Chương 2: Về nhà mẹ đẻ

Bảo Thanh đứng ngơ ngác trong phòng một lúc lâu. Nhớ lại từng lời vừa nói của chồng mình đột nhiên không biết làm sao cho phải. Chẳng lẽ chuyện cô phấn đấu vì sự nghiệp của mình, không muốn trở thành gánh nặng cho anh là sai sao?

Nào là công việc, nào là gia đình bắt đầu đổ ập cùng lúc khiến cô càng nghĩ càng đau đầu.

Vốn dĩ hôm nay không có ca trực cô còn muốn hẹn anh cùng nhau ra ngoài một bữa xem như bù đắp chuyện hôm qua. Nhưng thấy anh tức giận như vậy có lẽ dự tính này phải dẹp sang một bên rồi.

Lúc cô xuống lầu nhìn thấy mẹ chồng đang ngồi trên sô pha xem ti vi dường như không tập trung lắm. Bảo Thanh lễ phép chào mẹ một tiếng toan bước chân vào bếp thì mẹ chồng cô gọi giật ngược lại.

“Bảo Thanh, con lại đây mẹ hỏi chút chuyện.”

Bảo Thanh gật đầu dạ thưa ngoan ngoãn ngồi xuống đối diện bà: “Có chuyện gì không mẹ?”

Mẹ chồng khoan thai uống một hớp trà khẽ nâng mắt nhìn cô. Mặc dù bà cũng chỉ là công nhân viên chức bình thường nhưng lại đam mê thưởng trà cắm hoa, tác phong cũng có đôi ba phần giống phu nhân nhà giàu. Bởi vậy nên năm đó vừa nhìn thấy Bảo Thanh bà đã ưng ý cô con dâu này.

Không những gia thế giàu có, bản thân còn được giáo dưỡng vô cùng tốt. Chưa từng ỷ thế mà kênh kiệu. Từ trước đến giờ cô ở trước mặt bà luôn thể hiện là một người con dâu tốt, thấu tình đạt lý. Khuyết điểm duy nhất chính là quá lo toan công việc cho nên tận bây giờ trong bụng vẫn chẳng có chút động tĩnh gì.

Bà chỉ có một đứa con trai là Thiên Bắc, hương quả nhà này không trông cậy vào hai vợ chồng cô thì ai đây.

Dù sao cũng đã ba năm rồi.

“Con và Thiên Bắc vừa cãi nhau phải không?” Bà đột nhiên lên tiếng.

Bảo Thanh xoắn chặt vạt áo, gượng cười: “Có chút hiểu lầm thôi mẹ.”

“Hiểu lầm mà nó bỏ đi đùng đùng thế à? Con đó, làm vợ thì phải biết chiều chồng một chút. Con cứ làm việc suốt ngày như thế bảo sao không sinh sự cãi nhau.”

“Con biết mà mẹ chẳng qua con làm bác sĩ, việc cứu người đâu thể chậm trễ. Con cũng không còn cách nào khác.” Vẻ mặt Bảo Thanh tràn đầy bất đắc dĩ.

Mẹ chồng không cho là đúng đáp lời: “Con cứu người ta thế ai cứu gia đình của con. Nói gì thì nói cũng phải đặt gia đình là ưu tiên chứ?” Dừng một chút, bà lại nói tiếp: “Với cả, bây giờ Thiên Bắc sự nghiệp cũng ổn định rồi chẳng lẽ con nghi ngờ nó không nuôi nổi cái nhà này còn cần con làm việc vất vả bên ngoài sao? Con nhìn mẹ đi, phong sương một thời cuối cùng cũng trở về làm một bà nội trợ. Rồi con sẽ biết không việc gì hạnh phúc bằng chăm lo cho chồng con mình hết.”

Bảo Thanh hơi cúi đầu, ánh mắt mông lung. Điều mẹ chồng nói dĩ nhiên là cô hiểu cũng cảm thấy không phải vô lý. Nhưng rõ ràng cô chưa từng xem công việc bác sĩ của cô chỉ đơn giản là kiếm miếng cơm manh áo hay dùng nó như một cái danh ra vẻ giỏi giang. Nó đã là giấc mơ đi theo cô suốt quãng thời gian trên ghế nhà trường. Sao có thể nói bỏ là bỏ.

Cô hạ giọng: “Mẹ ơi nhưng công việc này là đam mê của con. Con cũng không thể nào làm việc qua quýt được.”

Mẹ chồng nghe vậy thở dài. Cảm thấy có nói thêm nữa cũng không xoay chuyển được cô con dâu này đành phất phất tay: “Thôi con cứ từ từ suy nghĩ.” Bà đứng dậy nói: “Mẹ về phòng trước, con nhớ ăn sáng đó.

Bảo Thanh gật đầu: “Dạ.”

Đợi mẹ chồng đi rồi cô mới chậm chạp qua phòng ăn ăn sáng. Nhưng đồ ăn bỏ vào miệng chẳng khác nào nước suối đá sỏi, vừa nhạt nhẽo vừa nuốt không trôi. Cảm giác tủi thân dâng lên trong lòng. Dường như chẳng có ai hiểu cho vị trí của cô.

Càng nghĩ thì trong lòng càng thấy khó chịu, Bảo Thanh nuốt miếng thức ăn cuối cùng trong miệng, sau đó đứng dậy thu gom bát đũa cẩn thận dọn dẹp qua một lượt rồi mới rời khỏi nhà.

Hiện giờ cô chỉ muốn trở về nhà mình, nhào vào lòng mẹ một cái. Người đời nói không sai chút nào lấy chồng rồi mới biết không đâu bằng nhà mình. Lúc còn chưa gả đi, Bảo Thanh đương nhiên là công chúa được gia đình nâng như trứng hứng như hứng hoa. Hễ cô thích thứ gì cũng được đưa tới tay. Ngành học cô đam mê cha mẹ cũng dốc lòng đầu tư. Đợi đến khi gả ra ngoài, cô luôn luôn bị đặt vào thế phải biết nghĩ cho chồng, cho gia đình chồng. Tựa như việc phụ nữ có mặt trên đời này là để hi sinh cho người khác.

Cũng may nhà mẹ đẻ của cô gần đây mới đi một chút mà đã tới rồi. Năm đó gia đình cô chấp nhận cuộc hôn nhân này ngoại trừ nhìn thấy được tiền đồ xán lạn của Thiên Bắc còn có một phần nhà anh gần nhà cô, không lo cô bị gia đình chồng bắt nạt.

Vừa về đến nhà, Bảo Thanh tức khắc nhào vào lòng mẹ khiến mẹ cô không khỏi giật mình. Cha cô thấy vậy đặt tờ báo xuống hỏi:

“Thiên Bắc đâu, sao không về nhà cùng con.”

Bảo Thanh rụt cổ rúc vào người mẹ ậm ờ trả lời: “Anh ấy đi làm rồi ạ.”

Mẹ xoa đầu cô dịu dàng bảo: “Làm sao vậy? Hai đứa cãi nhau hả?”

Cô im thin thít chỉ siết chặt vòng tay. Lấy chồng ba năm rồi nhưng cô vẫn không thể bỏ thói quen gặp chuyện gì liền nhõng nhẽo trong lòng mẹ. Ở bên nhà chồng cô lúc nào cũng cẩn thận từng lời ăn tiếng nói sợ khiến cha chồng không vui, mẹ chồng không hài lòng. Sợ chồng đứng giữa mẹ và vợ sẽ cảm thấy khó xử. Cô thật sự vô cùng mệt mỏi.

Cha thấy cô không nói ngay lập tức nổi cơn tức giận ông toan cầm điện thoại, bực dọc nói: “Để ba gọi điện hỏi nó cho ra lẽ.” Không có chuyện con gái ông cưng chiều có thể vô cớ bị uất ức được.

Bảo Thanh vội vã ngăn cản hành động của ông. Cô lắc lắc đầu, tủi thân nói: “Chuyện này lỗi là do con.” Sau đó cô chậm rãi thuật lại chuyện xảy ra giữa cô và chồng và lời khuyên của mẹ chồng dành cho mình. Âm thanh ngày càng thấp cuối cùng kết thúc bằng một câu: “Mẹ ơi, có phải con sai rồi không?”

Mẹ âu yếm ôm cô, cười cười xem như đã hiểu bèn lựa lời đáp: “Con không sai nhưng cũng không hoàn toàn đúng. Dù sao gia đình hòa thuận phải cần sự cố gắng của cả hai bên. Công việc, tiền bạc cũng chỉ là yếu tố giúp cuộc sống hạnh phúc hơn mà thôi quan trọng nhất vẫn là cách người với người đối đãi với nhau. Muốn tình cảm bền chặt thì cần dành thời gian vun đắp, muốn hôn nhân yên bình thì cần biết cách hòa thuận, nhường nhịn lẫn nhau.”

Ba cô nói thêm: “Thiên Bắc còn trẻ nhưng cái tôi lại quá lớn con là vợ cái gì có thể nhân nhượng thì cứ nhân nhượng đi. Nhưng cũng cần có giới hạn của bản thân có biết không? Có chuyện gì không giải quyết được thì về nhà cha mẹ làm chủ cho con.”

Bảo Thanh ngoan ngoãn gật đầu. Cảm thấy có gia đình thật là tốt.

Mẹ cô lại vỗ về cô đôi câu rồi bảo: “Được rồi, lát nữa ăn cơm mẹ nấu rồi hãy về. Đều là món con thích.”

Cô cười tít cả mắt: “Vâng ạ.”

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play