Tiếng gà gáy đầu tiên vừa vang lên, Thị Lệ đã thức dậy, cô ngồi trên giường chớp mắt mấy cái cho tỉnh rồi mới búi tóc lên gọn gàng, nhẹ nhàng nhất có thể mà rời khỏi phòng để anh không thức giấc. Tuyệt nhiên là bước gần ở chân chứ không dám đi ngang người Nguyên Duy.
Trời bên ngoài còn đen như mực, Thị Lệ cầm đèn dầu đi tuốt xuống bếp, không biết do hôm qua bận bịu cả một ngày hay vì quá sớm mà đám gia nhân lúc này còn chưa thức.
Cô ra ngoài hè múc nước súc miệng, rửa mặt xong xuôi rồi để đèn lên bộ ván ngựa. Đi lại bếp ngồi xuống rút mấy cọng lá dừa khô ra đặng nhóm lửa, vừa đút vào lò, khói bị gió quần ngược vào làm cô ho lên mấy tiếng sặc sụa.
Con Lành nghe tiếng động, gà bên ngoài cũng đã nhộn nhịp hơn, nó tiện thể gọi mấy đứa khác dậy rồi mắt nhắm mắt mở giở mùng chui ra. Nó thấy Thị Lệ ngồi gọt bầu mà ngạc nhiên, nheo nheo mắt mấy cái cho tỉnh ngủ.
-"Trời đất cơi! Mợ thức gì mà sớm dị!"
-"Cũng canh 5 rồi mà em."
-"Thôi mợ lên ngủ tiếp đi. Để cậu biết cậu la tụi con chết."
Lành nó đi tới giựt cái dao trong tay Thị Lệ. Cô cười hiền rồi giành lại:
-"Hổng có sao đâu. Để tui phụ mọi người."
-"Nhưng mà cậu..."
-"Em hông sợ bà hả?!" - Cô ghé sát tai nó nói nhỏ. Vừa nhắc đến bà Thừa tim nó đã nhảy thót lên một cái, nó gãi gãi đầu rồi ngồi luôn xuống:
-"Để con làm dí mợ."
Trời tờ mờ, nồi nước cũng sôi rít lên. Thị Lệ châm vô đầy bình thủy rồi, pha một ấm trà mới rồi cầm lên nhà trên.
-"Đứa nào vậy bây?" - Giọng nói trầm đục cất lên làm cô giật nảy người.
Quay lại nhìn hóa ra là ba chồng cô, áo tấc chỉn chu, khăn đóng đạo mạo đang tiến về phía bàn giữa.
-"Con Lệ, thưa cha." - cô cúi đầu kính cẩn vô cùng.
Ông Thừa không nói gì chỉ gật đầu rồi kéo ghế ngồi xuống. Thị Lệ nhanh tay tráng tách rồi rót cho ông một tách trà nóng.
-"Con mời cha uống trà."
-"Ừ!" - Ông hớp một ngụm cho mềm giọng.
-"Bây thức sớm đa. Nhà có sấp nhỏ nó lo rồi."
-"Thưa, rót nước châm trà âu cũng là bổn phận của dâu con. Nhà mình nhiều việc, con làm được gì thì làm thôi. Vậy xin phép cha con xuống nhà sau mần công chuyện, cha có cần chi sai bảo thì gọi con nghen."
Ông Thừa gật đầu nhìn Thị Lệ rời đi. Ông đưa tay vuốt hàm râu kẽm rồi gật gù, thoáng qua rất vừa mắt cô con dâu này.
Dưới cái bếp nghi ngút khói, những tia nắng mai chiếu xuyên qua càng làm không gian ở đây thêm huyền ảo. Thấy Thị Lệ bước lên nhà rồi đám gia nhân mới có dịp túm tụm lại mà bàn tán.
-"Ê tụi bây, tao thấy mợ ba hổng có giống hai mợ kia."
-"Ý mày là xuống đây mần công chuyện dí tụi mình đó hả?"
-"Chớ còn sao nữa. Hồi đầu tao nghĩ bả chảnh lắm đa mà giờ thấy cũng dễ gần, hong có kênh kiệu, ra dáng ta đây như mợ hai."
-"Tại hổng được như mợ hai thôi. Chứ thử thời bả cũng xuất thân từ con nhà quan hay hội đồng gì coi, có chui đầu xuống cái xó bếp này hong."
-"Con Hiền nó nói phải đó, để tao coi bả giả bộ được mấy bữa."
Con Hiền nghe được bênh thì cười khinh. Nó tên Hiền chớ cái nết đâu có hiền. Vốn dĩ nó là con hầu thân cận cho mợ hai Sang, thấy chủ bị nói như vậy nó im im sao mà đặng.
Thị Lệ bưng trà bánh lên tới phòng, mở cửa đi vào thì thấy cậu hai đã thay áo sơ mi trắng, quần tây đen, đai yếm, đầu đội mũ nồi cùng màu, tay cầm gậy baton bước ra. Thị Lệ lên tiếng:
-"Cậu định đi đâu hả?"
-"Ừ, tui ra xưởng vải. Có ông khách bên Trà Ôn qua bàn chuyện, trưa chắc cũng không về. Nói để em khỏi trông."
-"Hôm qua cậu uống hơi nhiều, sợ cậu mệt nên em pha cho cậu bình trà. Hay cậu uống đi rồi hẳn đi." - Trong lòng thoáng hụt hẫng nhưng cô cũng không biểu lộ ra ngoài.
-"Ờ, cũng được."
Trở xuống bếp, người ta lại nghe lanh lảnh tiếng của mợ hai Tú Sang:
-"Bộ nhà hết việc rồi hay sao mà xúm lại đây hết vậy đa!"
Chúng nó được một phen hết vía, nhanh chóng tản ra, trở lại mỗi đứa một chuyện. Tú Sang nhìn qua con hầu của mình rồi ra lệnh:
-"Hiền, lên phòng tao sai chuyện."
Con Hiền nó liền lẽo đẽo theo sau. Lành nhìn hai chủ tớ nó bằng nửa con mắt, tay vặt lông con gà miệng lầm bầm: "Lại ra vẻ!"
Trên bàn ăn trưa, ông hội ngồi ở đầu bàn, bên tay mặt là bà Thừa, đối diện là chiếc ghế trống của anh, kế đến là mợ cả, mợ hai, cuối cùng là Thị Lệ.
Cô bới cơm ra từng chén một, phải mời mọc từng người nhưng mới tới bà Thừa thì đã không dễ dàng gì.
-"Dạ con mời má."
-"Ai là má của mày?" - Bà Thừa lườm Thị Lệ lớn giọng khiến cô chết đứng tại chỗ.
-"Cái thứ dơ dáy như mày được bước chân vô nhà này là phước đức 3 đời rồi. Biết thân biết phận thì tao cho dễ sống một chút. Còn học đòi mơ tưởng tới cái danh mợ ba thì đừng hòng yên ổn. Có mấy Thừa Nguyên Duy cũng hông có cản được tao đâu. Nghe chưa!"
Thị Lệ cúi gằm mặt xuống bàn. Cắn chặt môi nuốt nước mắt vào trong. Cô đâu dám mơ cao mơ xa, từ đầu đã không mong gì được làm mợ ba hay mợ tư, chỉ muốn cho con cô có một người ba đàng quàng, để nó không phải mang tiếng với đời là đứa con hoang, để nó sau này có bị bắt nạt, sỉ vả thì cũng có ba thương nó mà bảo vệ nó, đừng như cô thôi mà!
Thị Lệ nén lòng, nhẫn nhục:
-"Dạ con mời bà ăn cơm!"
-"Con mời mợ hai, mợ ba."
Xong chén cơm của mình cô mới dám ngồi xuống, cầm đũa lên mà dè dặt ăn. Cơm của nhà giàu nó dẻo, nó thơm mềm nhưng sao khó nuốt quá. Cứ nghèn nghẹn ở cổ họng, vị lan trong miệng, mặn đắng!
-"Mai đã là mồng 9 tháng 7, Hương Trà với Tú Sang đi chùa với má nghen. Thắp hương cho Phật cầu bình an, may mắn cho nhà mình. Để tháng cô hồn dễ bị xui lắm đa."
-"Dạ má. Sẵn dịp con cũng muốn xả xui." - Tú Sang ngoan ngoãn tiếp lời bà Thừa.
Ẩn ý của má con người ta Thị Lệ có phải kẻ ngốc đâu mà không nghe ra. Cảm giác tủi thân bất chợt dâng trào bủa vây lấy cô.
Bất ngờ một miếng cá được gắp vào chén, Thị Lệ ngước lên nhìn người ngồi trước mặt.
-"Em ba ăn nhiều vào, cơm trắng như vậy sao đứa nhỏ đủ chất đa." - Hương Trà mỉm cười nói với cô.
-"Cảm ơn mợ cả." - Cô e dè kính cẩn. Khẽ nhìn qua Tú Sang liền nhận lại một cái bĩu môi khinh rẻ, Thị Lệ thu lại ánh mắt, không dám nói thêm lời nào.
"Ọe"
Cơn buồn nôn ập tới. Thị Lệ bịt miệng bỏ chén chạy nhanh xuống nhà sau. Tức thì bà Thừa đã dằn đũa mạnh xuống bàn liếc xéo liếc dọc xỉa xói:
-"Cái thứ gì dị hông biết. Ăn hết có vô à!"
-"Nó đang mang bầu, nghén cũng là thường thôi." - Thừa Nguyên Tường không ngồi yên được nữa lên tiếng.
Bà ta càng thêm khó chịu. Thở hắt bực dọc, cố tình nói lớn cho Thị Lệ nghe:
-"Nghén thì ở dưới bếp mà ăn với đám gia nhân. Chớ có chộn rộn lên đây làm ảnh hưởng tới người khác."
Updated 26 Episodes
Comments