Lưu Trân Trân vẽ xong bức tranh trả lại cho Bách Ngọc Chi. Tuy nét vẽ không thể bằng cô nhưng không phũ nhận sự tiến bộ vượt bật của con bé.
Từ khi nào không biết Lưu Trân Trân lại thật sự quên mất mình là bị khống chế, cứ ríu rít theo học vẽ đến học đánh đàn. Cô bé cảm thấy Bách Ngọc Chi ngoài đẹp ra quả thật khí chất cũng hơn người.
"Chị Hoa Hoa này, tại sao cái gì chị cũng giỏi vậy? Chị cũng xuất thân gia đình cao quý có đúng không?" Chỉ có vậy mới giải đáp được mọi thắc mắc bấy lâu nay của cô. Nhiều cô gái hiện đại bây giờ tốt nghiệp đại học đi làm kiếm tiền hoặc học những thứ hiện đại hơn. Còn bọn họ trong gia tộc truyền thừa cổ xưa, hiện đại phải biết nhưng truyền thống là phải giữ.
Chị gái Hoa Hoa này không những biết mà còn thạo.
"Cũng có thể nói là vậy!" Cô có chút hồi tưởng về kiếp trước, thật sự là một danh môn khuê các.
"Vậy vì sao chị lại nhận tiền đến đây?" Cô bé lại thắc mắc. Bách Ngọc Chi nghe đến nhận tiền, cô có nhận đồng nào sao, con bé chắc hiểu lầm gì rồi. Chưa kịp giải thích thì Tôn quản gia đến nói mắt của thiếu gia có vấn đề rất ngứa.
Bách Ngọc Chi liền vội vã đến xem sao.
Từ xa đã nghe tiếng đập đồ liên tục trong phòng, cô chỉ thở dài, việc ngứa là có trong dự liệu của cô, có nghĩa là thuốc đã phát huy tác dụng có hiệu quả. Mắt hắn vốn không bị thương gì cả mà là do độc ở chân ảnh hưởng không được chữa trị đúng cách dẫn đến như thế.
Chân thì đã châm cứu mấy lần loại bỏ độc tố, thời gian hồi phục không còn xa.
"Đừng ném nữa, tôi đến xem cho anh."
Người trên giường liền ngừng hành động lại, Bách Ngọc Chi vừa đến liền bị hắn tóm lấy kéo vào một tay bóp cổ cô.
"Anh..." Tên này lại lên cơn điên đột xuất.
Lưu Minh Vũ cả người đều ngứa liền gầm từng chữ một.
"Cô nói thật đi, bệnh tôi không chữa được, là cô chơi tôi có đúng không?"
Hắn trước giờ không tin tưởng ai, cho đến khi trở nên tàn tật thế này càng không tin ai. Nào ngờ lại có một người phụ nữ đột nhiên xuất hiện nói sẽ chữa khỏi cho hắn, vậy mà lại tin tưởng cô ta, giờ ra thế này, thật có muốn tin tiếp cũng không được.
Tính đa nghi lại trỗi dậy Lưu Minh Vũ dùng sức mạnh hơn như muốn lấy mạng cô. Bách Ngọc Chi hết cách liền ra tay phản đòn.
"Là anh buộc tôi phải ra tay. Nếu không phải ba nuôi kêu tôi phải cứu anh bằng được, tôi đã hứa với ông ấy rồi, thì sẽ không ở đây chịu khổ như thế này đâu!"
Cô cũng tức giận lắm, cổ thật sự nhém tí là bị bẻ gãy rồi.
Lưu Minh Vũ bị khống chế, hắn vẫn nghe được những gì cô vừa nói. Không phải là mẹ hắn thuê một người đến xung hỉ ư? Sao giờ lại thành ba nuôi nào đó nhờ cứu chữa. Trong chuyện này quả thật có gì đó không hợp lý lắm.
Bách Ngọc Chi kiểm tra xong phần chân bị thương, cô tháo thuốc bó ra, thuốc đã chuyển sang màu đen, độc tố được hút ra thêm một phần, đắp thuốc mới lên băng bó lại rồi nói cho tên nằm trên giường nghe.
"Không lâu nữa anh có thể đứng lên đi lại rồi, chân thì chỉ cần tập luyện tốt vật lý trị liệu là được, mắt thì chậm hơn một tí. Đợi anh khỏi bệnh tôi sẽ lập tức rời khỏi đây."
Cô nói xong thì không nán lại lâu liền đi ra ngoài. Gần đóng cửa còn lẫm lẫm: "Chắc làm như tôi thích ở đây lắm không bằng."
Lưu Minh Vũ: "..." Vậy thì cô đi đi, ai cần.
[...]
Mấy ngày liền sau đó Bách Ngọc Chi không thèm đến thăm Lưu Minh Vũ. Hắn từ khi được cô đổi thuốc rồi chăm cứu liền không ngứa nữa. Biết mình là hiểu lầm cô rồi, nhưng vì sỉ diện nam nhân sẽ không tự mình đi tìm. Gọi Tôn quản gia đến hỏi chuyện.
"Cô ấy làm gì mà mấy ngày không đến thay thuốc, sống thật thiếu trách nhiệm."
Tôn quản gia nhìn thiếu chủ trẻ tuổi nhà mình, lòng thì quan tâm người ta, nhớ thì đi tìm đi, ở đó giả vờ nóng giận, còn trút lên ông.
"Hoa Hoa tiểu thư nói bận rồi, cô ấy xong việc sẽ đến."
Lưu Minh Vũ cười khẩy, cô ấy bận cái con khỉ, là đang giận hắn hôm trước ra tay hơi nặng thôi.
"Được rồi ông ra ngoài đi."
Cửa vừa đóng lại Ngân bà bà liền nhìn Tôn quản gia.
"Cũng may thiếu chủ không nhìn thấy nét mặt này của ông! Không thì ông xong đời rồi."
Ngân bà bà lại nói tiếp: "Có phải thiếu chủ để tâm Hoa Hoa đúng không?"
Tôn quản gia mỉm cười gật đầu. Là thích nhưng làm giá thôi.
[...]
Bách Ngọc Chi thật sự là có chút giận cái tên hay nổi nóng vô cớ đó. Một phần cô đang nghiên cứu loại thuốc cho đợt trị liệu tiếp theo. Lưu Trân Trân mấy nay cũng không đến, con bé nói phải về tham gia tiệc tùng gì cần chuẩn bị trang phục này kia phiền phức, không thời gian ghé qua.
"Cốc cốc..." Có người gõ cửa.
"Vào đi..." Một hạ nhân mang cơm tối đến cho cô. Bách Ngọc Chi rửa tay sau đó đi ra định dùng cơm, lúc đầu cô còn nghĩ mùi thảo dược là trên người mình, ai ngờ không đúng, trong cơm có mùi lạ.
"Chết rồi..."
Bách Ngọc Chi liền chạy thật nhanh như bay đến phòng Lưu Minh Vũ, cô đẩy cửa phòng thật mạnh vào, thấy hắn đang dùng cơm. Cô hét to.
"Phun ra nhanh..." Sau đó không đợi người phun liền đi đến vỗ mạnh lên lưng.
Lưu Minh Vũ đã ăn một ít rồi, hắn cũng cảm nhận cả người kì lạ, hơi thở rối loạn liền ngã về phía sau. Bách Ngọc Chi ôm cả người vào lòng, cô nhanh chóng lấy thuốc nhét vào miệng hắn.
"Không sao, có tôi ở đây rồi, anh không chết được đâu." Cô ôm chặt lấy người.
[...]
Tiếng động khá lớn Tôn quản gia cũng chạy đến, ông thấy cảnh tượng một người co giật, một người ôm chặt giữ lấy.
"Hoa Hoa tiểu thư, chuyện này là sao?" Thiếu chủ bọn họ là bị làm sao.
Bách Ngọc Chi chỉ nói ngắn gọn, cả người cô ra đầy mô hôi vì dùng sức.
"Cho người kiểm tra nguồn nước, còn nữa phong tỏa khu này để tôi kiểm tra từng người."
Tôn quản gia nhìn liền hiểu, có người hạ độc thiếu chủ. Nhưng mà hạ nhân ở đây quanh năm được ông tuyển chọn kỹ, thức ăn nước uống đều từ phía Lưu gia nhà lớn gửi qua, tại sao lại có vấn đề. Ông không thời gian suy nghĩ, tiểu thư Hoa Hoa là thầy thuốc, lời cô ấy nói chắc chắn không sai.
"Tôi đi làm ngay."
Trong phòng giờ chỉ còn lại Lưu Minh Vũ và cô. Bách Ngọc Chi thấy người đã ổn định giờ phải nấu thêm thuốc dồn chất độc còn lại ra ngoài ngay.
Vừa định buông người ra thì hắn liền ôm chặt hơn.
"Đừng đi, đừng đi, tôi lạnh."
Bách Ngọc Chi vuốt vuốt những sợ tóc bị ướt do mồ hôi của hắn.
"Ngoan, tôi đi nấu thuốc sẽ nhanh chóng quay lại."
Updated 81 Episodes
Comments
So Lucky I🌟
Vậy thì cô đi đi ai cần. Anh gáy cũng lớn lắm nha anh, để rồi tui xem sau khi khỏi, anh có chân chóa chạy đi tìm chị hay không. Rồi coi ai cần ai, chị chỉ là đi sắc thuốc thôi mà đã sợ chị bỏ đi rồi. Đã nghiện lại còn ngại, thích bỏ mịa ra mà cứ ra vẻ bày đặt. Pha tự vả cực nhanh nha anh/Joyful//Facepalm/
2023-10-05
13