà, rõ ràng là nó không muốn hiểu, nó khước từ trực diện cả việc mà nó vừa làm với anh hôm qua.
"Thằng điên này. Mày nghe rõ đây. Tao không phải là đồng tính luyến ái, cũng không nuôi mày ăn học vì mục đích gì hết. Mày ác ý với tao, tao có ngu mà không biết. Nhưng tao với mày sẽ không quay về như trước được nữa đâu."
Rất lâu, tầm mười phút hơn nó mới trả lời.
"Anh à, anh nói mình không phải đồng tính luyến ái. Vậy thời gian trung học của anh và Thập Thư. Anh có cần em nhắc lại không? Anh nhận mình giết người, anh bảo vệ hắn, anh khiến bản thân xém chút nữa ngồi tù mất cả tương lai. Vì sao nhỉ? Anh hận hắn hay anh yêu hắn đến mức không thể đánh mất hắn."
"Đủ rồi! Tao nói đủ rồi. Tao không có giết người. Nếu tao giết người thì tao đã ở tù rồi. Mày đang nói con m* gì thế?"
"Đầu óc anh dạo này sao thế nhỉ."
"Mày có thôi nhảm sịt đi không?"
"Chiều nay, anh đã trơ mắt không cứu một nữ sinh, chị ta bị cưỡng hiếp, chết rồi thì phải. Anh là con người như vậy đấy. Anh không giết người, anh chỉ gián tiếp giết người thôi. Anh quý đôi tay anh lắm, sao anh để nó bẩn được."
Đường Anh nộ khí xung thiên, cầm điện trên tay mà run rẩy không ngừng. Cuối cùng anh quyết định mặc kệ, chặn tin nhắn của nó, rồi thức trắng cả đêm đăng tin bán nhà.
Đêm hôm đó, Hoa Ngư không hề chợp mắt. Nó nằm trên sô pha ở phòng khách nhỏ hẹp, mắt dán vào điện thoại đang phát sáng, mi mắt cong dài không hề lay động.
Đường Sam đã đi làm nên chỉ có một mình nó ở nhà. Vì việc này diễn ra thường xuyên nên đối với nó rất bình thường. Chỉ không có hơi thở của anh mới khiến nó bất an.
Hơn bốn giờ sáng, tin nhắn gửi đi đều bị hoàn về. Nó từ kiên nhẫn chờ đợi thành tức giận không kiểm soát. Nó cầm gậy bóng chày điên cuồng đập phá đồ đạc trong nhà. Mọi thứ vỡ toang, mảnh vỡ bắn ra cửa sổ.
Mèo hoang trên mái nhà hoảng sợ kêu lên, xù lông nhảy qua nhà hàng xóm.
Sáng hôm sau.
Cảnh sát đến gõ cửa nhà Đường Anh.
Vì đã chuẩn bị tâm lý trước đó, nên khi tiếp đón đối phương anh không hề sợ hãi, thản nhiên mời họ vào trong nhà uống nước.
"Thực Tuyên, anh đã nhìn thấy con bé lúc sáu giờ chiều ngày hôm qua ở tiệm sách Quan Lạc đúng không? Đây là hình ảnh trích xuất từ máy quay giám sát an ninh ở hiện trường."
"Chỗ đó mà cũng có máy quay an ninh?" Anh cầm những bức ảnh trên bàn tròn lên xem xét, mày khẽ cau lại.
Anh bình tĩnh bắt chéo chân nhìn chàng trai trẻ trước mặt nói; "Tôi có nhìn thấy."
"Vậy xin anh cho biết thêm, anh có nhìn thấy ba thanh niên mặc Áo ba lổ nào gần đó không?"
Cả khu vực này, dường như không ai dám đứng ra tố giác ba thanh niên kia. Vì gia đình của bọn chúng rất có máu mặt.
Anh giả vờ nghiêng đầu qua trái để suy nghĩ, cũng cho lời khai của mình thêm độ tin cậy, anh nói; "Khi đó tôi đang bận nói chuyện với một độc giả của Thập Thư, rất say sưa. Không quan tâm đến những sự việc xung quanh cho lắm. Xin lỗi, tôi không giúp gì được cho các anh rồi. Nếu cần xác minh lời khai của tôi, các anh có thể để tìm đến cô gái ngày hôm đó."
Tiêu Thu gương mặt sáng sủa nhìn anh với vẻ chần chừ, đoạn nói; "Tất nhiên chúng tôi phải gặp cô gái, sẽ sớm thôi."
Từ ánh nhìn cảnh giác của điều tra viên, anh có thể nhận ra sự khó chịu ẩn mình bên trong đó, dưới lớp vỏ bọc sứ trắng dễ vỡ.
Nhưng anh không quan tâm, tay kéo Áo ngủ màu xanh khép lại vì lạnh, anh mỉm cười xã giao nói; "Mong các cậu có thể sớm ngày tìm ra hung thủ, trả lại công bằng cho người đã khuất. Tôi luôn sẵn lòng hợp tác."
Tiêu Thu nhìn người đàn ông lịch thiệp ở trước mặt, đôi chân dài thẳng tắp bắt chéo lên nhau, mái tóc đen chia ba bảy hơi xoăn sóng, lớt phớt trên sống mũi cao, đeo một cặp kính gọng vàng đắc tiền. Không hề lộ ra một chút sơ hở để cậu nắm bắt truy hỏi.
Ở những năm cuối Trường Thu, nghề nghiệp không được giới duy tâm tôn trọng nhất chính là nhà báo, những nhân vật có bàn tay vàng, có thể tùy tiện múa bút dẫn dắt dư luận theo mục đích của mình.
Đối với cậu, bọn họ cực kỳ xảo trá, còn là con rối của tiền bạc và những chính trị gia, thành phần mối mọt của cả xã hội.
Khi cậu xem đoạn phim được quay lại ở hiện trường, không biết bao nhiêu con người lướt qua nữ sinh, nhưng chỉ bố thí một cái nhìn lạnh lẽo. Rất nhiều trong số những người này đều làm trong ngành truyền thông.
Có lẽ tin tức này không đủ độ hút, hoặc là nó quá phổ thông để tạo nhiệt độ, cũng có thể là vì họ đã quá lờn với những hình ảnh này, xuất hiện dai dẳng hàng ngày, nhưng đó là trước khi nữ sinh còn sống.
Sáng hôm nay hình ảnh của cô gái đáng thương đã bị in đậm trên mọi trang báo có độ tin cậy bằng không lúc bấy giờ.
Tiêu Thu đứng dậy ra về ngay sau câu nói nghe có phần thương cảm của anh.
Updated 52 Episodes
Comments