Bách Ngọc Chi thấy người nằm trên giường đã nhắm híp mắt không muốn để ý đến cô. Miệng cũng không mắng chửi liên tục như vừa rồi nữa. Cô cũng chẳng quan tâm hắn ta đang suy nghĩ thế nào, tiếp theo muốn làm gì. Giờ cô chỉ có một nhiệm vụ duy nhất là nhanh tìm cách chữa khỏi cho người này sau đó rời đi.
Bách Ngọc Chi giờ phút này mới bình tâm nhìn căn phòng bày trí. Cô phát hiện căn phòng rất trống trải, chỉ có mỗi chiếc giường, bên cạnh là chiếc bàn nhỏ để một cái máy tính xách tay. Ngoài ra chỉ có tranh và tranh.
Bách Ngọc Chi đi đến ngắm nghía. Chúng là tranh thời đại sấp sỉ của cô. Có những bức rất đẹp. Cô có hơi bất ngờ với sở thích trái ngược tính cách con người đang nằm bất động ở kia. Nhiều bức tranh cổ thời này chắc giá trị rất cao.
Cô nhìn ngắm một bức, phát hiện đó là vẽ quê hương trong tiền kiếp. Bách Ngọc Chi liền sờ vào nó, ký ức về quá khứ như ngày hôm qua liền hiện lên.
Cô là tam cô nương đến từ một vương triều cổ xưa. Nơi đó cô có cha là đại công thần, mẹ là quận chúa. Các anh trai hết mực yêu thương. Từ nhỏ học qua cầm kỳ thi hoạ, thi thư đạt lễ. Còn được đệ nhất thần y lúc bấy giờ nhận làm học trò vì thiên phú chiếc mũi nhại bén thảo dược.
Thế nhưng thế đạo thay đổi, cả gia đình bị hãm hại rơi vào nguy khống. Lúc cả nhà bị bắt. May mắn cô và vị ca ca thứ hai đang đi lên chùa lễ bái thỉnh bình an.
Ca ca cô được mật thám thông báo sự việc liền dẫn theo cô bỏ trốn nhưng cuối cùng không thoát khỏi sự truy cùng giết tận của bọn người xấu kia.
Bách Ngọc Chi cùng ca ca rơi xuống vực sâu vạn dặm.
Cứ ngỡ thịt nát xương tan, thành quỷ nơi u cốc.
Không ngờ vừa mở mắt ra lại trở thành cô bé mới lên mười, sống ở vùng nông thôn nghèo khổ cạnh biên giới.
Gia đình nông phụ hiện tại là phụ mẫu bây giờ của cô rất nghèo. Bách Ngọc Chi lớn lên so với bạn trang lứa lại khù khờ ngờ nghệch.
Ba mẹ vì quá nghèo không thể gắn gượng nuôi thêm một cô con gái như vậy, liền đem cô lên núi sâu vứt bỏ, để cô tự sinh tự diệt.
Vốn dĩ thân thể này đã té xuống suối mà mất đi, không ngờ đúng lúc Bách Ngọc Chi xuyên vào. Cô tưởng mình rơi xuống đầm nước dưới vực liền cố hết sức bơi vào bờ.
"Khụ...Khụ..." Ho khan vì uống khá nhiều nước trước đó.
"Ca...a...a..." Cô muốn gọi ca ca, cả hai cùng rơi xuống tại sao có một mình cô ở đây. Cố gắng đứng dậy liền phát hiện mình quá thấp bé.
Bách Ngọc Chi đi lại soi bóng người dưới nước, một thân áo vải đơn sơ, còn rách nát vô cùng. Nhưng điểm đáng sợ nhất là gương mặt trẻ con. Cô nhớ mình đã mười sáu tuổi rồi, bây giờ nhìn thân ảnh hiện lên trong ánh nước. Chỉ mới tầm hơn mười tuổi mà thôi.
Thử phát ra âm thanh lần nữa nhưng đều không được, cơ thể này cổ họng có vấn đề.
Bách Ngọc Chi tự bắt mạch cho chính mình, lần này cô phát hiện đúng không sai, thân thể nhỏ bé này trúng một loại độc mãn tính nên mới không nói chuyện được. Nếu muốn loại trừ cần thời gian khá dài.
Giữa rừng hoang núi hiểm, ca ca thì không tìm thấy, linh hồn cô lại ở trong một thân thể khác. Ký ức cũng dần hiện rõ từng đợt trong đầu.
Thì ra mình đang xuyên thời không đến một thế giới mới hoàn toàn xa lạ, bị cha mẹ ruột bỏ rơi. Vậy bây giờ phải làm gì, đi đâu về đâu? Trên người xuyên đến đây chỉ còn mỗi lá bùa bình an mang trên cổ. Trên lá bùa còn có dấu đỏ của ngôi chùa cô đến trước đó.
Bách Ngọc Chi tìm một hang động trú thân, tìm thứ để đánh lửa, hái ít trái dại dự trữ. Từ nhỏ theo nhị ca chinh chiến cũng biết chút ít.
Lửa đánh lên xong Bách Ngọc Chi mới cảm nhận trong hang có người.
Thấy một anh trai bị thương nặng, còn đang sốt cao. Định đến kiểm tra xem sao, vừa chạm liền bị người đề phòng phi dao nhỏ về hướng mình, cũng may cô có chút thân thủ, Bách Ngọc Chi né được.
Đôi mắt kia nhìn cô chằm chằm, giống như cô vừa chạm vào liền sẽ bị giết vậy.
"Ưa...Ưa..." Không nói được, không giải thích được, đành mặt kệ đi ra ngoài.
Một lúc sau cô hái nhiều loại thảo dược, rồi dùng cử chỉ tay chân biểu đạt là muốn giúp hắn.
"Cút..." Hắn gầm lên.
Bách Ngọc Chi khó hiểu cố gắng múa tay muốn chân diễn đạt lại. Người đó liền nhặt đâu ra một viên đá ném cô.
"Ui..." Bách Ngọc Chi tức giận quẳng đóng thuốc vừa hái rồi đi ra ngoài lần nữa.
Hắn ta đúng phiền phức nửa đêm sốt cao rên rỉ, làm cô ngủ không được. Đành đi tới xem, lưỡng lự một chút cô bất quá điểm nguyệt tránh bị ném đá đi.
Người kia không ngờ nửa đêm bị con bé câm khống chế. Hắn không biết đây là đang bị gì, hắn giờ cả người không có tí lực nhìn cô bé kia sờ soạn khắp cơ thể.
"Trên người không tiền." Hắn gằn giọng nhắc nhở. Nhóc con là muốn tìm xem có gì giá trị, hắn nghĩ vậy.
Cô hiểu ý hắn liền muốn giải thích nhưng nhớ lại mình không nói được, càng diễn tả hắn càng không hiểu chỉ đành thở dài.
Giờ trời gần sáng bên ngoài có tiếng động. Tên bị thương ra hiệu cô trốn trước đi.
Cô lắc đầu sau đó kéo hắn giấu đi. Còn tiện tay dọn dẹp vết tích để lại.
Người thiếu niên không tin vào mắt mình nhìn cô chằm chằm. Bách Ngọc Chi lần đầu bị nam nhân nhìn đến như vậy cũng có khó xử quay đi.
Cô chỉ giúp người tới đó thôi, không thể mang một người bị thương nặng như vậy đi cùng được. Sống chết có số phải xem mệnh cách của hắn rồi.
Nghĩ xong Bách Ngọc Chi thấy thôi giúp thì giúp cho chót, cô đi đánh lạc hướng vậy.
"Ưa...Ưa..." Cô chỉ con dao nhỏ, sau đó tự mình lấy nó rồi rời đi.
Quả thật trong hang đi ra chạy một đoạn liền nghe có người đuổi theo kèm tiếng súng. Cô không biết thứ đó là gì liền bị bắt trúng. Nó rất nhanh, uy lực mạnh quá.
Bách Ngọc Chi chỉ kịp phi cả thân qua một dòng suối nhỏ. Sau đó cô ngất xĩu.
Bên trong hang chàng thiếu niên nghe hết toàn bộ. Cô nhóc cứu hắn. Chết rồi.
Updated 81 Episodes
Comments