Viên Sơn ngồi xuống sô pha ở sát vách tường đầy tranh, khung cửa sổ đang mở to đón gió lạnh, tấm màn màu trắng phất phới không ngừng.
Hoa Ngư vào phòng bếp đối diện, rất nhanh đã quay trở lại với hai cốc trà trên tay. Nó đặt lên bàn kính, dưới kính cũng có tranh mà nó vẽ.
Chú ấy nói cảm ơn rồi mời nó ngồi xuống nói chuyện. Trong lúc nó đi pha trà, chú ấy đã chú ý đến một đoạn thoại kỳ lạ trên khung truyện tranh dưới bàn kính.
Chú ấy lấy bút và sổ ra, theo thủ tục chuyện phiếm vài câu để không khí bớt căng thẳng, sau chú ấy mới vào chủ đề chính; "Khu phố đèn đỏ, nơi mẹ cháu đang làm việc. Hôm qua vừa xảy ra một vụ án. Chú muốn thông báo là sáng mai mẹ cháu sẽ không về, ít nhất là hai mươi bốn tiếng tiếp theo."
Nó nhìn bàn tay của mình, như có gì đó, nó gật đầu và lắng nghe tiếp. Bên ngoài đã có tiếng giày cao gót vang lên, như mọi ngày.
Ở đây cách khu phố đèn đỏ mười phút đi bộ, và các cô gái đã điểm trang xong.
Viên Sơn đặt vài câu hỏi về Đường Sam, và nó cũng thành thật khai báo, kể cả việc mẹ nuôi nó đang cặp với một ông trùm bất động sản nào đó đã có vợ con.
"Cháu đang học ở trường mỹ thuật gần đây đúng không?"
"Đã hai năm rồi ạ."
"Cô giáo chủ nhiệm của lớp cháu là bạn hồi trẻ của chú. Cô ấy tên là gì nhỉ? Lâu quá rồi."
Nó đang trả lời rất lưu loát thì đoạn này lại dừng lại. Nó không biết tên bà ta, à không, là nó không nhớ, nó ghét phải nhớ tên của người mà nó ghét.
"Cháu không nhớ rõ. Cháu xin lỗi vì điều đó."
"À không sao. Cô ấy là bạn cùng lớp năm cấp hai của chú, tên là Tử Điền."
"Tử Điền ạ?"
"Ừ, tên thật."
"Cháu rất thích cách giảng dạy của cô ấy, có chút đặc biệt." Nó mỉm cười, đôi lông mi đen dài như mực rũ xuống.
Chú ấy không khỏi cảm thán khen nó vài câu, bởi vì mẹ của nó rất đẹp, và ba của nó, khó mà tưởng tượng ra được.
"Ba cháu là người nước ngoài à?"
Nó gật đầu, thành thật mà nói, ba nó không đẹp như mọi người nghĩ... Trong mắt nó.
Sau nửa tiếng chuyện trò, chú ấy ra về, không quên dặn nó nhớ khóa cửa cẩn thận vì nó chỉ ở nhà một mình, khu này khi đêm xuống là thành phận ô tạp rất nhiều.
Viên Sơn lững thững đi xuống cầu thang sắt được nửa thì dừng lại, đem sổ trong túi Áo ra đọc lại một lượt, rồi trầm mặc rời đi.
Đôi mắt màu xanh trong veo như đại dương của nó mỗi khi nhìn vào người khác, đều không cẩn thận mà tố giác chính mình, sâu đến mức ánh sáng chẳng thể chiếu xuống.
Buổi tối, Hoa Ngư ngồi nghiêm trang trước đồng hồ treo tường như một tín đồ, nhìn kim dài chỉ đến số mười, nó liền cầm điện thoại gửi đi đoạn tin nhắn đã soạn sẵn trước đó.
Bên ngoài trời se lạnh, giờ này Đường Anh đã tan làm, anh đang cùng một đồng nghiệp nữ xã giao trước tòa soạn thì điện thoại bất ngờ reo. Không phải tin nhắn, mà là cuộc gọi.
Anh đen mặt, tức giận, xém tí thì thất lễ tiếp nhận cuộc gọi trước mặt đồng nghiệp rồi gào lên chửi tục.
Cô nàng thấy anh do dự muốn nghe máy, liền hiểu chuyện cúi đầu chào anh một cái rồi rời đi, gò má cô vẫn còn ươm hồng.
Anh thu lại nụ cười xã giao trên môi, cầm lấy điện thoại đến nơi vắng vẻ bấm nghe.
Hoa Ngư đang nói gì đó, rất nhỏ, từ từ mới lớn dần; "Mẹ, mẹ xảy ra chuyện rồi."
"Bà ta lại bị đánh ghen?"
"Không có."
Anh giận vì hôm qua mình lại mở chặn số điện thoại của nó, anh nói; "Vậy thì bà ta chết rồi? Nếu bà ta chưa chết thì đừng gọi cho tao. Tao rảnh lắm hay sao mà phải giải quyết chuyện của gia đình mày?"
Nhưng nếu anh không có suy nghĩ về họ nữa thì anh đã không mở chặn điện thoại.
"Anh..." Giọng nó có chút run rẩy. "Mẹ dính vào một vụ án giết người ở phố đèn đỏ, đang bị cảnh sát tạm giữ để điều tra rồi, không biết đến bao giờ mới được thả ra. Em bây giờ không có ai bên cạnh. Em sợ. Anh có thể đón em đến ở cùng anh không?"
"Mày nói con mẹ gì thế, g.iết người?" Anh dựa lưng vào tường, tóc đen rũ xuống, anh mệt mỏi nói; "Không được. Tao đang ở cùng bạn. Tao đã bán căn nhà cũ rồi."
"Nam hay nữ?"
"Nam hay nữ liên quan gì ở đây? Cứ yên tâm ở đó đi. Bà ta có ở tù thì tao vẫn phải nuôi mày thôi. Không để mày chết đói đâu mà lo." Sau câu nói đó, anh lại tự trách.
Là anh không từ bỏ được nó, hay không thể quên đi người em trai trong quá khứ?
Nếu em trai anh còn ở đây, nó đã không xuất hiện rồi chen chân vào gia đình anh, làm nó xấu xí như ngày hôm nay. Tất cả là tại nó.
Anh hận nó còn không hết, thương yêu nổi gì. Nhưng liệu tất cả có là ngụy biện khi mỗi lần nó gây họa ở bên ngoài, anh đều không thể làm ngơ mà dùng tiền để giải quyết?
Hoa Ngư đầu dây bên kia đang ngồi cắn móng tay, vầng trán nó tối sầm. Câu hỏi nam hay nữ vẫn đang lẩn quẩn trong đầu nó. Kỳ lạ thay, nam nữ, rõ ràng là nữ.
Nó nhoẻn miệng cười ranh mãnh, trong căn phòng tối đen, nó thút thít khóc; "Em nhớ anh. Anh có thể về nhà với em đêm nay không? Em cứ có cảm giác, gia đình của người bị hại sẽ đến tìm em trả thù. Em sợ lắm, ngủ không được. Anh ơi... Hức..."
Nó, nó đang khóc sao?
Updated 52 Episodes
Comments