Hãy Để Tôi Yên!!!
“Ng… ười đa...ang ở đ...âu... Ta r...ất nh...ớ ng...ười...”
“Ngư...ời... ở... đ...âu....”
“Ng...ười ở...”
Những từ ngữ như vậy cứ văng vẳng trong đầu tôi từ lúc tôi còn bé, tôi tên Hà Thụy Minh, 26 tuổi, là một nhân viên thiết kế đồ họa cho một công ty game phổ thông. Khuôn mặt bình thường, dáng vẻ bình thường, nói túm lại từ đầu đến chân tôi đều bình thường.
Trở lại việc những âm thanh đó, trong hai mươi sáu năm nay những âm thanh đứt quãng không rõ câu từ cứ lặp đi lặp lại trong đầu tôi mỗi khi tôi chuẩn bị hoặc đang trong lúc mơ màng sắp ngủ say. Lúc nhỏ tôi có nói với bố mẹ tôi về việc này nhưng họ rất lo lắng bảo tôi đi ngủ thì niệm Phật nha con, tôi cũng làm theo nhưng không được. Ngày qua ngày họ vẫn cứ lo lắng nên tôi bảo họ hết rồi để họ yên tâm hơn và sau đó khi đã trưởng thành thì tôi chuyển ra ngoài để họ bớt lo lắng cho tôi.
Thật khó chịu, chuyện đó làm tôi mất ngủ nặng, những âm thanh đó sẽ mãi gọi tên tôi đến khi tôi thức dậy vào sáng hôm sau.Thú thật nói mãi không quen với những âm thanh phiền nhiễu đó thì không đúng nhưng tôi luôn muốn tìm mọi cách để loại bỏ những âm thanh đó như đi khám bác sĩ tâm lý, làm không biết bao nhiêu bài trắc nghiệm, xét nghiệm nhưng cuối cùng cũng không có kết quả gì.
Sau khi tuyệt vọng khi không tìm được cách nào bằng phương thức thông thường thì tôi chợt nghĩ tôi bị nhiễu như vậy lắm khi lại liên quan đến chuyện tâm linh nào đó. Nói chứ tôi siêng năng lắm nha đi làm không nghỉ ngày nào và lúc này chính là lúc tôi dùng những ngày nghỉ tôi chắt mót được. Tôi dành thời gian đi xuôi về miền tây, miền đông, những nơi giáp biên giới để hỏi thăm những người được xem là có pháp lực thật. Và kết quả là thật xấu hổ khi tôi đến mười người thì hết tám người đều lừa tiền tôi, cho tôi uống nước bùa làm tôi phải đau bụng cả ngày, khi đến những người sau họ vừa mở miệng bảo tôi uống nước thôi là tôi bỏ đi về luôn rồi. Còn hai người còn lại tôi không biết chắc được họ thật có pháp lực không, nhưng họ chỉ nhìn tôi rồi nói duyên chưa tận, có ai đó đang đợi tôi. Tôi hỏi thêm có phải có vong hồn nào đi theo tôi không nhưng họ nói không có. Dù tôi cố hỏi thế nào họ cũng chỉ nói thiên cơ không thể tiết lộ, thật giống trong phim.
Hết cứu.
Thế là đi toi những ngày nghỉ quý giá của tôi. Lết xác về nhà và chả giải quyết được vấn đề gì. Tôi quyết định kệ luôn, việc gì đến sẽ đến, tôi không tìm cách giải quyết nữa. Về tới nhà, tắm rửa và chuẩn bị đi ngủ thì lại tới nữa rồi, vẫn âm tiết, câu chữ đứt quãng lại vang lên
"Ng...u..ời...đ...ang...ơ...ở...đ...đ...âu"
"T...a...r...ất...n...nh...ớ...ng...u...ời "
Chậc, mặc dù rất mệt nhưng những âm thanh đó làm tôi phải dành khoảng hai tiếng trước khi ngủ để lăn qua lộn lại sau đó mới ngủ được. Tôi phải cố gắng ngủ nhiều nhất có thể vì ngày mai phải đi làm lại và công ty bước vào giai đoạn chỉnh chu lại sản phẩm và chuẩn bị ra mắt sản phẩm. Có nghĩa là phải tăng ca đấy, không sao đâu chỉ tăng ca một tháng thôi mà, tôi tự nhủ với mình.
Thế là tôi lại vùi đầu vào công việc, tám giờ sáng đến mười giờ đêm có khi mười một giờ. Tôi đâm đầu vào làm như một con ong chăm chỉ không bỏ ngày nào dù bệnh, ngay cả giọng nói đó cũng vậy. Không rời xa tôi ngày nào cả.
Hôm nay là ngày cuối cùng phải tăng ca, tôi mừng thầm. Mặc dù mừng tôi cũng không đủ năng lượng để đi về nhà một cách nhanh nhất. Uể oải tay cầm chùm chìa khóa tra vào ổ, tôi lên ga phi xe đi. Trên đường về, ngắm nhìn thành phố về đêm, ngang qua các quán ăn thấy thèm kinh khủng định bụng ngày mai sẽ đi ăn mới được. Ai ngờ đâu phải trải qua khoảng thời gian rất dài, tôi mới được ngắm nhìn lại cảnh này.
Gió hiu hiu, cảnh vật yên tĩnh làm đôi mắt cứ díu lại, lâu lâu tôi cứ dùng tay tát vào mặt mình thật đau để tỉnh táo nhưng đoạn đường về nhà hôm nay thật dài. Giây phút định mệnh, cơn buồn ngủ vồ lấy tôi, tôi thiếp đi vài giây, bên tai tôi lần vang lên không phải những âm tiết rời rạc nữa mà là nguyên câu, hắn nói:
"Ta tìm được Người rồi, đợi ta, ta sẽ đến đón Người...", âm thanh cứ nhỏ dần, tôi chợt tỉnh giấc thì bỗng chùm sáng lóe lên tiếp theo đó tôi cảm giác bị văng ra xa, đụng vào cột điện gần đó, đau quá....đau.. sau đó tôi lịm đi.
Trong cơn mê, tôi lại nghe âm thanh trầm ấm của người đó hắn nói :
“Sớm thôi, chúng ta sẽ đoàn tụ…"
" Đoàn tụ, ủa nghe sao quen quen, ủa vậy là mình giật giải nhất cuộc đua lư hương vàng rồi sao, người đó là tổ tông của mình đến đón mình sao" tôi tự hỏi.
Xung quanh tôi tối đen, bỗng có tiếng ken két cửa mở tôi quay đầu lại thì bị chói mắt bởi ánh sáng đến từ cánh cửa kia. Tôi lấy hết can đảm đi vào, cũng không biết điều gì đang đợi chờ mình ở bên kia cánh cửa.
Hết chương 1.
Đón xem chương 2 nhé.
Updated 31 Episodes
Comments
thanh ngan ha
/Smile//Smile/
2023-10-22
0