Dưới Bóng Người Điên
Bốn giờ chiều. Trường Thu. Năm 19xx.
Đường Anh bước ra từ một tiệm sách nhỏ. Bên ngoài đang đổ những cơn mưa trái mùa.
Anh nâng ô đen lên, gần đó có ba bốn thanh niên mặc Áo ba lổ đang bắt nạt một nữ sinh trung học.
Anh không quan tâm cho lắm, vì mưa rơi thế này đáng quan tâm hơn rất nhiều.
Nữ sinh đó kêu gào rất lớn, như muốn anh nghe thấy. Và anh đã nghe, nhưng không làm gì khác hơn là nghe một cách hờ hững.
Đâu phải là việc của mình, là của cảnh sát và những người tốt.
Trên giá sách còn đúng một quyển truyện trinh thám rất nổi tiếng dạo gần đây, chớp mắt đã có người mang nó đến quầy thanh toán.
Anh nhìn cô gái bước ra, chắc là sinh viên. Cô ấy hào hứng với thứ mình vừa mua được trên tay, đưa lên mũi hít lấy hít để.
"Đây là quyển sách bán chạy nhất trong tháng này đấy." Cô gái hà hụt nói; "Xém thì phải đợi đến đợt tái bản lần sau."
Đứng chờ mưa tạnh, Đường Anh tùy hứng nói ra suy nghĩ trong lòng mình; "Rác phẩm."
Cô gái bị câu nói này của anh làm cho sượng trân, mặt đơ ra như bị keo dính.
Đúng là cái đồ vô duyên. Nhìn diện mạo cũng được vậy mà.
Đường Anh còn cảm thấy chưa đủ, tỏa vẻ khinh Bỉ quyển sách với bìa được họa sĩ tô vẽ sắc tím u tối trong tay cô gái.
"Bao giờ cũng thế. Đánh cắp và biến tấu là lí tưởng cao đẹp của những nhà làm nghệ thuật. Nhưng hắn không chỉ giỏi đánh cắp, mà còn là một ảo thuật gia thiên tài."
Cô gái lúng túng, giấu nó vào trong túi vải màu xanh đeo trên vai, vẻ mặt khó chịu đáp; "Anh có vẻ không thích anh ấy."
"Tôi không thích hắn sao? Tôi đang tỏa ra như vậy à?" Đường Anh giả vờ nói, khi đám côn đồ đã cưỡng chế nữ sinh vào một con hẻm, thì cô gái vẫn không hay biết gì.
"Xin anh lịch sự cho, tôi là độc giả của anh ấy."
"Thế à? Xin lỗi đã quá lời." Anh cười nhạt, nâng ô rời khỏi mái hiên trên đầu.
Cô gái ngơ ngác nhìn theo anh, chợt giật mình quay lưng lại khi nhận ra gì đó.
Vừa nãy có tiếng người kêu cứu trong màn mưa đúng không?
Trong một tiểu khu ngập ngụa sình lầy, nhám nhúa dấu chân người. Đường Anh mở cửa bước vào một căn phòng trên tầng hai.
Đèn trong phòng sáng lên, soi lờ mờ từng ngóc ngách. Có một thiếu niên tóc vàng đang vẽ vời gì đó dưới sàn nhà, xung quanh nó là các cột truyện tranh lộn xộn.
Đường Anh ngồi xổm xuống, nhìn nó chăm chú vẽ mà chẳng để ý gì đến mình.
"Mày thích vẽ quá nhỉ."
Hoa Ngư gật đầu, mím môi không đáp, đường vẽ trên giấy đã lệch đi vài nét.
"Bà ta không thích đâu."
Hoa Ngư nghiêng đầu, ngứa cổ họng.
"Kể tao nghe xem hôm nay ở trường mỹ thuật có gì vui không?"
Nó hạ thấp mi mắt giả vờ suy nghĩ, như dự định sẽ làm, nó nói; "Bà cô giáo đó không thích em. Anh này, anh có thể làm gì đó không?"
Anh đưa tay lên, xoa xoa mái tóc màu vàng óng mượt của nó, với vẻ mặt thích thú anh nói; "Tao có thể làm gì bà ta?"
"Làm với bà ta như cách anh làm với nữ sinh khi nãy á. Đó là công việc anh giỏi nhất mà." Hoa Ngư ngẩng đầu lên, đôi mắt màu xanh của nó hình viên đạn nhắm thẳng vào anh.
Anh bật cười, gằm mặt xuống, cười ngặt nghẽo nói; "Em trai đáng kính của tao. Mày theo dõi tao đấy à?"
Anh liếc mắt nhìn nó, túm lấy tóc nó, đôi mắt đỏ lên như vừa nhún máu, anh nghiến răng nói; "Mày đã nhìn thấy gì rồi hả?"
Nó đau, nhưng không khóc. Nó ôm lấy cổ tay anh, cố gắng vùng vẫy thoát ra, từng sợi tóc rụng xuống lả tả rơi trên sàn nhà.
Đây không phải lần đầu.
"Anh mà còn làm như vậy, em sẽ mách mẹ, báo cảnh sát."
"Ha, thằng điên này." Anh sợ hãi buông tay ra, tóc dính lên tay anh như lông mèo.
Nó hì hục thở, liếc nhìn anh nó bằng nửa con mắt.
Đường Anh ngã người ra sau, trái tim đập loạn.
Nó lòm bòm bò dậy, đem những bức vẽ của nó điên cuồng dán khắp tường nhà.
Đường Anh ngơ ngác nhìn chúng, toàn là văn hóa phẩm đồi trụy được nó tỉ mỉ chép lại.
"Thằng điên này! Mày vẽ cái đéo gì vậy?"
Nó quay lại nhìn anh, đi đến gần, sát khí từ người nó tỏa ra khiến anh ngộp thở.
Nó muốn làm gì đó.
Lúc này cánh cửa phía sau lưng anh bật mở, một người phụ nữ ăn mặc lẳng lơ bước vào. Bà ta nhìn Hoa Ngư đang muốn ăn hiếp anh trai của mình. Như mọi lần, bà ta chỉ nói; "Mày tôn trọng nó chút đi. Nó cho tiền mày ăn học đấy."
Hoa Ngư nhếch môi cười nhìn Đường Sam, bên ngoài mưa rả rích rơi chưa chịu hạ nhiệt, bầu trời đen kịt kéo qua khu này như tẩm mực.
"Mẹ biết gì không, hôm nay anh ấy lại đi mua sách của Thập Thư. Tác giả là người từng khiến anh ấy xém phải ngồi tù."
"Cái gì?" Đường Sam trừng mắt nhìn qua anh. "Giải thích tao nghe. Sao lại đi mua sách của thằng khốn đó?"
Anh nhìn mẹ mình, chỉ có thể rủa thầm trong lòng một câu. Anh đứng dậy, nhân lúc nó đang đắc ý đợi bà ta giết chết anh thì anh đã lao vào, dùng sức bóp cổ nó.
Đường Sam hốt hoảng chạy vào can, vì không nỡ làm mẹ mình bị thương, anh liền bị ném trả vào tường kêu uỳnh một tiếng.
Hoa Ngư ôm lấy cổ khuỵu gối khóc nức nở, miệng không ngừng nói; "Mẹ xem kìa, anh ấy điên rồi. Anh ấy muốn giết con. Anh ấy vì thằng chó đó mà muốn giết con."
Updated 52 Episodes
Comments
harymaila
:0
2023-08-01
0
layla
.
2023-06-22
0