Chương 3: Nữ đồng nghiệp

Sau khi nói chuyện với ba mẹ, tâm trạng của cô khá hơn rất nhiều. Cô cũng nghĩ thông suốt rồi, bản thân không nên cứng nhắc như vậy. Tình cảm giữa cô và Thiên Bắc đâu phải là một sớm một chiều. Bọn họ đã trải qua biết bao giai đoạn yêu đương, khó khăn lắm mới đến được ngày hôm nay sao có thể vì chút rắc rối này mà bị ảnh hưởng.

Vậy nên cô về nhà chồng tranh thủ thời gian nấu sẵn bữa tối còn không quên nấu món cua chua cay thơm ngon mang đến công ty cho Thiên Bắc. Dù sao chuyện quên ngày kỉ niệm vẫn là do cô sai trước, bỏ công dỗ dành anh nguôi giận đúng là chuyện nên làm.

Bảo Thanh mang tâm trạng khấp khởi cùng thấp thỏm đến công ty không biết anh đã nguôi giận chưa. Bình thường đến giờ nghỉ trưa anh lúc nào cũng nhắn tin tán gẫu cùng cô hôm nay lại chẳng có một tin nhắn nào. Bảo Thanh không khỏi lo lắng. Người đàn ông này mỗi lần giận dỗi liền không để ý đến cô, đáng ghét chết đi được.

Đúng lúc cô đang tiến gần đến chỗ làm việc của anh lại bắt gặp cảnh một người phụ nữ dáng dấp xinh đẹp đứng ngay bên cạnh chồng mình. Tư thế ngực tấn công mông phòng thủ nhìn kiểu nào cũng có cảm giác đang mời gọi người khác. Bởi vì đứng ở khoảng cách không xa nên cô có thể nghe thấy rõ ràng cô ta mời Thiên Bắc cùng nhau ăn trưa. Chất giọng mềm mại nhão nhoẹt này làm cô buồn nôn.

Bảo Thanh còn nhớ Thiên Bắc khi học cấp ba có lần nói nhỏ vào tai cô anh ghét nhất là loại con gái chuyên giả vờ giả vịt yếu đuối trước người khác. Cô cũng không cho rằng Thiên Bắc sẽ để ý đến người phụ nữ này nhưng trong lòng bất giác dâng lên cảm giác lo lắng, bất an.

Mày cô chau chặt lại lập tức sải bước đến trước mặt hai người. Thiên Bắc ngẩng đầu thấy vợ mình, nhìn thoáng qua giỏ đựng thức ăn trên tay cô tâm tình tốt lên không ít nhưng ngoài mặt vẫn tỏ vẻ lạnh lùng.

“Em đến đây làm gì?”

Bảo Thanh đặt chiếc giỏ lên bàn vui vẻ đáp: “Dĩ nhiên là đem cơm trưa cho anh rồi.”

Nữ đồng nghiệp bên cạnh chẳng những chưa biết ý rời đi mà còn ngây thơ hỏi Thiên Bắc: “Anh Bắc chị gái xinh đẹp này là gì của anh vậy?”

Còn gọi cô là chị gái? Tưởng bản thân trẻ trung lắm sao? Bảo Thanh tuy vô cùng không vui nhưng cũng không tùy tiện thể hiện thái độ tránh làm anh mất mặt. Ngược lại cô tươi cười trả lời thay Thiên Bắc: “Tôi là vợ của Thiên Bắc, chào cô.”

Cô ta ồ một tiếng không nói năng gì chỉ im lặng nhìn Thiên Bắc như đang chờ đợi xác nhận từ anh. Bảo Thanh nheo mắt cẩn thận đánh giá người phụ nữ này rõ ràng cô ta đang có ý thách thức cô.

Thiên Bắc giống như không nhận ra mùi thuốc súng giữa hai người phụ nữ. Anh đơn giản gật đầu nói: “Đúng vậy đây là vợ tôi, Bảo Thanh.” Anh xoay qua giới thiệu với cô: “Còn đây là Bích Lam, đồng nghiệp đang làm chung dự án với anh.”

Bích Lam bấy giờ mới bày ra khuôn mặt vỡ lẽ: “Thì ra là vợ yêu của anh Bắc, người làm anh trằn trọc làm việc không yên đây sao?”

“Cô nói đùa rồi.” Thiên Bắc cười trừ.

Bảo Thanh đoan trang đứng một bên không có ý chen vào đối thoại giữa hai người, nụ cười trên môi giữ nguyên không đổi. Cô cũng không phải là kẻ ngốc làm sao không nghe ra ý tứ trong lời nói của cô ta. Đây là muốn ám chỉ mối quan hệ giữa hai vợ chồng cô bất ổn dẫn đến trạng thái làm việc của Thiên Bắc không tốt đây mà. Nghĩ đến đây, Bảo Thanh liền tự nhiên khoác tay Thiên Bắc như muốn thể hiện chủ quyền.

Bích Lam cũng chỉ khẽ liếc nhìn song nói: “Thôi vậy em không làm phiền hai vợ chồng tương thân tương ái nữa. Em đi trước đây, có gì lần sau em mời anh ăn cơm.”

Thiên Bắc gật gật đầu.

Dường như đã đạt được mục đích Bích Lam mới thong dong quay người rời đi.

“Còn muốn lần sau mời cơm cơ à?” Bảo Thanh lên tiếng giận dỗi.

Thiên Bắc nở nụ cười ẩn ý nhìn cô vài giây: “Dự án lần trước anh giúp đỡ cô ấy khá nhiều. Người ta chỉ muốn trả ơn anh thôi. Làm sao, em ghen à?”

Cô phồng má quay mặt đi chỗ khác, giả vờ kiêu ngạo chọc ghẹo anh: “Ghen gì chứ? Bà xã anh xinh đẹp, tài giỏi như vậy. Anh có mắt như mù mới để ý người phụ nữ khác.”

Thiên Bắc bật cười có chút bất lực, nhéo mũi cô: “Tự tin dữ vậy sao?”

“Chả thế còn gì?” Bảo Thanh khịt mũi, “Nhưng mà em tin tưởng anh không để ý đến người phụ khác chứ cũng không đồng ý chuyện để người phụ nữ khác để ý đến anh đâu. Anh xem mà tự giác tránh xa ra một chút.” Ngón tay xinh đẹp chỉ đi chỉ lại trên ngực anh. Thiên Bắc thấy ngứa ngáy liền chụp lấy tay cô. Trong lòng lại nghĩ người ta làm chung dự án dĩ nhiên phải tiếp xúc thường xuyên tránh làm sao được.

Thế nhưng anh không muốn phá vỡ không khí làm lành hiện giờ của hai người nên đành hùa theo cô: “Được được, đều nghe lời em. Giờ mình đi ăn trưa thôi bà xã, anh đói bụng sắp chết rồi.”

Bảo Thanh vui vẻ đi theo anh ra nhà ăn.

Bữa cơm trưa vốn dĩ rất hòa hợp, hai người nói nói cười cười dường như quên bén mất chuyện không vui khi sáng.

Nhưng trò chuyện một hồi chủ đề lại quay về công việc của cô.

Bảo Thanh vừa gắp thức ăn cho anh vừa mềm mỏng nói: “Chuyện công việc em suy nghĩ kĩ rồi. Lẽ ra em nên dành thời gian cho anh nhiều hơn. Anh yên tâm đi về sau em sẽ sắp xếp về sớm cố gắng giảm giờ làm.”

Động tác gắp thức ăn của Thiên Bắc khựng lại rõ ràng câu trả lời này không hẳn là thứ anh muốn nghe. Cái anh cần là sự toàn tâm toàn ý của cô lo cho gia đình.

Thiên Bắc gác đũa, nghiêm túc nhìn cô: “Bảo Thanh, em không thể nghỉ việc ở bệnh viện được sao? Anh có thể lo cho em mà?”

“Nghỉ việc?” Cô bắt đầu cảm thấy chính Thiên Bắc đang đưa cô vào thế khó. Anh là người hiểu rõ hơn ai hết cô yêu thích công việc này đến mức nào vậy mà vẫn có thể nhẫn tâm yêu cầu cô nghỉ việc.

“Anh chỉ muốn tốt cho em.”

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play